Thấy thái độ thờ ơ của tên phàm nhân, con quạ bối rối, phàm nhân thấy được nó không phải nên nhảy cẫng vui mừng sao? một con chim biết nói, là một con chim biết nói đó! trên đời này ngươi thấy được con chim nào biết nói sao?
Chẳng lẽ… ngươi đã từng thấy chim biết nói.
Nếu vậy thân phận kẻ này không tầm thường, rất có khả năng là tiên nhân, nếu vậy… không thể buông tha, nhất định phải bám lấy cái đùi này.
Nó là một con quạ thông minh, đối với tu tiên giới vẫn biết một đạo lý rất quan trọng: tiên nhân là chúa tể thế giới này.
Con quạ trong giây phút suy nghĩ rất nhiều.
Loài quạ không hổ là loài chim thông minh nhất trong tất cả loài chim tự nhiên.
“Cứu… làm ơn cứu với…” con quạ thay đổi thái độ.
Mạc Thiên Cửu dừng bước, quay lại.
Nhìn con quạ trong lồng, hắn hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Ha ha… biết người sẽ hỏi câu này.
Nói cho ngươi biết ta đã tự đặt tên cho mình, cái tên ta nghĩ rất lâu.
Thiên Địa Duy Chim Hồng Hoang…”
“Vậy gọi ngươi Đậu Đen đi.” Mạc Thiên Cửu ngắt lời.
“Đậu Đen? cái tên xấu xí gì vậy?”
“A! ngươi cũng thấy xấu sao? trùng hợp, ta cũng thấy như vậy.” hắn làm bộ ngạc nhiên.
“Đã xấu, ngươi còn đặt cho ta.” con quạ tức tối, đây là cái gì đạo lý.
“Không có gì! ta không thích ăn đậu đen, vậy nên gọi ngươi Đậu Đen.”
“A! ngươi lại dùng thứ ngươi ghét đặt tên cho ta.” nghe lời giải thích, nó càng tức hơn.
“Không muốn sao?”
“Không muốn.”
“Vậy được! gọi ngươi là Thức Ăn Dự Trữ.” Mạc Thiên Cửu lạnh băng nói.
Con quạ lại thấy lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng đứng.
“Thức Ăn Dự Trữ? ngươi chẳng lẽ muốn ăn ta.”
“Ngươi cứ nói đi.”
“Thật ra ta thấy cái tên Đậu Đen cũng tốt.” con quạ cười khan, lật mặt thay đổi thái độ.
“Được, vậy từ giờ gọi ngươi là Đậu Đen.” Mạc Thiên Cửu gật đầu.
Đậu Đen lúc này thở phào nhẹ nhõm, hắn ghét đậu đen, chắc hẳn sẽ không ăn mình.
Nguy hiểm quá! suýt nữa là bị nhúng nước sôi vặt lông rồi, cũng may ta thông minh nhanh trí.
Mạc Thiên Cửu lúc này mở ra cửa lồng, Đậu Đen tung cánh bay ra, lượn mấy vòng quanh động, cất tiếng kêu sung sướng, nó cuối cùng được tự do rồi!
Một lúc sau, thỏa mãn, Đậu Đen đáp xuống trên vai Mạc Thiên Cửu, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Mạc Thiên Cửu.” hắn vừa nói vừa nhìn quanh hỏi: “Ở trong đây có thứ gì tốt không?”
“Đồ tốt?” Đậu Đen nghiêng đầu hơi suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Có.”
Mạc Thiên Cửu ánh mắt tỏa sáng.
“Nhanh dẫn ta đi.”
“Bên kia!” Đậu Đen đưa móng vuốt chỉ.
Mạc Thiên Cửu đi đến bên vách đá, gõ gõ một hồi, phát hiện khe nứt, lấy dao gậy ra, thì ra có một hốc đá, nhìn thứ bên trong hắn lập tức bịt mũi nhăn mặt.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đây là thứ tốt ngươi nói sao?”
“Phải! đúng vậy a!” Đậu Đen nhảy tới, mỏ mổ một cái gắp miếng thịt, tung miếng thịt lên há miệng nuốt ực một cái xuống bụng.
Cái đồ vô dụng! Mạc Thiên Cửu thầm mắng.
Thì ra thứ trong hộc đá là thịt vụn ôi thiu, đây có lẽ là thức ăn chuẩn bị cho mấy con thú nhưng đám Hồng Đồ không chú tâm chăm sóc, chết đói cả một đống.
