- Hai người làm gì đó?
Sau khi đi vệ sinh ra, Quỳnh thấy hai đứa bạn đứng bấm điện thoại rồi đập đập vẫy vẫy, nó bèn hỏi thử.
- Ê ê, bà kiểm tra xem điện thoại còn dùng được không?
- Ủa, sao tắt nguồn rồi, nãy tui còn nhắn tin được mà!
Thằng Sơn cũng vừa ra tới, thấy con Quỳnh nói vậy nó cũng hiểu chuyện mà lấy điện thoại ra kiểm tra thử. Điện thoại cả bốn đứa đều đột nhiên tắt nguồn dù trước đó còn mấy chục phần trăm pin.
- Gì đây trời, hổng lẽ hư điện thoại tập thể... ủa?
Con Quỳnh nhìn về phía lư đồng đang bùng lửa.
- Hả?
Lúc này Linh Hồ Ly cũng ngẩng đầu lên, nó thấy lư đồng cách mình một sân trường đang cháy, bên trong là vô số giấy tiền vàng bạc bị đốt thành tro.
- Ai đốt vậy? Mà giấy tiền đâu ra thế, nãy tui nhớ lư đồng vẫn bình thường mà.
Sơn Đù nói:
- Chắc thằng Hải quá, lúc đợi hai người tui thấy nó chạy vào phòng học ở đầu bên đó. Hay thằng này lại nghịch cái gì rồi, mà nghịch gì kỳ, ai đi đốt giấy tiền vàng bạc ở cái chỗ ớn lạnh này chi.
Nói xong cả bốn đứa rùng mình một cái, riêng con Linh bỗng nhớ tới con mèo đen thoắt ẩn thoắt hiện khi nãy. Trong lòng nó bỗng bồn chồn không yên, nó cứ cảm giác có thứ gì đang ẩn nấp ở nơi này ngầm giám sát cả bọn. Giống như mấy con ma trong phim nó xem vậy, luôn mang cho người khác cái cảm giác có thứ gì ở đó nhưng lại chẳng thấy gì. Những chuyện kỳ lạ xảy ra khiến con Linh có chút hoảng loạn, chẳng biết sao nó bỗng ngửi thấy mùi thịt khét hòa cùng mùi tanh tưởi có vị sắt.
Con Linh chợt thấy giữa hai chân ươn ướt, nó cúi xuống nhìn liền thấy bản thân đang đứng trong vùng nước màu đen. Phía trên là bầu trời xám xịt, xung quanh vẫn là ngôi trường, cái sân, lư đồng và nhà vệ sinh tồi tàn như cũ. Chỉ khác ở chỗ mọi thứ như ám một màu xám trắng kỳ quặc. Khắp nơi đều chìm trong biển nước ngập tới lưng chừng đầu gối. Giữa hai chân con Linh là thứ gì đó đang tuôn ra mà nó khó lòng phân biệt được màu sắc giữa cái không gian này, chỉ cảm giác như bản thân đang tới ngày con gái mà thôi. Cứ như nó chính là ngọn nguồn của thứ nước màu đen đang nuốt chửng cả thế giới vậy. Con Linh bỗng thấy mấy con cá bơi dưới nước, mấy con cá mặt người nở nụ cười nhăn nhở chỉ có lợi nhìn nó.
- Hay mình tới bên đó kiếm thằng Hải đi, chắc nó lại làm trò mèo gì đó rồi!
Linh Hồ Ly bừng tỉnh, nó thấy ba đứa bạn vẫn ở xung quanh mình, giữa hai chân chẳng có gì cả, khô thoáng và sạch sẽ. Con Linh bần thần khó hiểu, nó như vừa lạc vào một thế giới khác, một thế giới tối tăm lạnh lẽo và đầy chết chóc, nơi những thứ gớm ghiếc con người khó lòng tưởng tượng tồn tại. Nếu bảo nó tìm từ ngữ nào hình dung thế giới đó thì hẳn sẽ là ĐỊA NGỤC.
