Hàn Chưởng đang ngủ mơ nhíu mày, cái gì mà phiền quá vậy, cứ dán lên mặt, thật đáng ghét.
Vặn vẹo thân mình, muốn né tránh cảm giác khó chịu khi mặt bị cọ xát, lại phát hiện bất kể nhích người như thế nào cũng cảm giác như đang bị trói, không thể động đậy.
Đang lúc y đang tự hỏi có nên cho người đang cọ mặt mình một cái đấm hay không thì sức nén trên mặt bỗng nhiên biến mất, sau đó ấn đường của mình bị sờ nhẹ nhàng, sức lực dịu dàng khiến mày của Hàn Chưởng từ từ giãn ra.
Không còn áp lực, Hàn Chưởng tĩnh tâm, mất đi nhiều nhiệm vụ ở hiện đại, lòng cảnh giác của y cũng giảm xuống không ít, bị quấy rầy xong cũng không đứng dậy hành hung đối phương một chút, mà là ngoan ngoãn co thân lại tiếp tục tìm chu công chơi cờ.
Cảm nhận được Hàn Chưởng giãy giụa, Thụy Tư ngẩng đầu, xoa nhẹ ấn đường Hàn Chưởng không biết sao lại nhăn lại.
Chậm rãi vuốt ve nếp nhăn, nhìn tiểu gia hỏa kia thoải mái tiếp tục ngủ, Thụy Tư im lặng nở nụ cười.
Nhìn tứ phía, rừng cây sâu thẳm im ắng như trước.
Thụy Tư nghĩ nghĩ, hai chân đạp mạnh khiến cơ thể cao lớn lập tức nhảy lên trên cành cây cao nhất gần đó.
Cũng may cây cối ở đây quá rắn rỏi, bị một đạp thô lỗ như vậy mà cũng chỉ lắc lư nhẹ nhàng, không có dấu hiệu bị gãy một chút nào.
Trên cây quan sát hết thảy phía dưới, xác nhận trong phạm vi mấy dặm quanh đây không có nguy hiểm tồn tại, lúc này Thụy Tư mới nhẹ tay nhẹ chân đặt Hàn Chưởng đang ngủ say trong lòng lên một chạc cây cứng rắn.
Nhìn bộ dạng Hàn Chưởng được đặt vất vưởng trên chạc cây, Thụy Tư nhíu mày, ngủ như vậy sau khi tỉnh dậy nhất định sẽ khó chịu.
Nhìn quanh tứ phía, đôi mắt tinh tường để ý tới một cái cây gần đó không xa.
Cẩn thận trèo xuống cái cây này, lại nhanh chóng nhảy lên cái cây vừa nhìn, chỉ với một lần nhảy, hắn đã đứng trước một tổ chim cực lớn.
Tổ chim chắc phải có đường kính 2 mét, một con chim lông đen xám, miệng rộng đang dẩu mông, đầu chôn chặt vào tổ.
Nhìn lông đuôi không ngừng run rẩy hắn là bị khí tức xa lạ đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm dọa sợ không nhẹ.
Cảm giác được tổ của mình rung mạnh một trận, chim miệng rộng quay phắt đầu lại, vừa thấy hai mắt lóe sáng của Thụy Tư thì thân mình càng run lợi hại hơn, theo bản năng kêu lên: "Cạc, cạc -----"
Tiếng kêu sau đó bị cắt ngang ở cổ họng, cổ chim miệng rộng vặn một cái, còn chưa kịp hét lên một tiếng khóc thương cho mình thì đã hoa lệ biến thành pháo hôi.
Tiện tay ném con chim đã tắt thở ra đâu đó, Thụy Tư đứng nhìn vào tổ chim trống không trước mặt một lát, sau đó nhặt một ít cỏ dại và tất cả lông chim rơi rụng