“Xong việc thì gọi cho chị, chị đến đón em”
“Không cần đâu chị, xong việc em còn phải đến SUNF bàn hợp đồng”
“Thì ra là vậy, vậy em làm việc của mình đi”
“Vâng ạ”
Hôm nay là sinh nhật của chủ nhiệm cũ, Lục Tĩnh Hân vì thân phận hiện tại nên cô ấy không tiện đến đó, cô ấy chỉ có thể mua ít quà và đưa cho bảo vệ.
“Chú giúp con mang những thứ này gửi cho cô Mã, cô ấy có hỏi thì cứ nói là một người học trò cũ gửi cô ấy”
“Được, chú sẽ giúp con đưa cho cô ấy”
Nhìn cô gái xinh đẹp rời đi, bảo vệ trường không thầm khen ngợi.
“Năm nào cũng đến gửi quà, cô Mã này đúng là được học sinh yêu quý thật”
Sau khi Lục Tĩnh Hân vừa rời đi không lâu thì Dư Hạo Hiên cũng vừa đến.
“Xin hỏi, có cô Mã ở trong trường không ạ?”
“Lại đến tìm cô Mã à?”
Dư Hạo Hiên nghi hoặc hỏi.
“Lại……? Tức là có người vừa đến tìm cô Mã sao?”
“Cô gái này năm nào cũng đến đây gửi quà cho cô Mã hết, cô ấy nói là học trò cũ của cô Mã”
Dư Hạo Hiên nghe xong cũng không nghĩ gì, trong lòng chỉ nghĩ rằng có lẽ là một học sinh cùng lớp năm đó mà thôi.
Rời khỏi trường Lục Tĩnh Hân đến tiệm bánh quen thuộc, năm đó cô và Dư Hạo Hiên đều thích mua bánh ở đây. Vào mỗi năm Dư Hạo Hiên đều nhờ người mua giúp một chiếc bánh mang đến mộ của Nhậm Tinh Khả để chúc mừng sinh nhật cô giúp anh ấy.
Theo thói quen từ khi trở về nước thì Lục Tĩnh Hân năm nào sau khi đến đây cũng mua một chiếc bánh, cô ấy cũng trở thành một khách quen ở đây.
“Cô Lục, lại đến mua bánh à?”
“Lấy giúp tôi một chiếc bánh như cũ đi”
“Được, cô đợi chúng tôi một lúc”
“Cảm ơn”
Sau một lúc nhân viên đã đưa đến bánh của cô ấy, nhận lấy bánh và trả tiền rời đi.
Thấy cũng đã đến thời gian nên Lục Tĩnh Hân đã trực tiếp cầm theo bánh mang đến SUNF, cô vừa rời đi một lúc thì tiếp tục Dư Hạo Hiên lại đến cửa hàng đó mua bánh.
“Xin hỏi anh muốn mua bánh gì vậy ạ?”
Dư Hạo Hiên nói ra tên của mình và món bánh muốn đặt thì nhân viên mới biết đây là khách quen của tiệm.
“Tôi họ Dư, muốn mua một chiếc bánh không có vị xoài”
“Là anh sao? Trước đây là người khác đến mua, sao bây giờ lại là anh vậy?”
“Trước đây tôi ở nước ngoài, luôn nhờ bạn đến mua bánh”
“Vậy anh đợi tôi một lúc”
“Được”
Sau khi lấy bánh cho khách, nhân viên trong lúc gói bánh đã buộc miệng nói lên vài lời.
“Chỗ chúng ta bánh đặc trưng là vị xoài và dâu, từ trước đến này cũng chỉ thấy có hai người là đến mua với đặc điểm giống hệt nhau”
“Ý cô là cô Lục à?”
“Đúng vậy, cô Lục thì không thích vị dâu nhưng lại dị ứng với xoài nên luôn đặt bánh không có vị xoài”
Nghe được lời này mặt Dư Hạo Hiên chợt trở nên biến sắc, chợt nhớ lại vài chuyện.
( Khả Khả không thích dâu, nhưng cũng dị ứng với xoài……..chẳng lẽ?)
Nhân viên vừa đưa bánh cho anh thì đột nhiên anh ấy lại hỏi họ.
“Người vừa nãy hay người nhắc đến cũng đến đây mua bánh giống với tôi sao?”
“Đúng vậy, cô ấy là khách quen ở đây, đặc trưng của tiệm chúng tôi là bánh ngọt vị dâu và xoài nhưng cô ấy lại không thích dâu cũng dị ứng với xoài, nên bà chủ chúng tôi thường xuyên làm vài chiếc bánh không bỏ hai vị này vào bánh”
Người bên cạnh liền lên tiếng tiếp lời.
“Dù vậy cô ấy vẫn rất thích ăn và bảo món bánh ở đây tuy không có hai vị trái cây đó vẫn rất ngon, từ khi chúng tôi làm ở đây thì cũng chỉ có anh và cô ấy đến