Mắt thấy hai người bên kia âm thầm đưa tình, Hàn Chưởng không nói gì, quyết định xoay người rời đi.
Còn xem nữa thì y không chắc mình sẽ không sùi bọt mép ngất xỉu tại chỗ.
"Khoan đã!" Giọng nói từ phía sau truyền tới khiến cơ thể Hàn Chưởng run lên, sự dịu dàng này cũng mất hồn quá mức rồi.
Xoay người, chỉ thấy thú nhân cao lớn đang bế một nam nhân giống người bình thường hơn đã đi tới, sau khi được nam nhân yêu cầu thả xuống mới cẩn thận thả người trong lòng ra.
Mặt nam nhân có hơi đỏ, nổi bật trên làn da không tính là đen trông hết sức đáng yêu.
Đương nhiên, trong mắt Hàn Chưởng thì không như vậy.
Nam nhân này......!Hàn Chưởng ngẩng đầu, thấy nam nhân này còn cao hơn mình một chút đang làm vẻ mặt ngượng ngùng, cảm giác kia không phải quỷ dị bình thường, ít nhất thì y thấy có chút không thể chịu được.
"Ngươi, ngươi là bầu bạn của con sói kia sao?" Nam nhân như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu dùng giọng nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Chưởng im lặng, không biết có phải do đều là nam nhân hay không, vừa nãy con gấu kia nói y không hiểu, ngay cả lời Thụy Tư nói mà y cũng lơ mơ, nhưng khi nam nhân này nói thì y lại nghe hiểu được hết!
Nhưng mà, bởi vì nghe được hết những lời này, Hàn Chưởng tình nguyện không nghe hiểu được chữ nào.
Dù sao thì câu hỏi của nam nhân này thật sự có hơi sốc.
Con sói kia, không thể nghi ngờ, nhất định là tên Thụy Tư kia.
Nhưng mà bầu bạn.......!Y thoạt nhìn rất giống bầu bạn của con sói kia hả?
"Không phải!" Ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn, Hàn Chưởng đè nén buồn bực trong lòng xuống.
"À......." Khoa Đặc gật gật đầu, trừng mắt về phía Bố Lai Ân.
Bố Lai Ân hiểu ra mà nhíu mày, lại gật gật đầu, hai người ăn ý mà chơi trò thần giao cách cảm trước mặt Hàn Chưởng.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc đang trao đổi thông tin gì, dù sao dưới mấy ánh mắt ra hiệu của Khoa Đặc, Bố Lai Ân cũng đi tới trước mặt Hàn Chưởng, nhìn giống cái nhỏ xinh dị thường trước mặt nói: "Ngươi lạc bầu bạn của ngươi rồi, vậy có muốn tới bộ tộc của bọn ta làm khách trước không?"
Hàn Chưởng ngẩng đầu nhìn sang Bố Lai Ân, lại nhìn nhìn Khoa Đặc, tỏ vẻ không hiểu ý của đối phương.
Khoa Đặc hiểu ra bước tới, nắm lấy tay y, thấp giọng nói: "Ta tên là Khoa Đặc, con gấu này chính là bầu bạn của ta - Bố Lai Ân.
Chúng ta muốn mời ngươi tới bộ tộc làm khách, ngươi có muốn đi không?"
Làm khách? Hàn Chưởng cúi đầu, nhìn thấy hai người đối diện không có ác ý với mình, mà hiện giờ y cũng không có vũ khí, nhận thức đối với thế giới này cũng không vẹn toàn.
Đến bộ tộc của bọn họ làm khách một lúc, biết đâu lại có lợi cho con đường về sau của mình thì sao.
Thấy hơi mất tự nhiên mà buông tay đối phương ra, Hàn Chưởng gật gật đầu, đáp: "Vậy làm phiền các ngươi."
Vì thế, Bố Lai Ân lập tức hóa thành khôi hùng (gấu xám), bế Khoa Đặc lên, nam nhân thuần thục nằm vào lòng của khôi hùng.
Hàn Chưởng nhìn đại khôi hùng cao như tòa nhà 3 tầng, trên trán toát mồ hôi lạnh: "Ta vẫn tự đi thì hơn, các ngươi đi trước dẫn đường đi."
Khoa Đặc hé miệng, đang muốn nói gì đó thì khôi hùng lại cúi đầu thì thầm bên tai hắn: "Con hắc lang kia đã hạ "nhũ kết" trên người giống cái này rồi."
"Nhũ kết?" Khoa Đặc