- Ủa...bây giờ mà vẫn còn đấm lưng nữa hả!
Thành thật, ai nghe câu nói pha chút bực tức và có phần lả lơi ấy của cô Trang xong mà không nghĩ ngay đến cái viễn cảnh trần trụi khi cả hai thân thể này sắp trần truồng lao vào nhau để cùng thả mồ hôi công sức thực hiện "bài thể dục nhịp nhịp" thì họa may chỉ có thánh.
Và mình như đã nói, chắc chắn không phải là thánh gì cả nên việc cô Trang chỉ cần đong đưa bằng một vài câu đầy hàm ý như vậy cũng là quá đủ để đầu óc mình vồ vập một đống suy nghĩ chủ quan đều mang định tính:
"Cô Trang muốn đưa đẩy với mình rồi đây mà".
Nghĩ là thế và cứ đinh ninh là như vậy nhưng mình vẫn chẳng thèm liều lĩnh xông pha lên quá làm gì bởi đơn thuần "cái gì trong tay quan thì sớm muộn cũng là của quan".
Vì thế cứ cố tỏ ra "ngây ngô như thằng con nít mới tập đi bô", mình bắt đầu thầm thì vào tai cô Trang bằng cái giọng điệu đưa tình hết mức có thể.
- Hông...hông đấm lưng...chứ làm gì nữa Trang... Mình vừa nói nhỏ vừa dùng tay vuốt nhè nhẹ dọc sóng lưng của cô như thể muốn chờ đợi một sự khích lệ tinh thần nào đó để tạo đà "bước tiếp" vậy.
Khoảng chừng sau 3 giây im lặng có vẻ hơi nghĩ ngợi, cô Trang liền quay trở lại với giọng nói bằng bằng thường thấy.
- Thì nãy giờ đấm rồi...đấm nữa là đau á...giờ nếu được thì Duy xoa bóp nhẹ cho cô được rồi...đấm hoài...à...xoa chỗ xương cụt nãy Duy nói á...mà Duy mỏi tay chưa... Cô Trang vẫn úp mặt trên gối để trả lời mình nhưng đã bắt đầu uốn éo đầy nhột nhạt như thể muốn né những ngón tay của mình đang lượn lờ trên lưng cô vậy.
Có vẻ như cô Trang đã biết được ý đồ của mình là đang đợi sự chủ động nơi cô, nên có vẻ cô hơi thủ thế chăng.
Câu trả lời của cô thú thật là khiến mình hơi bị "khớp" vì nó trái ngược hoàn toàn với dự kiến từ ngãy giờ.
- Dạ...chưa đâu cô...mỏi gì đâu...để Duy xoa tiếp cho... Mình lắc đầu và cười thoải mái.
Mình vẫn cười vì biết chắc rằng lúc nãy có lẽ cô Trang cũng có nghĩ rằng đã đến lúc cả hai cùng thực hiện "chuỗi hành động đưa đẩy" nhưng vì vô tình đầu một nơi, miệng một nẻo nên cái suy nghĩ có phần dung tục của bản thân cô đã bị nói ra bằng những lời lẽ hơi thô thiển..
Còn giờ đây lại bị mình đào sâu vào hơn khiến cho cô có vẻ ngại, ấp úng nên đành phải cố gồng mình lên, nghiêm trang hơn trong câu nói đúng chất với một người phụ nữ Á Đông tuổi băm thường thấy.
Bởi mới nói trên cuộc đời này, chúng ta ai mà chẳng có ham muốn nhưng chỉ cần xác định rõ một điều "người đứng đắn là người biết che đậy và kiềm chế cảm xúc tốt hơn những người khác" làm mục tiêu vươn tới để bình yên mà sống thôi.
Mình thì thoải mái, nãy giờ đấm lưng cho cô cũng khá nhiều rồi nên tay cũng trở nên mỏi nhừ, giờ được chuyển qua xoa bóp nhẹ thì có lẽ là tiện cho cả hai hơn, nó cũng thuận lợi ình trong việc mân mê và rờ rẫm cô nữa.
Mình bắt đầu lấy tay ấn vào vài vùng lẩn quãn trên lưng cô thật mạnh và thật sâu thay vì đấm hì hạch như lúc nãy nôm có vẻ cũng giống chuyên viên lắm.
- Duy có biết cái kiểu tẩm quất gì mà trên ti- vi hay làm hông... Cô Trang bất chợt mở mắt quay đầu sang bên tựa thỏ thẻ.