Không có thứ gì tốt! hắn quay đầu bỏ đi.
Đậu Đen thấy vậy, nuốt vội miếng thịt sau đó vỗ cánh bay tới đậu trên vai hắn.
Mạc Thiên Cửu ôm bao vải ra khỏi động, hắn đưa mắt nhìn quanh khắp nơi bị tàn phá tiêu điều xơ xác.
Hắn không nhận ra nơi này, không biết làm sao trở về.
“Đậu Đen ngươi bay lên cao nhìn thử xem, gần đây có thành trấn nào không?”
Phạch phạch… Đậu Đen vỗ cánh lượn vòng trên cao, trong mắt nó thấy được nơi xa có lấp lóe ánh đèn, hẳn là nơi người sống.
“Bên kia!” Đậu Đen chỉ đường.
Mạc Thiên Cửu nâng lên bao tải bước đi, chỉ là đi được một quãng, hắn đã đặt bao xuống, thở hồng hộc, quá mệt.
Hắn nghĩ nếu như có thể bay lượn thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn lóe sáng, chuyện này không phải là không thể được, ta bây giờ đã có siêu năng lực, hẳn là có thể bay a!
Nghĩ là làm, hắn nhảy lên tảng đá, dáng đứng thẳng, tay phải nắm lại chỉ lên trời, tay trái nắm lại đặt ngang hông, ngửa mặt chín mươi độ.
“Lên!”
Không có phản ứng.
“Lên lên lên…”
Hoàn toàn không có phản ứng.
“Ngươi làm gì vậy?” Đậu Đen đứng trên hòn đá nghiêng đầu nhìn hắn khó hiểu.
“Đây chính là cách bay ở chỗ ta.” hắn trả lời qua loa.
“Cách bay ở chỗ ngươi thật kỳ lạ.” Đậu Đen không hiểu được.
Thử một hồi không kết quả, xem ra cách này không được, hắn lại đổi chiêu, ngửa cổ tay, ngón giữa và ngón đeo nhẫn chắp lại cắm vào lòng bàn tay.
Hắn đẩy cổ tay ra phía trước.
“Chíu chíu chíu…”
“Ngươi lại làm gì vậy?” Đậu Đen tò mò.
“Thử phóng tơ.”
“Được không?”
“Ừm… hình như không được.”
Đậu Đen lúc này có chút hối hận, nó chẳng lẽ đã chọn nhầm chủ, đây giống như một tên ngốc vậy.
Mạc Thiên Cửu lúc này hai tay lại vỗ bành bạch như con vịt cạn sau đó nhảy xuống.
Ầm! sấp mặt.
Hắn rên rỉ chống tay đứng dậy, sờ lên cái mũi đỏ chót, cách này cũng không được, xem ra đời này vô duyên với bay lượn.
Nếu không thể bay vậy có siêu năng lực làm gì? Hắn có chút uể oải.
Hắn ngồi bệt xuống thảm cỏ, năng lực điều khiển từ trường của ta không thể bay a!
Hắn đưa tay nghịch nghịch cây dao bay lên, lượn vòng tới lui, chợt ánh mắt hắn tỏa sáng, ta không bay được nhưng nếu cưỡi vật bay thì thế nào? giống như bọn tu tiên cưỡi phi kiếm.
— QUẢNG CÁO —
Event
Cảm thấy rất có khả năng, hắn lập tức thử nghiệm.
Hắn lấy ra cái chảo lớn từ trong bao tải, không biết bọn Hồng Đồ dùng cái chảo lớn như vậy làm gì, bọn chúng ăn nhiều lắm sao? được rồi, mặc kệ chuyện đó, hắn nhảy lên, sau đó điều khiển từ từ nâng lên.
Được này! ánh mắt hắn sáng ngời.
Sau đó hắn tiếp tục cho cái chảo lên cao, nhưng chỉ được một mét thì thấy đã hết sức, như vậy được rồi, cũng không tệ.
Hắn cho cái chảo từ từ di chuyển tới lui nhẹ nhàng.
Hắn vui mừng cuối cùng cũng có thể bay rồi.
“Vui lắm sao?” Đậu Đen bay tới đứng trên vai hắn, không hiểu vì sao hắn lại vui vẻ.
Mạc Thiên Cửu liếc nó một cái không thèm trả lời, ngươi biết bay ngươi sẽ không biết: bay đáng giá dường nào, con người từ xưa đến nay đều khao khát bay lượn tự do.
Cuối cùng hắn cũng thấy dị năng giá trị.
Bọn họ sau đó