Bởi vì bạc nhiều rất nặng, mang theo hơn hai trăm lượng bạc đi dạo thật quá mức chói mắt, cũng rất không tiện.
Chu Trạch mang theo túi bạc nặng trịch cùng hai huynh đệ Lâm Ngọc trở về quán trọ.
Dọc đường đi hai huynh đệ Lâm Ngọc rất lo sợ. Tuy không hiện lên mặt, trong lòng lại run như cầy sấy. Suốt đường đi chỉ sợ ở đâu nhảy ra một người, cướp mất bạc của bọn họ.
Trong lòng bọn họ suy nghĩ lung tung, càng nhiều hơn chính là chấn kinh, bọn họ không ngờ rằng đến phủ thành Bổ Huyết Thảo lại bán được giá cao như vậy. Một chuyến đi kiếm về được hơn hai trăm lượng bạc, lời hơn bán ở trấn gấp mấy lần.
Trời ạ, đây chính là hơn hai trăm lượng bạc, người trong thôn cả đời cũng không thấy được nhiều tiền như vậy a. Từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều bạc như vậy.
Lúc trước Chu Trạch bán Bổ Huyết Thảo trên trấn được sáu mươi lượng, bọn họ đã cảm thấy đó là số bạc nhiều nhất trong đời mà bọn họ có được, không nghĩ tới còn có thể có lúc nhiều hơn.
Rốt cuộc một đường bình an trở lại quán trọ, hai huynh đệ Lâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Vừa vui mừng vừa sợ, chính xác hơn là sợ nhiều hơn mừng.
Lâm Ngọc nhìn bạc trong ngực Chu Trạch, cảm giác giống như đang mơ, tất cả đều không chân thực như vậy, y hạ thấp giọng nói: “Chu đại ca, chúng ta thực sự bán Bổ Huyết Thảo được hơn hai trăm lượng bạc?”
Chu Trạch cười cười, giơ túi bạc ra trước mặt: “Bạc đều ở đây, còn có thể là giả sao?”
Hai trăm lượng bạc nặng trình trịch, tay nhấc không nổi, chắc chắn không phải là giả.
“Không phải, Chu đại ca, ta chỉ là không nghĩ tới có thể bán nhiều tiền như vậy.” Lâm Ngọc cảm nhận sức nặng của bạc trong ngực, hết thảy đều là sự thật.
“Chu đại ca, làm sao ngươi biết đến phủ thành có thể bán được giá cao như vậy? Người trong thôn không ai nghĩ đến đây bán, ngươi thật là thông minh, thật lợi hại.” Vẻ mặt Lâm Ngọc sùng bái.
Người mình yêu thích dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, cảm giác không tệ, trong lòng Chu Trạch đắc ý: “Ta cũng chỉ đoán, mà may mắn đoán trúng rồi. Bây giờ các ngươi không còn đau lòng khi đến phủ thành tốn nhiều tiền nữa chứ?”
Hai huynh đệ Lâm Ngọc đồng thời lắc đầu, so với số tiền mới có được, chi phí đến phủ thành căn bản không đáng nhắc tới, tính ra bọn họ đã được lời.
Có thể bán nhiều như vậy bạc, Chu Trạch cũng không ngờ tới, hắn cũng rất cao hứng. Cao hứng xong rồi, Chu Trạch ưu tư nhìn túi bạc, chỉ vì bạc này quá nặng, cầm trong tay đi lại không tiện, gây chú ý vô cùng, nếu như bị kẻ gian nhìn vào thì phiền toái.
Chu Trạch nghĩ muốn tìm một tiền trang đem bạc đổi thành ngân phiếu, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Chu Trạch tìm đến iểu nhị Dương Đông hỏi thăm, tìm một tiền trang có quy mô. Đến tiền trang hắn còn hỏi qua, tiền trang kia ở trấn bọn họ cũng có chi nhánh. Nếu vậy, về đến trấn đổi thành bạc cũng dễ dàng hơn.
Vì vậy Chu Trạch đem một trăm năm mươi lượng bạc đổi thành ngân phiếu, còn lại tám mươi lượng bạc thì giữ trong người.
Sau đó Chu Trạch dẫn theo hai huynh đệ Lâm Ngọc dạo quanh trành, loanh quanh ghé vào các loại cửa hàng, nhìn tới nhìn lui.
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện vài vật bình thường, như là vải thô, sợi bông nhỏ, giá cả rẻ hơn ở trấn. Mua nhiều còn được giảm giá. Không chỉ giá cả phải chăng, hoa văn cũng đa dạng, không giống như ở trấn, chỉ có vài ba loại.
“Chu đại ca, mấy cái này màu sắc thật đẹp, chúng ta mua một ít trở về! Mọi người trong thôn nhất định sẽ thích!”
“Ân, được đó, A Ngọc, ta đối với vải vóc không thông thạo, ngươi xem là được.”
“Ân, được.” Lâm Ngọc chọn lựa mấy loại vải màu sắc tươi đẹp, mỗi loại hai cuộn, màu đậm cũng lấy mấy thất.
Chu Trạch vốn định mở cửa hàng, thứ gì cũng cần đặt mua, cho nên thứ gì rẻ hơn ở trấn họ đều mua một ít.
Sau đó bọn họ liên tục đi đến các cửa hàng bán lương thực, gia vị, đồ trang sức, điểm tâm…
Mua cái này một ít, cái kia mua một ít, ngoại trừ lúc ăn cơm, bọn họ dùng cả ngày để mua đồ, bao lớn bao nhỏ, một đống đồ vật. Tám mươi lượng bạc cũng chỉ còn lại mấy lượng.
Bao lớn bao nhỏ đồ vật trở lại quán trọ, Dương Đông nhìn đến sững sờ, không nhịn được mở miệng hỏi: “Chu khách quan, các ngươi mua nhiều đồ như vậy, là muốn mở cửa tiệm sao?”
“Đông Tử, ngươi nói đúng, chúng ta dự định mở một cửa hàng.”
“Đây là chuyện đại sự nha, vậy ta ở đây trước tiên chúc ngươi khai trương thuận lợi, làm ăn đại cát.”
“Mượn cát ngôn của ngươi.”
Bởi vì đi dạo cả ngày mệt mỏi, bọn Chu Trạch về lại quán trọ liền đi ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Trạch dùng mấy lượng bạc cuối cùng thuê một chiếc xe ngựa. Đưa hết những thứ bọn họ đã mua lên xe, chất đầy hai phần ba chiếc xe.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, đưa bọn họ thuận lợi về tới Lạc Hà thôn.
Xe vừa vào thôn, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong thôn. Chưa có chiếc xe ngựa nào đẹp như thế vào đến thôn bọn họ nha! Mọi người đều suy đoán, là quý nhân nào đến thôn? Còn có mấy hài tử vui vẻ chạy theo sau xe ngựa.
Lúc mọi ngươi trong thôn còn đang đoán