Câu hỏi của cô làm mình chợt bối rối vì mình vốn ít xem ti vi, mà dù có xem thì cũng đâu thấy ti vi bàn gì về việc tẩm quất hay macxa đâu cơ chứ huống hồ là tư thế rồi kiểu cách này nọ.
- Kiểu gì cô...à...mấy ông mấy bà tẩm quất hay kéo da lên rồi chặt chặt á...kiểu đó á hả... Mình suy ngẫm một lát rồi nói qua loa phong phanh kiểu từng xem qua chứ thật ra là hồi trước có thấy ai đó làm thì phải.
- Ừa...hình như vậy á...Trang cũng hay thấy kiểu đó...nhìn đau chứ có sướng ích gì đâu mà ham vậy... Cô Trang nhắm nghiền mắt nói có vẻ hơi than thở trước sự đời.
Nói cho nó vuông là công nhận khúc này mình và cô Trang tào lao mía đao thiệt chứ chả đùa, à mà nó cũng hơi liên quan xíu đến trạng thái hiện tại cũng như tư thế của cả hai đấy chứ nhỉ.
- Duy không biết...chắc tâm lí thích bị hành hạ ấy mà... Mình cười khì trả lời.
- Có nữa hả...nói như Duy vậy mấy người hay đi mac- xa là tâm lí hông được bình thường à... Cô Trang hùa theo mình nhận xét nghe khá vui tai.
- Ừa...tất nhiên rồi...nếu bình thường thì đi làm gì...ha ha ha... Mình cười to thành tiếng.
- Đúng...bình thường thì đi làm gì...mà Duy chắc chưa đi đâu ha... Cô Trang ậm ừ rồi chợt hỏi ngược lại mình như kiểu quan tâm và muốn hiểu mình hơn í.
- Ừa...Duy bình thường mà...đi làm gì đâu... Mình vẫn cái điệu cà rỡn trả lời cô.
- Nói chứ nếu đi nghiêm túc thì vào đó thư giản cũng tốt...đúng hông...nghe nói khỏe ra nữa...bla...bla... Cô Trang nói một tràn những điều nghe là lạ, triết lí với cả khoa học chứng minh là chủ yếu.
- ... Mình chẳng nói chẳng rằng chỉ im lặng lắng nghe và tiếp tục lê tay đều đều trên từng phần da thịt căng mọng của cô để mà ấn xuống.
Cứ thế, mình lặng thinh lê hai bàn tay khắp tấm lưng trần của cô không chừa chỗ nào để mà xoa bóp và cấu nhéo loạn hết cả lên, tất nhiên là nhẹ nhàng thôi.
So với lúc nãy chỉ biết động chạm cơ thể cô qua lớp váy ngủ còn giờ được tiếp xúc trực tiếp vào da thịt thì chắc chắn là thú vị hơn rồi, sờ vào "hiện vật" tất nhiên phải khác chứ.
Nói chung phụ nữ tuổi này da thịt vẫn bình thường và săn chắc lắm chứ chẳng nhão nhẹt hay phù nề gì đâu, mà còn tùy người nữa nhưng hiển nhiên không bàn cãi là có khác biệt so với Dì Linh rồi, có lẽ vì thể trạng, cân nặng, tầm vóc và cả chế độ ăn uống nữa.
Bánh bèo sang chảnh Linh kute thì khỏi phải nói, ăn như mèo ăn thì mập thế quái nào được nhưng hên cái là đủ chất nên không bị gầy trơ xương thôi!
Cứ tập trung cao độ, mình cảm nhận từ từ từng mảng da thịt cô Trang qua từng đầu ngón tay.
Cố gắng sờ nắn thật chậm tấm lưng trần của cô theo nhiều quỹ đạo di chuyển khác nhau mà được cái là thỉnh thoảng lâu lâu hình như cô xuất ra nhiều tràn thở nhẹ, không biết là thư giản hay là tại "một cái gì đó" khác nữa.
Mặc kệ, mình cứ thế "mần" tiếp với những suy nghĩ có phần hơi vẩn vơ trong đầu cho đến khi đôi tay mình bất ngờ đặt hờ trên hai cái mông trắng nung núc những thịt là thịt của cô Trang tự lúc nào thì mình mới chợt chững lại.
