Bốn người trong nhóm du lịch đã nhận được email từ Kẻ trừng phạt từ địa ngục, ba người đã chết, Doãn Tư San còn sống không?
Sau khi tổ trọng án nói chuyện với Chung Quỳ xong, Võ Tân Nhu tắt cuộc gọi.
Trong lúc họ đang suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc", ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ: "Xin chào, lúc nãy có người nhờ tôi đưa đồ đến cho mọi người."
Dạ Phàm Linh nghe thấy, liền đến mở cửa.
Trong tay nhân viên có một bưu phẩm chuyển phát nhanh, vừa mới được gửi tới quầy lễ tân.
Lễ tân nhìn, là địa chỉ của khách sạn, còn có cả số phòng.
Không nghĩ nhiều, liền gọi phục vụ phòng đem lên cho họ.
Dạ Phàm Linh nhận bưu phẩm trong tay phục vụ, nói: "Cảm ơn."
Phục vụ xua tay: "Không có gì, phiền mọi người đang làm việc, cứ tiếp tục."
Cô đóng cửa lại, rời đi.
Dạ Phàm Linh đặt bưu phẩm lên bàn, Hoàng Tử Vi nói: "Mở ra xem là cái gì?"
Võ Tân Nhu gật đầu mở bưu phẩm.
Bên trong là một cái bút ghi âm, Võ Tân Nhu bật lên.
Tiếng trong bút ghi âm:
"Cứu....cứu tôi....cứu tôi....." - Là giọng nói yếu ớt của Doãn Tư San.
Sau đó miệng của Doãn Tư San bị dán băng keo, chỉ có thể phát ra tiếng "ư...ư...".
Giọng nói của người áo đen xuất hiện!
Âm thanh có chút trầm thấp: "Mấy người cũng nghe rồi đó, ha ha.
Doãn Tư San ở trong tay tôi, cô ta giống như một con kiến bị tôi đạp dưới chân, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết.
Mấy người muốn cứu cô ta, thì đến Vu Trại Miêu Cương tìm tôi."
Ghi âm kết thúc ở đây, Dạ Phàm Linh nghe xong, đầu lại bắt đầu đau.
Nàng ôm đầu, những hình ảnh rời rạc lại hiện lên.
Dạ Phàm Linh lại ngất đi, trí nhớ đã hồi phục.
Thời gian trở lại ngày hôm đó.
Sau khi Dạ Phàm Linh ngất xỉu trên bàn, một lúc sau Doãn Tư San trở lại ngồi đối diện nàng.
Cô thấy Dạ Phàm Linh đã ngủ, có chút đau lòng vuốt ve mặt nàng nói: "Tại sao cậu lại không thích mình?"
Dạ Phàm Linh nhắm mắt, không lên tiếng.
Thật ra nàng đã sớm biết trong cafe có gì đó, nên vẫn ngậm cafe trong miệng.
Đợi Doãn Tư San đi khỏi, Dạ Phàm Linh liền nhổ cafe ra ngoài, rồi vờ ngất xỉu trên bàn.
Doãn Tư San đi tới quầy tính tiền, nói với chủ tiệm: "Chủ tiệm, nếu có người đến hỏi chúng tôi, thì làm ơn nói không biết gì cả, hiểu chứ? Tiền này cho ông."
Cô lấy 300 tệ đưa cho chủ tiệm, chủ tiệm cúi người nói: "Được, cái gì tôi cũng không biết."
Doãn Tư San nhếch môi: "Tốt."
Bên tai Dạ Phàm Linh truyền đến bước chân, là Doãn Tư San đi tới.
Doãn Tư San nâng Dạ Phàm Linh dậy, đỡ ra ngoài tiệm cafe đón taxi.
Taxi đi khoảng chừng 20 phút, Doãn Tử San đỡ Dạ Phàm Linh xuống xe.
Doãn Tư San đưa Dạ Phàm Linh đến một căn nhà gỗ cũ.
Trước nhà gỗ có một người vẫy tay với Doãn Tư San: "Ở đây."
Doãn Tư San gật đầu, đỡ Dạ Phàm Linh đi tới đó.
Cô đặt Dạ Phàm Linh lên đống rơm trong nhà gỗ.
Mắt Dạ Phàm Linh vẫn nhắm chặt, cảm nhận xung quanh khá ẩm ướt.
Vang bên tai là tiếng Doãn Tư San nói chuyện với người áo đen.
Người áo đen: "Làm rất tốt, tôi có thể không giết cô, nhưng tôi muốn giết cô ta."
Doãn Tư San nói: "Không phải ngươi nói chỉ cần hợp tác với ngươi, thì tôi có thể đi, còn đồng ý một điều kiện sao? Điều kiện của tôi, tha cho cậu ấy."
Người áo đen: "Uống xong ly nước này, tôi đáp ứng cô thả người."
Doãn Tư San không suy nghĩ, uống ly nước người áo đen đưa.
Cô cảm thấy chóng mặt nói: "Thả cậu ấy."
Người áo đen cười: "Doãn Tư San, cô thật ngây thơ, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao? Chết sớm hay muộn, thì cô đều phải chết.
Cô ta cũng sẽ giống cô bị cổ trùng cắn chết, tôi sẽ để cô ấy sống thêm mấy ngày."
Dạ Phàm Linh nghe thấy họ nói xong, liền bật dậy đánh nhau với người áo đen.
Người áo đen bị Dạ Phàm Linh bất ngờ tấn công, nàng đá vào đầu gối người áo đen.
Người áo đen bị đau, "hừ" một tiếng.
Ngay khi Dạ Phàm Linh chuẩn bị còng tay người áo đen.
Dạ Phàm Linh liền ôm ngực: "Mình.....sao thế này?"
Ngực rất đau, đầu cũng đau.
Người áo đen nói: "Khi hai người vào nhà gỗ, đã bị tôi hạ thuốc mê.
Tiếp theo là cô, tôi biết cô thích tổ trưởng của mình.
Vậy tôi sẽ tác hợp dùm cô, để cô chết trước mặt cô ấy.
Thế nào? Tôi không phụ lòng của cô chứ, tổ phó Dạ!"
Dạ Phàm Linh ngã xuống đất, người áo đen lấy ra một cái bình nhỏ.
Doãn Tư San muốn đến ngăn cản người áo đen, người áo đen cầm cây sắt đánh vào chân Doãn Tư San: "Cô còn muốn giúp cô ta? Cô ta với cô chỉ là bạn, cô ta đâu có thích cô.
Doãn Tư San, cô thật là một con ngốc."
Doãn Tư San quỳ trên đất nói: "Ngươi không cần nói, tôi biết...."
Nước mắt rơi xuống.
Cậu không yêu mình, mình vẫn luôn biết.
Trong bình một con cổ trùng chui ra, người áo đen ngồi xuống, đọc thần chú, đưa cổ trùng vào cơ thể Dạ Phàm Linh.
Doãn Tư San cũng trúng cổ, chỉ đành trơ mắt nhìn người áo đen đem Dạ Phàm Linh đi.
Cô ở trong nhà gỗ khóc: "Dạ Phàm Linh, xin lỗi, mình đã hại cậu.
Dù biết cậu không thích mình, nhưng cậu vẫn ở trong tim mình......"
Thật ra, Doãn Tư San đã đến Phong Đô 10 ngày, trước cả tổ trọng án.
Cô nhận được cuộc gọi từ người áo đen.
Trong điện thoại nói, chỉ cần