Đôi chút ngại ngùng hay một thoáng lúng túng của cá nhân nào đó luôn là thành phần không thể thiếu trong việc cấu thành nên hợp chất bôi trơn ọi mối quan hệ, chúng khiến ọi giác quan trên cơ thể ta bất giác quay trở lại với những ham muốn cuồng nhiệt thưở ban đầu và góp phần điểm tô thêm cho vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống.
Tình yêu trước giờ luôn tôn sùng sự vĩnh cửu sắc son một lòng một dạ và với chỉ một con người duy nhất nhưng nếu ngồi họp mặt trên bàn nước đúng bản chất mà nhìn nhận thì chẳng ai là không ghét sự lặp đi lặp lại quen thuộc, nỗi sợ sự sáo rỗng đến chán ngắt mà nhất là cánh mài râu tụi mình lại càng dễ nhận thấy điều đó hơn cả.
Xin nói thẳng một điều mà có lẽ sẽ có nhiều bạn ở đây tự tin đứng lên cho rằng bản thân là đại diện của những đứa con trai chân chính cãi cối chối bỏ, thậm chí chê bai là nói không đúng, là ích kỉ gì đó nhưng mình vẫn sẽ nói ra cái điều mà mình đã chiêm nghiệm được từ những rung động đầu tiên cho đến bây giờ:
"Trong tình yêu của người đàn ông không bao giờ tồn tại sự chung thủy cố hữu cả mà luôn thầm yêu cầu đối phương của mình nhất thiết phải tự làm mới bản thân bằng một cách vô hình nào đó, còn nếu không thì phải chấp nhận sự thật rằng phái mạnh của họ rồi sẽ tự thay đổi đối tác vào một ngày không xa".
Đó là tình yêu hiện đại, thứ tình cảm tân tiến đặt tôn chỉ bài xích sự rập khuôn nhàm chán.
Nói những điều trên không có nghĩa là mình đang tự thổ lộ rằng thời điểm ấy mình yêu cô Trang, không hề nhé.
Mình làm rõ như thế chỉ là muốn giải thích cho nguyên nhân vì sao mỗi lần nghĩ cô Trang mình lại có cảm xúc lâng lâng khó tả nhưng khi tiếp xúc thì lại hay bị lúng túng, lẩn quẫn ngây dại như thằng trai tân tuổi 16 là vậy.
Đọc đến giờ thì các bạn ai ai chắc cũng hiểu được tuy là giữa mình và cô Trang đã chẳng còn cái quái gì để mà che với giấu nữa nhưng lần nào gặp mặt cô cũng lại tạo ình một chút gì đó tò mò, một chút gì đó hiếu kì đầy thú vị đằng sau tính cách vô tận của con người cô như thể còn rất rất nhiều bí mật đang ẩn chứa sâu xa cần được "khám" và "phá" vậy.
Chúng lạ lùng và vô cùng khó giải thích.
Trở lại với cái khoảnh khắc định mệnh của ngày hôm ấy khi mà lời "mời gọi" kia vừa rời khỏi miệng cô và bay hối hả về phía mình.
Thú thật là lúc đó trong mình chẳng thấy sung sướng gì mấy mà trái lại, cảm giác như thể nhìn trộm hăng hái nhưng lại bị phát giác công khai chỉ trong một tích tắc vậy, nó quê quê và nhục nhục sao ấy.
- À...à rồi...đợi lát...để Duy xuống khóa luôn bình ga đã... Mình gật đầu lia lịa rồi quay lưng tính dời bước.
- Hông cần đâu Duy...nó có nút an toàn tự động rồi... Cô Trang nói vọng ra từ hướng giường ngủ.
- À...ừm... Mình từ từ quay cả thân người lại nhìn cô với ánh mắt trầm ngâm tỏ tường.
Vẫn còn chút gì đó tơ vương khó xử đang âm ỉ trong mình, quả thật là lúc ấy mình có cảm giác cô Trang đang muốn kéo mình lại gần hơn đó nhưng lại chẳng hiểu sao mình vẫn còn thoáng một sự ngại ngùng nhẹ.
- Đứng lâu chưa...vào đây đi chứ ngoài đó lạnh... Cô Trang cười mỉm chi rồi nhướn mài hỏi giọng nghe rất người lớn.
- Mới có tí...mà cô đang làm gì á...bận gọi điện thoại cho ai hả cô... Mình được cô vẽ đường nên nhanh chóng gãi đầu rồi lúng túng bước vào phòng.
- Ừm...bạn thân Trang sắp về nước...kêu ra đón ấy mà... Cô Trang khẽ cười rồi nhẹ nhàng di chuyển lại gần thành giường bên trong chỗ gần bức tường hơn.
Sau khi đã dựa lưng vào thành, cô liền kéo nhẹ cái xoẹt ba tuya của chiếc quần jean lên để che đi phần quần lót màu trắng đang lộ ra mà không quên gài nút khóa với vẻ hơi e thẹn.
- Nước nào cô... Mình bât giác nhìn sang cô sau một hồi im lặng tự kỷ.
- Mỹ...định cư bên ấy cũng lâu rồi...lâu hông gặp nó... Cô khẽ nâng hai đầu gối lên, tựa cằm trả lời mình vẻ hơi hồi tưởng.
- Hì...mà khi nào cô đó về vậy cô... Mình rất hay thắc mắc chuyện không đâu.
- Chắc cũng vài tuần...khi nào về nó gọi trước... Cô Trang nhẹ nhàng trả lời.
- À...ừm... Mình gật đầu giả bộ thấu hiểu.
