Lướt nhanh qua đám cây cối, nghĩ tới giống cái đang ngủ trên cây, Thụy Tư hơi sốt ruột.
Vừa nãy chạy đi quá vội, để lại một mình Hàn Chưởng yếu ớt trên cây.
Nơi này trước giờ hắn chưa từng tới, không chừng có gì đó kỳ quái, lỡ tiểu gia hỏa kia gặp chuyện.........
Cảm giác không ổn trong lòng ngày càng tăng, tốc độ dưới chân của Thụy Tư càng lúc càng nhanh.
Dần dần, hình dạng của người da đen cường tráng chạy giữa rừng biến đổi, hình dạng hắc lang cao lớn dần hình thành.
Với tốc độ như vận tốc ánh sáng chạy ngược về phía mình vừa đi, cuối cùng Thụy Tư cũng đến chỗ vừa nãy bỏ lại tiểu gia hỏa, mà dự cảm không ổn trong lòng lại biến thành sự thật.
Hắc lang thật lớn đứng trước cây đại thụ, con người đen như mực nhìn tổ chim trống không trước mắt, con sói thoạt nhìn có chút trầm tĩnh.
Nhưng mà, nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện xung quanh lông sói đang xuất hiện một luồng khí đen đậm dày đặc, giống như một làn sương mù lơ lửng xung quanh.
Đương nhiên, nếu nhìn kỹ hơn chút nữa thì sẽ kinh ngạc phát hiện đám sương mù này khủng khiếp đến cỡ nào.
Nhìn cái cây bên trên có tổ chim trống rỗng đang run rẩy trước mặt hắc lang, thi thoảng có vài chiếc lá bị rụng xuống, nhưng còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đã chạm phải đám sương mù quấn quanh da lông hắc lang mà biến thành khói bụi.
Vì thế, cái cây xui xẻo kia càng run đến đáng thương hơn.
May mà Thụy Tư không đứng ngốc quá lâu, dựa theo mùi hương quen thuộc của Hàn Chưởng, Thụy Tư không hề giận chó đánh mèo lên cái cây đáng thương, tức giận hú một tiếng rồi bỗng nhiên chạy như điên về một hướng nào đó.
Đám lông đen che đi biểu cảm trên mặt của Thụy Tư, ai cũng không nhìn ra tâm trạng lúc này của hắn.
Mùi hương quen thuộc ngày càng đậm, nhưng cùng với đó còn có mùi của dã thú xa lạ và mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bước chân thoáng dừng lại trong nháy mắt, một phần tử máu thật nhỏ trong không khí liền bị mũi đưa vào đường hô hấp.
Đây là.......!Đôi mắt sâu thẳm của Thụy Tư chợt lóe lên một tia u ám.
"À hú ~~~~" Một tiếng sói hú thê lương vang lên, hắc lang to lớn điên cuồng phóng về phía phát ra mùi máu!
"Rầm!......"
"Bịch!......"
Từng tiếng động cây cối đổ xuống đất, một bóng đen thật lớn hung hăng xông tới từ trong rừng rậm, đạp đổ đè bẹp vô số thực vật, thi thoảng con một vài con chim không có mắt giật mình, còn chưa kịp chạy trốn đã bị làn sương đen bao quanh bóng đen khổng lồ đang lao tới nuốt chửng!
Cứ liều mạng lao như điên về phía trước, Thụy Tư cứng rắn mở ra một con đường máu giữa khu rừng nguyên thủy vốn đầy dẫy sinh vật này!
Vừa nãy trong không khí phát ra mùi máu của tiểu gia hỏa! Là máu của giống cái nhà hắn!
Hơn nữa nhìn tổ chim trống không trên cây hỗn loạn như vậy, còn có mùi dã thú xa lạ xen lẫn mùi máu tươi vừa rồi, hắn quả thực không dám tưởng tượng, rốt cuộc tình trạng hiện tại của tiểu gia hỏa kia như thế nào!
Trong đầu tràn ngập sự hối hận và chán nản đối với bản thân mình.
Hắn không nên bỏ lại một mình y mà rời đi như vậy, rõ ràng biết giống cái của hắn yếu ớt bao nhiêu........!Vậy mà hắn, chỉ vì dục vọng của bản thân, để giống cái mình yêu rơi vào tình cảnh nguy hiểm.........
Hiện giờ việc duy nhất có thể làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tới bên.
Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn kháng cự bài xích mình, nhưng lại là người duy nhất hiện giờ cho hắn sự ấm áp.
Nhất định giờ y đang rất sợ hãi, y, đang chờ hắn.......
Dựa vào một chút chấp niệm trong lòng, bóng hắc lang to lớn phi nhanh trong rừng, bay nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một tàn ảnh biến mất ngay lập tức.
Cố gắng chạy tới nơi tỏa ra mùi máu tươi, hắc lang dừng lại, nhìn thấy hết thảy cảnh trước mắt, bất động.
Trước mặt là cành khô lá rụng, cực kỳ hiu quạnh, chất long màu máu tán loạn trên nhánh cây bụi cỏ, khung cảnh hỗn loạn khiến ai người nhìn thấy cũng biết vừa nãy ở đây đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt tới mức nào.
Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là.........
Một miếng vải đen rách nát vướng trên một cành cây nào đó, đung đưa trong gió lạnh, cuối cùng cũng không bị thổi bay, bi thương bị treo ở một góc, đáng thương khiến người ta đau lòng.
Trong lòng dường như có gì đó bắt đầu đau nhức, dần dần bắt đầu nứt vỡ, một tia hy vọng cuối cùng trong đầu còn sót lại cũng vỡ tan.
Sự thật vẫn luôn tàn nhẫn........!
Hắc lang to lớn nháy mắt hóa thành người da đen cao to, ngón tay run run chạm vào miếng vải đen mỏng manh kia, cẩn thận gỡ xuống.
Miếng vải không lớn, khác với da thú mà Thụy Tư dùng, xúc cảm trơn nhẵn không rõ được làm từ cái gì, lại càng cho thấy chủ nhân của miếng vải không phải người thường.
Miếng vải này là của tiểu gia hỏa kia, nói đúng ra là nó bị xé ra từ quần áo của tiểu gia hỏa.
Miếng vải không lớn, nằm trong bàn tay đen rộng của Thụy Tư lại cực kỳ nhỏ bé.
Cầm miếng vải trong tay áo áp lên má, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm nhận xúc cảm mềm mại trơn bóng kia, ngửi thấy mùi máu thuộc về tiểu gia hỏa, ngọt ngào mà lại hấp dẫn.
Đây là mùi của tiểu gia hỏa kia.......!trên mặt Thụy Tư lộ ra vẻ kỳ quái, giống như vui sướng lại giống như tuyệt vọng.
Nơi nào đó trong lòng như thắt lại.......!
Vì sao.......!Nếu đã đưa tiểu gia kia tới cho ta, vì sao lại