Cái quần chip của cô Trang thì nói chung là cũng mềm thôi nhưng lại sinh cớ sự ở chỗ khá "tồn đọng" là tuy cô đã cởi cái quần jean bó thắt kia ra khỏi người nhưng vì hai quả mông khá to cộng thêm chiếc quần chip cô mang làm từ chất liệu vải ít co dãn nên đâm ra khi nằm thoải mái hay cụ thể là cô đang dang chân ra như hiện tại thì nó sẽ bị kéo căng đến kinh khủng, làm ỗi nhịp mình cố gắng ấn tay thật mạnh xuống để có thể chạm vào phần xương cụt đau nhức kia của cô lại vô cùng khó khăn.
Sau vài lần cố thử chẳng đâu vào đâu thì mình đành phải lên tiếng than thở mặc dù trước đó đã yêu cầu cô cởi váy cũng vì trường hợp tương tự như này.
- Cô...cái quần này nó vẫn còn căng quá...con không chạm vào cái phần xương ấy được...con kéo nó xuống xíu nha... Mình ngại ngùng nói mặc dù vẫn biết chắc chắn rằng nó sẽ làm cho cô Trang thoáng chút nghĩ ngợi.
- À...ừm...không sao...Duy cứ kéo xuống đi... Cô Trang mắt hơi đỏ có vẻ ngái ngủ ngước đầu dậy lúng túng nói với mình sau đó lại nằm xuống như cũ.
Hình như vì được mình macxa chuyên nghiệp quá nên cô đã ngủ gật tự lúc nào mà không hay thì phải.
- Cô ngủ hả...vậy Duy ngừng cho cô ngủ nha... Mình nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của cô với vẻ quan tâm.
- Đâu có...cô không sao đâu...Duy mỏi thì ngưng đi...mácxa kiểu này thư giản lắm...càng dễ ngủ hơn ấy chứ... Cô Trang vẫn nhắm mắt và cười khì khì trên gối trông rất hiền dịu.
- Có đâu...Duy làm cái gì thì cũng cho tới...không muốn nửa vời đâu...để Duy macxa cho cô ngủ luôn...hì... Mình lắc đầu cười vui vẻ nói với cô vô cùng gần gũi.
- Hì...được vậy thì quá vui...Duy cứ làm gì Duy muốn...cô không nói gì đâu...giữa cô và Duy có còn gì nữa đâu mà giấu với giếm...thấy Duy ngại làm cô cũng hơi buồn đó... Cô Trang thủ thỉ làm mình thoáng chạnh lòng.
- Đâu có...Duy mà ngại gì...Duy bình thường mà...Trang này...kì... Mình lắc đầu nguầy nguậy dối lòng một tẹo vì thật ra mình vẫn ngại bỏ mama ấy chứ.
- Ừa...cô thoải mái với Duy...Duy bình thường đi...cứ coi đây là nhà...căn nhà thứ hai của Duy á...thích qua lúc nào cũng được... Cô Trang nhắm nghiền mắt nói và mong mình hiểu cô hơn.
- Duy biết rồi... Mình gật đầu mặc dù biết cô chỉ nghe chứ lúc này đang nhắm mặt thì làm sao mà thấy được cơ chứ.
- Ừm...vậy thì tốt quá...à...Duy kéo quần xuống đi cho dễ... Cô Trang nói câu này với ý bình dân theo đúng hoàn cảnh đang diễn ra nhưng lại làm mình chợt bồi hồi bởi trong đầu bất giác xuất hiện một ý nghĩ đen tối.
Được sự đồng ý của khổ chủ thì còn gì phải bận tâm, mình nhanh chóng nắm nhẹ viền quần chip của cô để kéo xuống nhưng trời xui đất khiến thế nào lại chẳng đâu vào đâu kiểu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nó cứ vướn víu kẽo kẹt do quá căng khiến cho việc kéo xuống cứ trì trạch vì mình sợ nó rách.
Thú thật là hành động kéo quần chip ấy chẳng đẹp đẽ như trong trí tưởng tượng của mình và đa số các bạn ở đây đâu, nhìn tệ hại lắm.
- Dạ cô ơi...cái quần lót...tại cô nằm...nó bị đè...kéo xuống hông được... Mình í ới nói cái giọng đầy trăn trối.
- Hả...à ừm...để cô... Cô Trang mở mắt cười mỉm chi rồi từ từ nhoài người dậy chút đỉnh.
Có lẽ nãy giờ cô cũng cảm nhận được đôi chút nỗi lòng đau khổ của mình vì thoáng thấy mình hí hoáy hơi lâu thì phải.