Mình cứ ngồi đó đung đưa chân cố tạo tâm lí thoải mái nhất cho bản thân mà đâu biết rằng cô Trang nãy giờ vẫn đang cười tươi nhìn mình với ánh mắt thoáng chút lả lơi rồi từ từ hạ hai gối nằm dài ra nệm sau đó dùng tay làm gối đầu để hướng ánh nhìn lên trần nhà tự lúc nào.
Dần dà mình cũng nhận ra được sự thay đổi kì lạ trong phòng nên liền bất giác quay sang nhìn cô thì chợt phát hiện cô vẫn cứ cười cười với không trung như thể đang có chuyện vui gì đó rất vui hoặc giả là hiểu rõ mình đang nghĩ gì lắm.
Mình thật không thích như thế một chút nào vì tất cả đang thể hiện cứ như là cô đang cà rỡn với tâm trạng của mình vậy, cứ như mình bị đùa cợt sao ấy.
Thở dài, bắt đầu tỏ thái độ khó chịu ra mặt nhưng chỉ trong một tích tắc, mình nghía thấy vài sợi lông măn đen mảnh khảnh trên bụng cô Trang ở phần da thịt lộ ra chính giữa áo và quần làm cho tâm trí mình đột nhiên xuất hiện một mớ các liên tưởng không mấy trong sáng.
Mặt mình từ từ đỏ ửng lên và cơ thể thì chợt nóng ran.
Cô Trang hình như đã thoáng thấy được vẻ bối rôi của mình nên bắt đầu chú ý làm mình càng ngại hơn.
- À mà ủa...phòng không bật điều hòa... Mình giả lảng nhìn mông lung lên tường để né ánh mắt nghi ngờ của cô.
- Không...Duy muốn thì cô bật cho... Cô Trang nhìn mình đăm đăm rồi cười và định chống tay ngồi dậy.
- Thôi...lạnh... Mình nhìn cô lắc đầu.
- Ừm...tưởng nóng... Cô Trang tròn mắt cười mỉm chi.
- À Duy hỏi vậy thôi...mà sáng sớm cô dậy mấy giờ... Mình lắc đầu rồi hỏi xã giao.
- 1 giờ mấy... Cô Trang hơi nghĩ ngợi rồi nói.
- Ủa...sớm vậy...tối qua cô hông ngủ à... Mình thẫn thờ nhìn cô, tỏ vẻ lo lắng nhưng thật chất thì mình đã nghe cô nói là dậy từ rất sớm lúc còn cả hai nói chuyện điện thoại rồi.
- Cũng ngủ chút chút nhưng không hiểu sao đau cái cổ quá nè...nhức từ sáng hôm qua mà lúc ngủ dậy xong lại càng nhức... Cô gật đầu từ tốn rồi sau đó một tay chống hông một tay đưa tay lên vỗ nhẹ vào hai bên cổ luân phiên trong tư thế nằm có vẻ khá nhức nhối.
- Ủa...vậy để Duy xoa bóp cho...tẩm quất mác- xa cho... Mình bẻ tay rôm rốp nhìn cô hài hước nhưng đầy tự tin.
Cô Trang nghe mình nói xong thì liền tròn mắt nhìn chằm chằm như kiểu lạ lẫm lắm vậy làm mình suýt tí thì ngượng.
- Biết hả...mà chân tay thương tích vậy...sao làm được... Cô cười lém lỉnh rồi ngồi dậy chỉ lần lượt vào những chỗ băng bó hay dán ego miếng to miếng nhỏ trên người mình.
- Duy biết mà...không sao đâu cô...cô cứ nằm úp xuống đi rồi xuôi người ra...cái này dễ thôi nếu không tác dụng nhiều thì tác dụng ít mà nói chung là cũng đỡ mỏi... Mình gật đầu rồi lập tức đứng thẳng người dậy leo hẳn lên nệm tiến lại chỗ cô đang ngồi.
Mình đi tới gần bên thì liền đặt mông ngồi xuống ngay phía sau cô, khẽ đưa cả hai cánh tay cái yếu cái mạnh của mình lên mà bạo dạng xoa nhè nhẹ khắp các vùng sau gáy như thể chuyên nghiệp lắm ấy.
Thật sự tập trung vào chuyên môn, mình bóp chầm chậm nhưng cực đều trên những phần da thịt mịn màng và trắng ngần của cô làm cô tê rân người và xoa cổ qua lại thân giãn liên hồi.
- À...để cô thay đồ đã...đồ này khó chịu...bó lắm... Cô Trang chợt quay lại nhìn mình rồi đá lông nheo một cái khá kêu.
- À...dạ... Mình gật đầu kiểu bản năng.
Sau khi cô Trang nghe câu trả lời của mình thì liền đứng dậy tiến nhanh vào trong một góc gần với tủ đồ bên kia giường ngủ rồi chợt với tay lấy một cái váy áo vải ren trắng tinh đang được vắt vẻo trên móc.
Cô Trang rất tự nhiên luồn tay kéo nhẹ chiếc áo thun đang mặc trên người lên cao như thể trong phòng này chỉ có mình cô và sự xuất hiện của mình là quá đỗi bình thường và hẳn nhiên.
Lúc này trong mình có một sự mâu thuẫn nhẹ khi chỉ cách đây vài phút cô còn hãy ngượng ngùng với cái cảnh hớ hênh lộ có mỗi cái viền quần chip bé tí mà giờ đây lại đủ cởi mở để thay đồ trước mặt mình.
Nói là vậy nhưng mình chẳng dại mà quan sát kĩ quá làm gì vì nếu cô Trang phát hiện ra một chút gì đó chăm chú nơi mình khi thoáng thấy cô thay đồ thì biết đâu cô sẽ lại càng