Bước nhanh đuổi kịp tốc độ của Bố Lai Ân, ba người Hàn Chưởng đi mất gần nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy một bộ tộc nho nhỏ.
Thật sự là bộ tộc, không giống sơn động đơn sơ gần gũi với thiên nhiên như của Thụy Tư.
Một loạt những căn nhà được làm bằng nguyên liệu gì đó thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại là một công trình nhân tạo thực sự.
Bộ lạc Hùng tộc ở sâu trong rừng rậm, xung quanh có núi có sông, những ngôi nhà trong thôn cũng rất to lớn mọc lên ở khắp bộ lạc.
Vừa nhìn thấy là có cảm giác rất tiền sử.
Hàn Chưởng bất động đứng nhìn, trong lòng sáng ngời: Hóa ra người ở thế giới này không phải ai cũng sống một mình như lang nhân Thụy Tư kia.
Ngay khi Hàn Chưởng đánh giá nơi này, người của hùng tộc cũng chạy ra quan sát giống cái thoạt nhìn nhỏ xinh dị thường này.
"Bố Lai Ân, Khoa Đặc, y là......." Một thú nhân Hùng tộc cao lớn đi ra, hỏi hai người Bố Lai Ân.
"Y là bầu bạn của hắc lang ở khu rừng phía trước, không may đi lạc, cho nên chúng ta mời y ở lại đây một lát." Bố Lai Ân hóa thành hình người, cẩn thận thả Khoa Đặc trên vai mình xuống, ôm lấy giống cái nhà mình giải thích với tộc nhân.
"Chẳng trách, trên người y lại nồng mùi của lang nhân như vậy." Thú nhân Hùng tộc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
"Các ngươi cũng không nên để ý người ta, tính chiếm hữu của lang nhân rất cao, huống hồ hắn đã hạ "nhũ kết" rồi, các ngươi cũng không có cơ hội đâu." Bố Lai Ân nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu.
"Được, ta cũng không đến mức đói bụng ăn quàng.
Bầu bạn của lang nhân, ta cũng không dám mơ tưởng, tên kia mà điên lên cũng không phải đáng sợ bình thường." Thú nhân Hùng tộc run run vai.
Tính chiếm hữu của lang nhân là mạnh nhất trong toàn bộ giới thú nhân.
Nếu đã hạ "nhũ kết", vậy chứng tỏ con sói kia đã nhận định bầu bạn này, nếu cố chấp nhất định sẽ rước lấy sự trả thù của đối phương.
Hồng hồ tiểu giống cái thoạt nhìn yếu ớt trước mặt cũng không gợi lên nhiều hứng thú của hắn.
Bố Lai Ân an tâm, vừa định xoay người nói gì đó với Hàn Chưởng, bỗng nhiên cảm giác được gì đó bất thường.
Khóe mắt liếc về một cây đại thụ cách cổng bộ lạc không xa.
Sau đó sắc mặt kinh ngạc, vội vàng chỉ chỉ Hàn Chưởng, cúi đầu nói với Khoa Đặc: "Ngươi mang y về nhà trước đi, ta có chuyện cần làm trước, xong rồi sẽ về sau."
Dứt lời, cúi đầu hôn một cái lên môi của Khoa Đặc.
Khoa Đặc đỏ mắt gật gật đầu, lại kiễng chân thơm một cái lên má của Bố Lai Ân.
Bố Lai Ân nở nụ cười, xoa xoa đầu Khoa Đặc, lập tức đi về phía cổng bộ lạc.
Hàn Chưởng không rảnh chú ý tình hình giữa hai người Bố Lai Ân, chỉ buồn bực lắc đầu nổi da gà.
Vừa nãy lúc Bố Lai Ân nói chuyện với thú nhân Hùng tộc kia, một đám thoạt nhìn giống nam tử cao gầy bình thường trong bộ lạc lập tức xông về phía mình, sau đó rất nhiệt tình mà đặt ra vô số câu hỏi kỳ dị, như là:
"Này, ngươi tên là gì? Ngươi là bầu bạn của hắc lang ở khu rừng phía trước sao?"
"Các ngươi ở bên nhau từ lúc nào? Hắn đã chuyển tới gần đây rất nhiều năm, cũng không thấy động tâm với bất kỳ giống cái nào......."
"Các ngươi quen biết nhau thế nào vậy? Nghe thú nhân nhà ta nói con sói kia rất lợi hại