Quỳnh To Con bước xuống xe, nó thấy con Linh cứ đứng nhìn bảng tên trường liền tới đụng vai con nhỏ một cái:
⁃ Hey, bà nhìn gì đó?
Lúc này Quỳnh mới nhìn thấy mặt Linh Hồ Ly, mặt con nhỏ có chút thẫn thờ, miệng hơi mở mà nhìn chằm chằm về phía cổng.
Linh Hồ Ly như chợt tỉnh lại, nhỏ bảo:
⁃ Này, bà nhớ hồi sáng bà bảo sao trông tui đờ đẫn quá không?
⁃ Nhớ, não tui đâu phải não cá vàng đâu!
Nghe con bạn thân trả lời, Linh Hồ Ly mới chóng cằm kể lể:
⁃ Tối qua chị Linh gửi nhắn tin cho tui, chắc bà chưa quên chỉ đâu ha?
Quỳnh To Con hết hồn, chị Linh mất rồi mà. Chị ấy mất trong lúc đi phượt với các anh chị khác chung lớp 12A7 năm ngoái. Trong lúc đi phượt thì mất tích, phải mấy tháng sau người ta mới tìm thấy xác chị ấy.
Con Linh chỉ hóng hớt được nhiêu đó. Lúc đó vụ này cũng rầm rộ cả trường, ba mẹ mất con có ai mà không đau đớn, con mình rứt ruột đẻ ra đùng một cái lại bảo mất tích, đàn bà vốn yếu đuối nên trong lúc mất con mất cả lý trí, mẹ chị Linh lên trường làm ầm ĩ cả lên, hết đánh mắng giáo viên chủ nhiệm của lớp lại chửi rủi ban giám hiệu vì không chịu theo dõi sát sao học sinh khiến chúng nó bị như thế!
Thật ra cũng không thể trách nhà trường, cả đám chị Linh đi phượt sau khi tan học, nhà trường nào mà quản được khi học sinh đã ra khỏi trường kia chứ, huống chi theo nguồn tin bọn con Quỳnh nhận được thì chị Linh "chém trước tấu sau", mẹ chị ấy nhận được tin nhắn viết trên giấy của con gái sau khi đi làm về. Mà mỗi nhà mỗi cảnh, tin tức bọn con Quỳnh nghe ngóng được chỉ tới thế, sau đó nghe đồn tìm thấy xác cả nhóm chị Linh ở trên một ngôi trường bị bỏ hoang.
Lúc xác được tìm thấy thì bọn nó đang thi cuối kỳ nên cũng không mặn mà gì lắm, hẳn đứa nào học trường chuyên cũng hiểu, thi cử không chỉ là thi cử, còn là thành tích, sĩ diện của cha mẹ, điểm thi đua cả lớp và ti tỉ thứ khác... Bọn nó lo ôn thi trào máu họng thì hơi đâu nghĩ tới mấy thứ khác nữa.
⁃ Thế chị Linh nhắn bà cái gì? Rồi bà trả lời ra sao?
Hai tay Quỳnh To Con đặt trước ngực rồi hỏi.
⁃ Chỉ... chỉ gửi cho tui link tin tức thôi, tui cũng đọc rồi, sau đó tui không dám nhắn lại nữa. Chắc do tài khoản chỉ bị hack chăng, tui đâu có dám nghĩ nhiều. Có điều... link mà chị ấy gửi là trang đưa tin đã tìm thấy xác của chị ấy, tìm thấy... thấy ở trường Bình Minh, cơ mà không có hình nên tui cũng không biết có phải.... với cả....
Nói tới đây con Linh ngừng lại, mặt con nhỏ méo xệch nhìn Quỳnh To Con. Còn con Quỳnh, trừ biệt danh của nó ra thì thật chất những thứ khác của nó bé tẹo.... đặc biệt là lá gan. Nghe vậy con Quỳnh cũng chẳng khác gì Linh Hồ Ly, có điều nó vẫn cố gượng cười:
⁃ Ha ha, bà đang chọc tui hả?
Con Linh không nói gì, nó chỉ mếu máo nhìn Quỳnh To Con, có đôi khi im lặng càng khiến người khác tin tưởng hơn lời khẳng định.
⁃ Hai bà lo gì, ở nước mình thiếu gì trường Bình Minh, quê tui cũng có một cái nè, mấy bà cứ đi theo tui là được, giờ mà không đi lại chẳng biết khi nào mới tới trạm dừng, tụi tui con trai, đi vô chai là được, hai bà đi được không?
Nghe tới đây hai đứa con gái mới bớt sợ, nghĩ lại cũng đúng, thần hồn nát thần tính rồi nửa đường mà mắc vệ sinh thì có mà chết, cứ bắt tài xế dừng lại cũng không phải chuyện hay. Quan trọng là có chỗ để đi không, chứ đi ngoài đường thì tụi con gái mới lớn như Linh và Quỳnh đâu có chịu, ngại chết mất.
⁃ Ông nói cũng đúng, thôi, tui với bà vô đi cái rẹt rồi chạy ra. Cả lớp cùng đi chứ có phải mình tụi mình đâu. Mà Hải Lùn đâu rồi, kêu nó xuống xe đi chung đi.
Con Linh nói xong lại dợm bước lên xe tính kêu thằng Hải, lên xe rồi nó không thấy ai cả. Chỗ tài xế chẳng hiểu vì sao lại xấu hiện một con mèo đen, con mèo có cặp mắt màu hổ phách nhìn đăm đăm Linh.
Vốn cũng khá thích động vật, Linh tới gần tính sờ con mèo một cái. Con mèo như có linh tính mà ngẩng đầu lên nhìn Linh. Khi bàn tay Linh tới gần, mèo đen bỗng động đậy, con Linh kêu oái một tiếng giật bàn tay về. Nó nhìn chỗ tay đang rỉ máu rồi nhìn con mèo đen liếm mép trước mặt, chẳng biết vì sao con Linh bỗng thấy rợn cả người. Ánh mắt con mèo nhìn nó có cái gì đó quái lạ và lạnh lùng làm sao, trông chả giống một con vật tí nào.
- Này, bà làm gì lâu vậy?
Thịnh đứng ngoài cửa xe gọi với vào. Nó thấy con Linh đang đứng khom quay lưng về phía mình nãy giờ, lại còn nói chuyện một mình nữa chứ. Chẳng biết con nhỏ có bị làm sau không, hay bị sang chấn tâm lý do sợ quá chăng?
- Hả, tui tính...
Nói tới nửa chừng Linh Hồ Ly dừng lại, bởi nó chẳng thấy con mèo ngồi ở ghế tài xế đâu cả. Lúc này ghế tài xế trống không, trong xe lại chẳng có một người hoặc một mèo nào hết, lạ lùng thay.
Linh Hồ Ly nghệch mặt ra, nó cảm thấy từ tối qua tới giờ chuyện kỳ quái nó gặp nhiều hơn hẳn. Từ tin nhắn của chị Linh vốn đã mất đến giấc mơ kỳ lạ, hay hiện tại là con mèo và ngôi trường trông tràn đầy âm khí thế nào ấy.
Có điều lúc này con Linh còn lựa chọn nào khác nữa, không đi vệ sinh lỡ mắc trên đường càng mệt, mà đi vệ sinh thì ai biết ở xó xỉnh nào đó đột nhiên nó bị