Thấy đối phương không lên tiếng, có lẽ đang suy nghĩ, đại sư huynh tiếp tục:
“Đạo hữu chắc là mới khai khiếu, đối với tu luyện không hiểu, ta ở đây có một quyển Tu Tiên Đại Lục, giới thiệu tổng quan về tu tiên thế giới, không phải cái gì sách quý nhưng sẽ rất có ích với đạo hữu.”
Đại sư huynh phất tay, từ trong nhẫn trữ vật rơi ra một quyển sách bìa xanh lam.
Mạc Thiên Cửu liếc mắt nhìn, có chút động tâm, sách này đánh trúng vào tâm lý của hắn.
Hắn đối với thế giới này thật chẳng hiểu bao nhiêu, bọn dân làng kia kiến thức hạn hẹp, cả đời cũng không ra được làng mấy lần, nói toàn là chuyện hư thực, chẳng biết đúng được mấy phần.
Chu Thường biết nhiều hơn một chút nhưng cũng chỉ là phàm nhân, hạch tâm thế giới này ở chỗ tiên nhân.
Sách này… hắn cần.
Mạc Thiên Cửu trong lúc suy tư, phân tâm khiến công kích chậm lại một nhịp, rất nhỏ nhưng với sự nhạy cảm của tu sĩ giả đan, đại sư huynh biết đối phương đã cắn câu, hắn cười thầm trong bụng.
Tên này dù cho là thượng thiên sủng nhi nhưng còn non chút.
Hắn trong đầu đã tưởng tượng ra một tên nhóc mười tuổi đang núp chỗ nào đó cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng thật ra hoang mang nghi ngờ.
Hắn lúc này tư duy nhảy thoát, nghĩ tới tương lai xa vời, nếu như bắt được kẻ này luyện thành thi khôi, vậy thì hắn sẽ có một trợ thủ vô cùng cường đại… khoan đã! nếu hắn chết có khi khí vận tiêu tán, thương thiên bỏ mặc, ai lại chiếu cố một cái xác cơ chứ.
Không được… không thể giết hắn luyện khôi.
Vậy thì… đoạt xá.
Nhưng sợ bị phản đoạn xá, nghe nói kẻ được trời chiếu cố thường có linh hồn mạnh mẽ, có ghi chép nói một vị Nguyên Anh lão tổ từng muốn đoạt xá một đứa bé, cướp lấy khí vận không ngờ bị phản đoạn xá, nguyên anh trở thành dinh dưỡng cho linh hồn đứa bé.
Lại có người nói thượng thiên sủng nhi thật ra là tu sĩ độ kiếp phi thăng thất bại, chuyển thế luân hồi, nhưng do bọn họ lúc còn sống quá cường đại, linh hồn mang theo lĩnh ngộ tu hành bởi vậy đời sau tu luyện một ngày đi ngàn dặm.
Đoạt xá một cái tu sĩ độ kiếp, hắn còn chưa ngu đến mức đó, dù cho chỉ là kiếp sau.
Nếu không đoạn xá vậy thì nuôi bên cạnh, cướp đoạt cơ duyên.
Thượng thiên sủng nhi là người có đại khí vận, đi đường vấp cục đá cũng có thể là thượng phẩm linh thạch.
Hắn trong khoảnh khắc này đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí vẽ lên cả viễn cảnh tương lai phi thăng thành tiên.
Trong mắt phàm nhân bọn hắn chính là tiên nhân nhưng bọn hắn tự biết mình không phải, thành tiên không có đơn giản, phải tu đến Đại Thừa Cảnh sau đó độ kiếp, thành công mới chân chính là tiên nhân.
Quá xa xôi, quá xa xôi… trong lúc đó phải trải qua không biết bao nhiêu gian nan thử thách, nhưng nếu như có đại khí vận bên người vậy thì sẽ bớt đi rất nhiều nguy cơ.
Càng nghĩ hắn càng quyết tâm phải dụ bằng được Mạc Thiên Cửu.
“Tại hạ gọi là Hồng Đồ, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” hắn cố làm ra vẻ thân thiện.
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng nhưng Hồng Đồ không chút nào nóng nảy, từng bước thân cận.
“Ta tu đạo đã hơn trăm năm, không biết đạo hữu thế nào? mạn phép gọi đạo hữu một tiếng tiểu huynh đệ.” hắn lộ ra số tuổi của mình, đối phương chưa bước vào con đường tu luyện cho dù có là thượng thiên sủng nhi thì tuổi đời cũng không thể nào bằng hắn, chỉ có tu luyện mới có thể tăng tuổi thọ.
Hắn đây là xác lập phân cấp địa vị.
Lúc này, cây đinh sắt xoáy một cái, máu đỏ rơm rớm chảy xuống.