Cô Trang sau khi nhích người dậy thì liền xoay sang một bên nhìn mình cười nhẹ rồi khẽ lấy một vài ngón tay tuột hờ chiếc quần chip xuống tận dưới một bên mông, sau đó nhanh chóng làm đều tương tự với bên mông còn lại.
Toàn bộ phần mông trắng ngần ngần không tì vết lộ hẳn ra ngoài đập thẳng vào mắt mình không thương tiếc và cả chiếc bím đỏ hồng thoáng ẩn thoáng hiện gần ngay dưới chỗ viền quần chip xếp chồng lên nhau như càng khiêu khích mình hơn.
Mình thề là đã thấy hai cái mép thần thánh ấy dịch chuyển đến mức xô vào nhau khe khẽ theo từng nhịp cử động của hai bắp chân, cặp mông và cả khe háng màu nhiệm ẩn chứa nhiều điều kì bí kia nữa.
Mình cứ lặng nhìn ngắm từng pha sơ hở, từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của những bộ phận mà ai ai cũng biết là gì ấy trong im lặng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, kiềm cả hơi thở và hạn chế cả chớp mắt.
Sau khi chiếc quần chip tội nghiệp kia đã được kéo xuống tận dưới mông, đè hẳn lên cái bím ẩn dật với xung quanh là những nhiều chùm lông đen mảnh khảnh xong xuôi thì lúc này cô Trang liền nhìn mình với cặp mắt mở to tròn chờ đợi.
- Được chưa Duy...hay cần xuống nữa hông... Cô Trang mặt lém lĩnh vui cười nói với mình.
- À dạ...nhiêu đó được rồi cô... Mình ngại ngùng gãi đầu lia lịa.
Nói xong, làm xong và cũng đã nghe câu ậm ừ nơi mình thì cô lại bắt đầu nằm xuống quay lại với tư thế ban nãy để mặc ình ngồi đó, ngồi ngu ngơ với những suy nghĩ trần trụi, mông lung về những khoảng khắc vừa xảy ra hay chính xác hơn là rồi đây sẽ xảy ra giữa hai người, mình và cô.
Bất giác giữa khung cảnh nóng nực và im lặng, mình thở dài vào không trung chẳng chủ địch mà chắc là đầu óc này đang muốn thổi bay những suy nghĩ vật vờ khó chịu chất chứa từ nãy giờ.
Mình thở to lắm, to đến mức mà dám đảm bảo rằng mọi vật trong phòng này đều có thể nghe thấy luôn ấy.
- Tại mông cô hơi to nên quần lót mặc hay bị căng...làm nó chèn sâu...xương cụt á...nó bị chèn sâu... Cô Trang vẫn nhắm mắt thì thầm sau khi nghe tiếng thở của mình.
- À...dạ... Mình như chợt hiểu ra cô Trang có vẻ đã lúng túng vì nghe thấy âm thanh não nề vừa rồi nhưng chỉ biết "dạ, thưa" vì nó xuất phát từ mình nên chẳng biết phải chối hay giải thích thế nào nữa.
Không dám nói gì nữa, mình bắt đầu dùng vài ngón tay để len lỏi và ấn nhè nhẹ quanh vùng xương cụt của cô để mong xóa đi cơn đau kinh niên và dai dẳng này của cô.
Không biết có phải vì mình đã quá mạnh tay hay không mà lâu lâu lại thấy cô nhăn nhó và suýt soa có lẽ là vì đau nhức quá chăng.
- Sao vậy cô...đau lắm à... Mình hỏi nhỏ khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô cứ tiếp tục lặp đi lặp lại.
- Ừm...đau á Duy...đụng vào vài chỗ là nó cấn nhẹ...kiểu như da thịt bị nghiến ấy...nhưng nói chung cũng đỡ nhức hẳn... Cô Trang mặc dù khó chịu nhưng vẫn cố gượng nói với mình.
- Dạ...cô làm ngân hàng...ngồi nhiều...thì...nên mua cái máy macxa hay mấy cái miếng dán trị liệu về mà xài...chứ để vầy miết là đau thường xuyên luôn đó... Mình gật đầu hiểu ý giảm cường độ và nhắn nhủ với cô vài điều mà bản thân biết.
- Cô trước cũng mua máy macxa miếng dán ấy chứ...cũng giảm đi nhiều nhưng kiểu về lâu về dài...cơ điệu mình quen dần với tác động của máy rồi...nên lờn...từ từ không tác dụng nữa...nó nhức lại như cũ luôn... Cô Trang từ từ cảm thấy dễ chịu hơn nên đã chịu mở mắt tâm sự với mình.
-