-Xếp hàng, xếp ngay hàng thẳng lối!
Trong ngày hôm nay, xếp hàng gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện với lũ trẻ. Chúng chỉ chờ đợi hiệu lệnh là lập tức hí hửng kéo nhau tạo thành hàng ngũ một cách rất chuyên nghiệp và thích thú.
Lần này, những người tiếp đón Hà Trí Ngân và lũ trẻ đã có sự thay đổi lớn về “chất lượng”: Đó là hơn hai mươi cô gái tuổi mười bảy, mười tám trong võ phục màu trắng và xanh lá mạ gọn gàng và rất xinh đẹp.
Hà Trí Ngân có lẽ là thành phần cá biệt duy nhất, gần như không nghe thấy các cô nói gì vì đang mải... nhìn. Điều duy nhất và quan trọng nhất còn quanh quẩn lại trong tai của hắn đó chính là ngày mai cả lũ sẽ phải kiểm tra thân phận và dị năng lần cuối cùng trước khi nhập học.
Trước khi đến đây Hà Trí Ngân đã vượt qua hai lần kiểm tra thân phận, nhưng chưa bao giờ được kiểm tra dị năng một cách trực tiếp. Nhưng chắc cũng đơn giản thôi, bởi nếu như Hà Trí Ngân có thể cảm ứng và nhận ra những vị tướng lĩnh là Dị nhân trên thuyền, thì hiển nhiên lúc đó họ cũng hoàn toàn có thể kiểm tra ngược lại đối với hắn.
Hà Trí Ngân cũng chẳng quan tâm về cuộc kiểm tra cho lắm. Mấy chị gái xinh đẹp thì đã bỏ đi đâu mất, nên thành ra mối quan tâm duy nhất của Hà Trí Ngân lúc này là cô bé Lê Ngọc Hân. Y dẫn cô bé đi chơi và chạy nhảy cùng bọn trẻ khắp nơi cho đến khi rã cả hai chân, rồi vừa ăn tối vừa nghe chúng bốc phét về những lần chiến đấu sinh tử với...thần thú trên khắp đại lục. Cuối cùng tất cả ngủ vùi thành từng dãy dài dưới sự dụ dỗ và cả cưỡng ép của các chị khóa trên.
Đêm đó, Hà Trí Ngân mơ thấy người ta phát hiện ra hắn không phải là thằng bé mồ côi mà là một kẻ đến từ một thế giới xa lạ, thế là họ bắt hắn và rút hồn hắn vào trong một quả hồ lô bé xíu và cười rít lên khùng khục, chính là nụ cười ấn tượng của lão già lúc sáng.
Nhưng đến hôm sau thì Hà Trí Ngân hoàn toàn không nhớ gì về giấc mơ cả, vẫn cứ hồ hởi dắt tay Ngọc Hân đi đến địa điểm kiểm tra, trong khi cô bé thì nắm chặt y bằng cả hai tay và người thì đang phát run lên vì hồi hộp.
.................................................. ....................
-Hà Trí Ngân!
-Cuối cùng cũng đến lượt mình, chờ đến mỏi gối chồn chân rồi!
Hà Trí Ngân đứng dậy vươn vai, làm vài động tác bẻ tay bẻ chân cho thoải mái rồi đi thẳng vào trong, bỏ mặt mấy tên hộ vệ đang trố mắt nhìn y. Đến khi bước qua cánh cửa rồi đến một tấm màn ngăn cách bên ngoài, thì y mới bắt đầu căng thẳng thật sự.
Bên trong phòng là một không gian khá lớn với mái vòm cao rộng, điêu khắc chi chít các loại yêu thú uốn lượn trên trần nhà. Sàn nhà thì trống không, nhưng phía cuối căn phòng có kê một cái bàn dài với năm người đã luống tuổi ngồi chờ sẵn. Bên cạnh có một vài người trẻ hơn chia làm hai hàng đứng lạnh lùng ở hai bên.
Người đàn ông tuổi trung niên trẻ nhất ở ngoài cùng, lên tiếng đầu tiên:
-Hà Trí Ngân?
-Dạ!
-Đến từ đâu?
-Dạ, làng Đại Lâm, trực thuộc thành Đại La, khu vực Tây Bắc.
-Có năng lực gì?
-Dạ, dịch chuyển tức thời!
-Còn năng lực nào nữa không?
-Dạ, không ...rõ!
Hà Trí Ngân bình tĩnh trả lời, khuôn mặt y cũng không hề tỏ ra hồi hộp hay sợ hãi. Điều này thật sự đã được các vị giám sát giả trong phòng tán thưởng. Lúc này, một trong số những người đứng ở hai bên hàng bước ra, đến bên cạnh hắn và chìa ra một bức tranh chân dung, đặt song song với khuôn mặt hắn. Hiển nhiên đó chính là hình vẽ của hắn. Cũng không biết họ lén vẽ hắn lúc nào nữa, nhưng phải nói bức tranh rất giống và có thần.
Hà Trí Ngân cũng chỉ đợi có hơn mười giây, lão già ngồi ở giữa đã phẩy tay ra hiệu cho người đàn ông cầm bức tranh về lại vị trí cũ. Một người phụ nữ trong hàng lại tiếp tục bước ra. Bà ta đến bên cạnh hắn, mỉm cười trấn an hắn rồi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, ngay ở vị trí trái tim.
Hà Trí Ngân nhanh chóng cảm thấy có một dòng năng lượng nhu hòa dịu nhẹ đang lưu chuyển trong cơ thể hắn một cách hết sức thoải mái, thân thể và cả tâm thần hắn nhanh chóng thích ứng và cộng hưởng với dòng năng lượng đó một cách rất dễ dàng.
Được một lúc thì người phụ nữ đã rút tay về, bà ta mỉm cười và gật đầu ra hiệu mọi thứ đều ổn với hội đồng rồi lại quay về chỗ cũ.
Người trung niên ở ngoài cùng tiếp tục lên tiếng, lúc này giọng nói đã nhu hòa hơn đôi chút:
-Cháu có thể thể hiện năng lực của cháu được không? Nếu không được cũng không sao!
Hà Trí Ngân vẫn còn mơ màng trong màn “xoa bóp” vừa rồi, nhưng cũng