Con Linh dùng cổ tay vỗ trán mình mấy cái, hẳn cơn ác mộng tối qua khiến nó mất ngủ mà ảo giác đây.
Quỳnh To Con nắm chặt cánh tay con Linh. Thịnh đi trước, ở giữa là hai đứa con gái, phía sau là Sơn Đù. Cả bốn cũng cảm nhận có gì đó khác thường nên phòng vệ hơn trước.
Lúc tới gần phòng học đầu tiên, cả bọn thấy trên cửa ra vào là bảng tên lớp.
Lớp một.
Ngọn lửa trong lư đồng vẫn cháy bập bùng, có điều bọn nó càng đến gần càng thấy ngọn lửa cháy rực rỡ hơn.
- Nãy giờ tui đâu thấy ai bỏ thêm giấy vào đâu, sao lửa chưa tắt nữa? Mà mọi người có ngửi thấy mùi khét gì kỳ kỳ không, mùi cứ như lúc bà Linh chiên thịt bị khét ý.
Nếu là bình thường Linh Hồ Ly đã nhảy dựng lên rượt Quỳnh To Con mấy vòng sân trường rồi, ai bảo con nhỏ cứ suốt ngày trêu chọc Linh vì sự vụng về của nó.
Có điều lần này lại khác, cả bốn đứa đều ngửi thấy mùi khen khét đó. Mà mùi khét này rất lạ, không hề giống mấy mùi khét trong sinh hoạt thường ngày của tụi nó. Mùi khét có chút bị tanh tưởi khó chịu vô cùng, còn theo đó là ánh lửa bập bùng trên lư đồng như muốn thôi miên tụi nhỏ.
Chỉ có con Linh là nhận ra, đây là mùi tanh mà nó vừa ngửi được khi bị ảo giác.
Cạch, cánh cửa lớp một chợt mở toang ra, sau tiếng cạch là một tràn két dài vang lên.
Con Quỳnh thét lên một tiếng ôm chầm Linh Hồ Ly, con nhỏ vốn nhát gan sợ chết lại đứng ở vùng kỳ dị này thì dù chưa thấy gì cũng cảm nhận được nguy hiểm như chật chờ kế bên, thần hồn nát thần tính đó mà.
- Vào không?
Sơn Đù hỏi xong, dừng một chút nó lại nói tiếp:
- Vào đi, nãy tui thấy thằng Hải vô đây, chắc đang núp ở đâu đấy tính hù tụi mình, vào kiếm nó một cái rồi ra xe.
Cả bọn bước vào phòng học mà không thấy ánh mặt trời bên ngoài dần xạm lại, màu xám chết chóc bao phủ ngôi trường. Không gian trở nên im lặng một cách chết chóc, chẳng khác nào con chim bị gãy cánh đang hấp hối.
"Xẹt! Xẹt!"
Bỗng một âm thanh lạ vang lên, âm thanh như thứ gì đó được kéo lê trên mặt đất. Bốn đứa bạn khựng lại, đồng loạt hướng ánh mắt về phía tiếng động lạ phát ra.
Ở khúc cua ở giữa nhà vệ sinh và ngôi trường xuất hiện một bàn tay trắng bệch vươn ra rồi chộp xuống đất. Móng tay đen xì báu chặt lấy nền đất dùng sức gồng lên, tiếp theo đó một cánh tay khác cũng xuất hiện, nữa là đầu tóc rối bời bết bát thứ gì đó màu đen không ngừng nhỏ giọt. Bốn đứa ngay người nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt, con Linh và con Quỳnh như quên mất bản thân có thể hoạt động, đứng chết trân. Còn hai thằng con trai cũng chẳng khác hơn là bao, thấy tình thế cấp bách chỉ kịp bước lên một bước đứng chắn trước người nhỏ bạn theo bản năng, sau đó cũng chẳng khác gì hai đứa con gái.
Khi cái đầu kia lộ ra hoàn toàn cũng là lúc cả bọn lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là khủng khiếp.
Cái đầu xoay một góc chín mươi độ kỳ quặc, vốn vì bò mà phải song song với mặt đất nay lại vuông thành một góc vuông hoàn