Hà Trí Ngân âm thầm lủi xuống đất, nhẹ nhàng tiến vào vị trí phục kích. Ở bên kia bãi cỏ, Ngô Chân Lưu vẫn chưa có dấu hiệu hành động.
Khoảng cách của hai bên giờ chỉ còn sáu mươi bộ. Thông thường trong những trường hợp như thế này. Một xạ thủ sẽ rút lui và đi đường vòng chứ không bao giờ mạo hiểm khi không thể nắm rõ hành tung của kẻ địch.
Tuy nhiên Ngô Chân Lưu vẫn còn một lựa chọn khác. Nó có thể dùng cung tiễn bắn hồi lùng để xác minh vị trí con báo Kazakh. Hà Trí Ngân chỉ mong là thằng nhóc coi trọng chuyện ...vệ sinh buổi sáng và mấy mũi tên của nó hơn là một con đường.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp và khó chịu. Hà Trí Ngân như được quay về lại với những ngày đầu tiên nhập học, khi hắn phải khổ sở nằm phục kích Athena dưới cát. Không biết cô bé dễ thương lém lỉnh đó giờ đang ở phương trời nào?
-Bình...bịch...bình bịch.....!
Tiếng bước chân bất ngờ vang lên càng lúc càng gần. Hà Trí Ngân ngay lập tức căng cứng người, nắm chặt tay chờ đợi.
-Vụt!....Á...á.....!
-Ầm!
Hà Trí Ngân tung người ra khỏi đống tuyết, lao về phía cái bẫy, giờ đã treo ngược tòn ten một đứa con nít. Hắn nhanh tay lượm ngọn dao găm, “hôi” luôn một chục mũi tên lăn lóc dưới đất, rồi tiện tay “cầm nhầm” cái bộ da gấu oai vệ, cất tiếng cười hềnh hệch:
-Hehe! Ủa? Đây có phải là Ngô Chân Lưu không? Sao mày lại bị treo lên cây thế này?
Ngô Chân Lưu trừng con mắt long sòng sọc như thể muốn bóp chết Hà Trí Ngân. Nó rít lên một cách ghê rợn:
-Mày dám tấn công đồng môn sao con ...chó? Tao sẽ tố cáo mày lên Giám sát giả. Mày chết chắc rồi!
Hà Trí Ngân rối rít xua tay, hòa ái giảng giải:
-Ô không! ....Không! Không hề nhé! Tao chỉ đặt bẫy thú thôi, đó là mày vô tình dính bẫy đấy chứ! Sao lại nói tao tấn công mày được!
Ngô Chân Lưu không hề ngờ tới việc Hà Trí Ngân lại “chùi mông” sạch sẽ như vậy. Nó bí thế, hét lên một cách bất lực:
-Trả đồ đây!
Rồi trong sự bất ngờ của Hà Trí Ngân, Ngô Chân Lưu rút ra một cái gì đó từ trong tóc, không ngờ là một lưỡi dao lam. Vận hết sức mạnh, nó uốn người lên như một con tôm, cố gắng cắt đứt sợi dây cước ở cổ chân.
-Gặp con ...mẹ nó “đồng đạo” rồi!
Hà Trí Ngân không ngờ thằng khốn này cũng xoay ra được một cái lưỡi lam. Hắn ngay lập tức co cẳng cút xéo, không thèm chào hỏi gì nữa. Nhưng chỉ mới vừa chạy được hai mươi bước chân thì đã nghe phía sao một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.
Ngô Chân Lưu đã thoát ra được rồi.
Hà Trí Ngân cũng không phí thời gian nhìn lại mà tiếp tục lỉnh vào rừng biệt tăm biệt tích. Gần ba chục phút sau, hắn mới tiếc rẻ từ trên cây nhảy xuống. Hóa ra cu cậu cũng không hề bỏ chạy, mà ngược lại vẫn núp ở đây từ nãy giờ để dụ Ngô Chân Lưu đuổi theo, còn quay lại thu hồi sợi dây cước.
Nhưng xem ra thằng nhóc Ngô Chân Lưu này cũng thông minh. Biết có đuổi theo cũng chẳng thể đánh nhau được nên dức