Thật ra Hàn Chưởng cũng không ngủ say, ở một nơi có thể bất thình lình xuất hiện sinh vật kỳ lạ như thế này, y căn bản không dám thả lỏng cảnh giác.
Nhưng do tốc độ của Thụy Tư quá nhanh, lúc hắn lách mình nhảy lên cây, Hàn Chưởng chỉ cảm thấy hoa mắt.
Trừng mắt nhìn thì lại không thấy cái gì, cũng coi như là mình nhìn nhầm.
Vì thế, một đêm đó cứ trôi qua như vậy, Hàn Chưởng nằm trên tảng đá dưới gốc cây chập chờn mất ngủ, Thụy Tư trốn trên tàng cây nửa ngủ nửa thức.
Hai người đều không ngủ ngon, cho nên khi ánh nắng ấm lóe ở đằng đông, hai người đều phản ứng.
Hàn Chưởng lập tức bật dậy trên tảng đá, nheo mắt nhìn ánh nắng vàng.
Còn Thụy Tư lại mở mắt ngay khi Hàn Chưởng đứng dậy, cơ thể không nhỏ ẩn nấp trên cây, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hàn Chưởng.
"Phía đông à......." Hàn Chưởng lẩm bẩm, cả đêm y đều không thể ngủ được, phần lớn thời gian đều dùng để tự hỏi về con đường tiếp theo.
Mà hiện giờ ánh sáng trước mắt đã cho y biết phương hướng.
Thử nâng cánh tay mình lên, cánh tay vốn còn hơi đau đã không sao nữa.
Hàn Chưởng sửng sốt, nhanh chóng cởi tấm da thú đang quấn cánh tay y ra.
Thứ quấn quanh cánh tay bị cởi ra, làn da bị giấu ở bên trong cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với ánh sáng.
Điều khiến Hàn Chưởng kinh ngạc chính là chỗ da bị trầy đã khỏi hẳn, thậm chí còn không để lại sẹo!
Quả thật là một thế giới kỳ lạ, ngay cả nấm linh chi cũng thần kỳ tới vậy, chẳng những có thể thúc đẩy dục vọng, ngay cả dược hiệu khi đắp lên cũng mạnh như vậy.
Thầm cảm thán một phen, Hàn Chưởng lắc lắc cánh tay bị quấn có hơi tê, thở phào một hơi, sải bước về phía mặt trời mọc.
Nhìn thân ảnh Hàn Chưởng càng lúc càng xa, lúc này Thụy Tư mới từ trong tàng cây bước ra, nhanh nhẹn nhảy xuống đất, Thụy Tư nhìn theo hướng Hàn Chưởng mà râu bên miệng run lên.
Hướng đó không phải là hướng mà ngày trước hắn mang tiểu gia hỏa kia về hay sao? Rốt cuộc y muốn đi đâu?
Tứ chi cùng phát lực, Thụy Tư nhanh chóng chạy theo hướng Hàn Chưởng rời đi.
Hàn Chưởng đi rất chậm ------- ít nhất là Thụy Tư thấy như vậy.
Đêm qua ăn không ít thứ, cho nên Hàn Chưởng tạm thời không đói bụng.
Nhưng nếu muốn đi tiếp, nhất định phải bổ sung thức ăn, nếu không chạy trốn được nửa đường lại chết đói, vậy không phải rất mất mặt sao?
Vì thế tốc độ Hàn Chưởng càng chậm.
Thụy Tư cẩn thận đi cách Hàn Chưởng khoảng 100 mét, gần quá sẽ dễ bị phát hiện, đến lúc đó xảy ra chuyện gì hiểu lầm thì không ổn.
Nhưng xa quá lại không dễ dàng bảo vệ cho tiểu gia hỏa kia, dù sao thì đi tiếp nữa sẽ tới lĩnh thổ của thú nhân hùng tộc, chẳng may tiểu gia hỏa này lỡ phạm vào điều cấm kỵ của Hùng tộc, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Huống hồ.......!Thụy Tư nói thầm trong lòng, chẳng may tiểu gia hỏa này bị