Chu Trạch cùng huynh đệ Lâm Ngọc chỉnh lý đồ vật sơ qua, sau đó hắn đi tắm, thay quần áo, nói với hai người: “A Ngọc, Tiểu Bảo, lát nữa các ngươi tự làm cơm ăn đi. Ta đến Triệu gia một chuyến, buổi tối có lẽ sẽ về hơi muộn. Các ngươi cứ đóng cửa, khi về ta sẽ gọi, lúc đó hãy mở cửa cho ta.”
“Được, ta biết rồi. Chu đại ca, ngươi uống rượu ít thôi, ăn cơm xong nhớ về sớm.” Lâm Ngọc dặn dò.
“Ừm, ta sẽ về sớm.”
Chu Trạch hỏi Lâm Ngọc vị trí nhà của Triệu Cẩu Tử, nhân lúc trời còn chưa tối đến nhà hắn.
Đến trước cửa Triệu gia, Chu Trạch đứng trước sân hô: “Triệu thúc!”
“Chu tiểu tử, ngươi đã đến rồi, mau vào nhà. Thức ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi đến nữa thôi.” Cha Triệu Cẩu Tử nhìn thấy Chu Trạch thì cười ha ha, nhiệt tình đưa hắn vào trong, mời ngồi.
Bởi vì trời quá nóng, Triệu gia liền bày bàn ở ngoài sân. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, rau thịt đều có đủ, đều là những món ăn ngày thường. Món ăn chính hôm nay chính là thịt gà, còn có nhiều loại thức ăn mặn khác, rất có thành ý.
Mẹ Triệu Cẩu Tử tươi cười tiếp đón.
“Chu tiểu tử, ngồi đi, đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà, ăn nhiều uống nhiều đi.”
Chu Trạch ngồi xuống, cùng cha Triệu Cẩu Tử uống rượu dùng bữa. Triệu Cẩu Tử đứng bên cạnh bưng trà rót rượu nhe răng cười.
“Đến, Chu tiểu tử, thúc mời ngươi một chén, đa tạ ngươi đã cứu tiểu tử thúi nhà ta. Nếu không có ngươi, hắn đã ở trong núi làm thức ăn cho lợn rừng rồi.”
“Triệu thúc, ngươi quá khách khí, chuyện nhỏ mà, đừng để bụng. Đến, chúng ta uống cạn chén rượu này!”
“Được, tốt, cùng uống…”
Hai người ăn vừa uống, nói chút chuyện ngày thường.
Bữa cơm này cả khách và chủ nhà đều vui vẻ.
Ăn xơm xong, Chu Trạch cáo từ trở về nhà.
“Cốc cốc cốc!” ba tiếng gõ cửa vang lên. Hoàng Mao nghe thấy tiếng động sủa lên.
Hai huynh đệ Lâm Ngọc đang ở trong nhà chờ Chu Trạch về, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra.
Lâm Ngọc hỏi: “Là Chu đại ca đã về sao?”
“Ân, là ta.” Chu Trạch đáp, lúc này chân hắn như nhũn ra, vốn chỉ muốn uống chút rượu, song cha Triệu Cẩu Tử cứ mời liên tiếp, chén này tới chén kia nối tiếp nhau chui vào bụng, khó tránh khỏi uống nhiều hơn.
“Chu đại ca, chờ chút, ta ra mở cửa cho ngươi.” Lâm Ngọc vừa nói vừa bước nhanh ra mở chốt cửa, để Chu Trạch đi vào.
Chu Trạch có chút choáng váng, nửa người tựa trên cửa. Lâm Ngọc vừa lúc mở cửa ra, cả người Chu Trạch đổ nhào về phía trước, bổ nhào vào trên người Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc kinh ngạc, vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn, mùi rượu xông vào mũi, không cần hỏi cũng biết nhất định là do hắn uống quá nhiều.
“Chu đại ca, ngươi uống say rồi à?”
“Không có, A Ngọc, ta không có say, thật sự, chỉ là uống hơi nhiều.” Chu Trạch đứng thẳng lên, lắc đầu, để đầu óc thanh tỉnh lên chút.
“Được, ta biết rồi, ngươi không có say. Chu đại ca, ngươi đừng nhúc nhích, để ta dìu ngươi vào trong nhà.” Lâm Ngọc nói.
Lâm Ngọc đỡ Chu Trạch vào nhà. Lâm Bảo chạy đến giúp, hai người cùng đỡ Chu Trạch vào phòng, để hắn nằm lên giường.
Lâm Ngọc giúp Chu Trạch thoát áo ngoài và giày, lấy khăn ướt lau mặt cho hắn. Lâm Bảo chạy ra ngoài sân đóng cửa lại.
Lâm Bảo vào trong phòng, cằn nhằn Chu Trạch: “Chu đại ca, không phải ca ta đã dặn ngươi uống ít rượu thôi sao, ngươi xem, ngươi say luôn rồi kìa.”
“Thịnh tình không thể chối từ, lần sau sẽ không như vậy , ạch ~” Chu Trạch nấc lên, đầu càng choáng.
Lâm Ngọc rót bát nước ấm, đưa tới.
“Chu đại ca, uống bát nước đi, sẽ dễ chịu hơn.”
Vừa lúc Chu Trạch đang khát, hắn nhận lấy uống cạn, Lâm Ngọc thấy vậy lại rót cho hắn thêm một bát.
Chu Trạch uống hai bát nước, đã dễ chịu hơn, không bao lâu đã ngủ mất. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn đến thế giới này, hắn có thể ngủ nhanh như vậy, không cần suy nghĩ gì.
Một đêm không mộng, sáng hôm sau, hiếm khi Chu Trạch dậy muộn.
Chu Trạch ngồi dậy, xoa đầu có chút đau, uống rượu nhiều quả nhiên hỏng việc, lần sau dù thế nào cũng không thể uống nhiều rượu nữa.
Chu Trạch mặc quần áo xuống giường, ra sân, thấy cửa đóng, sọt trúc và cuốc thường để bên góc tường cũng không thấy đâu, hắn đoán là hai huynh đệ Lâm Ngọc đã đi ra ruộng.
Hoàng Mao nghe thấy tiếng động, từ dưới bóng cây chạy đến, vây quanh Chu Trạch, thè lưỡi, dụi đầu vào chân hắn lấy lòng, Chu Trạch xoa đầu nó.
Rửa