Không biết chạy bao lâu, Hàn Chưởng vẫn dâng trào dục vọng cuối cùng cũng nhũn chân, tựa vào một thân cây bên cạnh thở phì phò, lại bỗng nhiên nghe được tiếng sói hú thê lương từ phía xa xa.
"A hú......" Tiếng sói hú kéo dài tạo cảm thê lương giữa trời đêm tĩnh mịch, tăng thêm phần lạnh lẽo giữa rừng rậm mênh mông.
Sợ run cả người, Hàn Chưởng nhìn về phía phát ra tiếng hú, vạn vật dưới ánh trăng u ám đều trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một con sói thật lớn cô độc đứng trên đỉnh núi, hú dài về phía mình đang đứng.
Hắn không đuổi theo.......!Hàn Chưởng không biết mình nên thấy may mắn hay là phiền muộn, nhưng nhìn cự lang cô độc hú dài dưới bầu trời đêm lại thấy không đành lòng.
Cuối cùng, Hàn Chưởng xoay người, chuyển động cơ thể hơi mệt mỏi kiên quyết đi về phía trước âm u.
Nhìn chằm chằm vào hướng Hàn Chưởng rời đi, Thụy Tư im lặng đứng đó, tiếng hú bi thương trong miệng cũng ngừng lại ngay khi Hàn Chưởng xoay người rời đi.
Cảm giác gì đó không nói lên lời, lại càng không hiểu vì sao đang yên đang lành Hàn Chưởng lại đột nhiên trở mặt.
Chỉ biết tim mình rất đau, rất đau, so với lúc phụ thân vứt bỏ hắn và mẫu thân còn đau hơn nhiều.
Như bị ong đốt vậy, nhìn bên ngoài thì chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng thực ra bên trong cơ thể đang từ từ thối rữa.
Không phải không muốn giữ y lại, cứ xông lên bắt tiểu gia hỏa kia về nhất định là có thể, nhưng bắt về xong thì sao? Có lần đầu rồi sẽ có lần hai, tiểu gia hỏa kia rốt cuộc vẫn không ở lại bên mình như lời đã hứa lúc đầu.
Hắn muốn một bầu bạn sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh, sẽ không rời bỏ mình, nhưng đến nay mới chỉ có mình Hàn Chưởng là khiến hắn sinh ra cảm giác mãnh liệt.
Bởi vì là Hàn Chưởng, cho nên hắn sẵn lòng chờ.
Cho y thời gian chấp nhận mình, cho y thời gian để một ngày nào đó sẽ cam tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh hắn.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ dưới ánh trăng biến mất trong rừng, con ngươi Thụy Tư lóe lên, bóng sói thật lớn bỗng nhiên biến mất.
Trong chốc lát, ở lối vào rừng, một con hắc lang lớn hơn sói xám ở hiện đại một chút đột nhiên xuất hiện, im lặng nhìn vào trong rừng vài giây, hắc lang nhanh chóng ẩn nấp vào trong bóng đêm.
Hàn Chưởng bước từng bước lần mò trong bóng đêm, thi thoảng do thiếu ánh sáng nên đụng phải cái gì đó, nhưng bước chân vẫn không dừng.
Y không bước rốt cuộc Thụy Tư có đuổi theo hay không, nhưng trong lòng chỉ muốn rời đi.
Thật lòng mà nói thì Thụy Tư không phải một nam nhân tồi ------- nếu hắn thật sự là một con người.
Nhận thấy được đối với mình, hắn quả thực rất tận tâm, nhưng có tận tâm cũng vô dụng, âm dương một đôi vẫn là chân lý, mà hai bọn họ đều được tính là giống đực, đây cũng là một thực tế không thể chối cãi.
Chỉ tính vấn đề giới, hai người bọn họ đã không có khả năng, càng đừng nói tới sự khác biệt về chủng loại.
Có lẽ đây là một thế giới kỳ quái, nam nhân ở cùng với nam nhân cũng không phải vấn đề, nhưng y là một quân nhân được huấn luyện chính quy và là con người hiện đại tiếp nhận nền giáo dục chính thống, vẫn không thể chấp nhận loại chuyện phi luân thường đạo lý như vậy.
Hơn nữa nhìn hình thể của hai người, nếu thật sự ở bên nhau, y căn bản không có cơ hội áp đảo, huống hồ y cũng không cho rằng mình có đủ khả năng để tiếp nhận thứ gì đó của nam nhân kia.
Dựa theo kết quả phân tích, khả năng hai người ở bên nhau chỉ là con số 0, và để giữ