“Triệu Nhị thúc, Tiểu Bảo nhà ta không sao chứ, nó có bị thương ở đâu không?” Vấn đề Lâm Ngọc quan tâm nhất vẫn là đệ đệ có bình an vô sự.
Triệu Nhị thúc lắc đầu xua tay, cười ha ha nói: “Không có sao, nó rất tốt, chính là Lưu lão tử bị mấy tiểu tử nó đánh thảm, mặt mũi sưng vù, còn bị tròng vào một cái bao bố to, ha ha ~”
Người trong thôn thống hận nhất là trộm cắp, đều là nông dân, kiếm miếng cơm đâu dễ dàng, cố tình đám trộm hết ăn lại nằm, muốn ngồi không mà hưởng, đi trộm đồ của người khác, người trong thôn thấy trộm một lần sẽ đánh một lần, tuy nhiên mấy kẻ trộm cắp nào dễ bắt được, mọi người rất tức giận, thường đứng trước cửa mắng chửi một trận. Mà có mắng chửi cũng như không, kẻ trộm da mặt còn dày hơn tường thành, nào sợ bị mắng, mắng xong cũng tự mình tức giận mà thôi.
Lần này nhóm Lâm Bảo bắt được trộm, tang vật đều thu được, làm người trong thôn hả hê, sướng đến phát rồ, nói đến chuyện này đều sẽ cười toe toét.
Hiện tại đã về đến thôn, Lương Cường và Lưu Nhị Phi cũng không ngốc trong buồng xe nữa, thừa lúc xe đang dừng, hai người nhảy xuống, chạy đến chỗ đám đông, nghe mọi người mồm năm miệng mười kể lại việc Lâm Bảo bắt trộm.
“Mấy cái tiểu tử Lâm Bảo thật lanh lợi, hơn nửa đêm không ngủ ngồi canh Lưu lão tứ, bắt được gã…”
“Mấy tiểu tử choai choai, rất lớn gan, còn lợi hại hơn người lớn…”
“Ta nói bọn Tiểu Bảo làm rất tốt! Lưu lão tứ ngày ngày không làm việc, cứ dò la quanh thôn. Tháng trước nhà ta bị mất một con gà mẹ, nói không chừng chính là gã trộm mất, gà mẹ nhà ta vừa trưởng thành, đẻ lứa trứng đầu tiên đã bị trộm, nghiệp chướng a…”
“Nhà ta bị mất hai con vịt…”
Chu Trạch và Lâm Ngọc nghe vài câu, lên tiếng chào, định rời đi, hai người phải về nhà hỏi Lâm Bảo xem là chuyện gì xảy ra.
Mà ngay lúc này, Lâm Bảo luôn chờ hai người về nhà, đi ra cổng thôn đón hai người. Từ xa Lâm Bảo đã nhìn thấy xe nhà mình, nhanh chân chạy đến, thấy hai người đang ngồi trên xe, cao hứng hô to: “Ca, Chu đại ca, hai người về rồi!”
“Nhìn tiểu anh hùng bắt trộm đến kìa…” Có người hô lên.
“Tiểu Bảo, làm tốt lắm!”
“Tiểu Bảo, thật lợi hại, y như cha ngươi!”
Mọi người cùng khen không ngớt.
Lâm Bảo được khen đến ngượng ngùng, gãi đầu cười khà khà, không biết phải nói gì.
Lâm Ngọc tiến lên, lôi kéo tay Lâm Bảo, nhìn từ trên xuống dưới cả người nó, quan tâm hỏi: “Tiểu Bảo có sao không, có bị thương không?”
Cho dù Lâm Ngọc đã nghe người khác nói đệ đệ nhà mình không sao, y vẫn không yên lòng, mắt thấy mới là thật, còn phải chính miệng đệ đệ nói ra mới chính xác được.
Trời mới biết khi nghe tin đệ đệ bắt được trộm, ngoại trừ cao hứng, nhiều hơn chính là lo lắng, không gì quan trọng hơn bình an của đệ đệ y.
“Ca, ta không sao, một chút cũng không bị thương, không tin ngươi kiểm tra thử”. Lâm Bảo tươi cười nói tiếp: “Ca, các ngươi đói không, ta nấu xong cơm tối rồi, chúng ta về nhà trước, có gì về nhà nói sau”.
Lâm Ngọc đã quan sát kỹ lưỡng cả người Lâm Bảo, thậm chí còn vỗ hai cái vào người nó, không nghe nó kêu đau, sắc mặt cũng không đổi, lúc này lo lắng mới tan đi, nhận ra chỗ này xác thật không phải chỗ để nói chuyện, người trong thôn còn đang nhìn, có vài lời không tiện nói ra, không tiện hỏi, nói ra e rằng người khác lại chê cười.
“Đi, chúng ta về nhà.” Lâm Ngọc nói: “Chu đại ca, ngươi đánh xe đi, ta và Lâm Bảo đi bộ về”.
“Được!” Chu Trạch đánh xe hướng về Lâm gia, hắn đánh xe tốc độ không nhanh, hai huynh đệ Lâm Ngọc có thể đuổi kịp.
“Chu đại ca, chúng ta về nhà trước, ngày khác sẽ đến nhà ngươi”.
Lưu Cường nói với Chu Trạch. Cùng Lưu Nhị Phi ai về nhà nấy. Bọn họ rời đi ba ngày, vừa nhớ nhà, lại lo sợ người nhà nhớ mình, bây giờ về đến thôn, trước hết vẫn nên về nhà báo bình an.
Đám Chu Trạch rời đi, thôn dân vẫn còn ngồi dưới tàng cây tán gẫu. Một vị đại thẩm dõi ánh mắt theo xe của Chu Trạch.
“Chu tiểu tử này thật có bản lĩnh, ta vừa nhìn thấy trong xe của hắn có không ít đồ, đoán chừng là đi nhập hàng, ngày mai ta phải nhanh chân đến xem cửa hàng nhà hắn có gì mới không”.
“Ngươi không nói đến thì ta cũng quên mất, đúng là nhà hắn đi nhập hàng, có lẽ là đến phủ thành, thật nhiều đồ trên trấn không có, ngày mai ta cũng muốn đến xem…”
“Ta cũng đi…”
__
“Ca, ta nấu cháo, nướng bánh bột ngô, còn xào hai đĩa thức ăn, chỉ là màu sắc hơi khó coi, nhưng rất thơm, lát nữa hai người nếm thử xem”. Trên đường đi, Lâm Bảo nói chuyện mình nấu cơm cho Lâm Ngọc nghe.
Lâm Bảo biết hôm nay hai người sẽ về, vì thế nấu cơm trước, ba ngày này nó chỉ ăn đơn giản, xào rau cũng không tốt lắm, nhưng nó vẫn muốn lúc ca nó trở về đã có sẵn cơm nước, cho nên nỗ lực xào hai đĩa thức ăn.
“Tiểu Bảo, thức ăn ngươi nấu, có ra sao ta cũng ăn”. Lâm Ngọc cười nói: “Ngươi càng ngày càng giỏi, còn có thể xào rau”.
“Chút chuyện nhỏ này, ta vừa học liền biết…”
Nói vài câu, phút chốc đã về đến nhà. Chu Trạch đánh xe vào trong sân,