Hồng Đồ a lên một tiếng kêu đau, đây là ý gì?
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tiểu huynh đệ chậm đã, ngươi đây là ý gì?”
Cây đinh dừng lại.
Hồng Đồ thấy đối phương trầm mặc, tiếp tục thăm dò:
“Tiểu huynh đệ là người ở đây?”
Cây đinh xoáy hai cái, máu lại chảy.
Hồng Đồ đau đớn nhưng hắn dường như hiểu được gì đó.
Hắn hỏi thử:
“Tiểu huynh đệ là người nơi khác?”
Cây đinh xoáy một cái.
Hồng Đồ a một tiếng, đau nhưng ánh mắt sáng ngời, hắn bây giờ đã hiểu: đúng thì xoáy một cái, không đúng thì xoáy hai cái.
Hắn vui mừng vì đã có thể câu thông nhưng mà đau hoa cúc quá, nói chuyện kiểu này… thốn đến tận rốn.
Ôi! hoa cúc của ta.
Ta nhịn… ta nhịn… vì tương lai hoành đồ đại nghiệp, vì phi thăng thành tiên, ta nhịn ngươi.
Nghĩ thông, hắn tiếp tục, bắt đầu từ những câu chuyện xa gần, hắn tự nói về bản thân trước để giảm đề phòng của đối phương, tất nhiên đều là bịa, sau đó bóng gió thăm dò thân thế đối phương.
Nửa ngày sau, hắn coi như thành công.
Đối phương là một tên nhóc mười hai tuổi, lúc ra đời trời sinh dị tượng, cầu vồng cửu sắc vắt ngang bầu trời, muôn hoa đua nở, chim hót ríu rít.
Bình thường cầu vồng chỉ có bảy sắc, cái này lại là cầu vồng cửu sắc, là điềm báo thánh nhân hàng thế.
Tháng trước gia đình hắn chuyển nhà, giữa đường gặp bọn cướp, tất cả bị giết chỉ còn hắn may mắn trốn thoát, sau đó phiêu bạt tới nơi đây.
Hồng Đồ dò la xong ánh mắt sáng ngời.
Tuyệt tuyệt tuyệt… trong lòng hắn nói liền ba chữ tuyệt.
Tên nhóc này tứ cố vô thân, chẳng khác nào túi tiền rơi giữa đường, hắn không nhặt liền có lỗi với chính mình.
Hồng Đồ mải mê nói chuyện không để ý rằng cây đinh đã xoáy tới xoáy lui không biết bao nhiêu lần, máu loang lổ thành một vũng lớn dưới chân, Huyết Minh Đằng dần hết dược lực, không có khí huyết bổ sung.
Một lúc sau hắn bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc, ánh mắt mơ hồ do mất quá nhiều máu.
Khi hắn bắt đầu nhận ra không ổn, đưa tay ngăn lại lớn tiếng nói:
“Dừng lại! nhanh dừng lại!”
Mạc Thiên Cửu cười gằn, đã đến bước này dừng lại sao được.
Nãy giờ nghe ngươi lảm nhảm, cho ngươi ăn bánh vẽ cũng là chờ thời khắc này.
Hắn tập trung hết tất cả siêu năng điều khiển cây đinh xoay tít, những đồ sắt khác dồn dập công kích.
Hồng Đồ hét lớn, muốn bùng nổ khí huyết nhưng đáng tiếc, máu chảy quá nhiều không còn khí huyết để bùng nổ.
Phốc! cây đinh đi từ hoa cúc xuyên thủng trán, phóng lên cao đâm vào trần động dừng lại.
Hồng Đồ hơi thở thoi thóp, sinh mạng đi về cuối con đường, hình ảnh ký ức lướt qua trong đầu.
Hắn không thể nào tin được, dù cho có là trí tưởng tượng tốt nhất cũng không ngờ rằng hắn một cái giả đan tu sĩ chết bởi mất máu hoa cúc.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đồn ra chỉ sợ sẽ thành chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.
Hoa cúc mất máu… hức hức… Ta không cam tâm!
Nhưng hắn không cam tâm cũng vô dụng, sự thật chính là như vậy.
Ầm! thân hình đổ sụp, hắn ngã ngửa ra sau, mắt vẫn trợn trắng, chết không siêu thoát.
Phập phập… Mạc Thiên Cửu không yên tâm vẫn dùng dao đâm mấy chục nhát vào ngực Hồng Đồ, thấy không còn phản ứng mới thôi, sau đó hắn từ từ đi ra.
Mạc Thiên Cửu cúi đầu nhìn xuống cái xác, trên người be bét vết thương, trước ngực trái bị khoét nát bét, nếu