Hoàng Tử Vi đóng cửa rời khỏi, Dạ Phàm Linh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa vang bên tai, Dạ Phàm Linh đóng cửa sổ lại.
Nàng thấy Hoàng Tử Vi che dù đi ra ngoài.
Mưa lớn như vậy, cô ấy đi đâu?
Lúc này, Võ Tân Nhu đẩy cửa đi vào, ngồi cạnh Dạ Phàm Linh.
Nàng vẫn đang lo lắng, nhìn bóng dáng xa dần ngoài cửa sổ.
Võ Tân Nhu hình như nhìn thấu suy nghĩ của Dạ Phàm Linh, nói: "Chị Phàm Linh, em thấy chị có vẻ lo cho tổ trưởng, tại sao không đi cùng?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Chắc cô ấy có việc cần làm, ai cũng có không gian cá nhân mà, phải không?"
Võ Tân Nhu thở dài: "Hzai.., chị Phàm Linh.
Em có thể thấy tâm tư của tổ trưởng Hoàng đối với chị, mấy ngày nay vì chị, chị ấy chưa hề nghỉ ngơi."
Dạ Phàm Linh cúi đầu nói: "Chị biết..."
Làm sao nàng không biết, những việc Hoàng Tử Vi làm vì nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy không thể ngồi yên.
Dạ Phàm Linh đứng dậy, cầm dù đi ra, quay lại nói với Võ Tân Nhu: "Chị đi tìm cô ấy...."
Không nghĩ nhiều, Dạ Phàm Linh che dù đi ra khỏi khách sạn, theo hướng Hoàng Tử Vi vừa đi.
Nàng tìm khắp đầu đường ngỏ hẻm, không thấy Hoàng Tử Vi đâu, Dạ Phàm Linh có chút sốt ruột.
Bước chân ngày càng gấp, chạy khắp nơi, cuối cùng Dạ Phàm Linh tìm thấy Hoàng Tử Vi ở sông Lưu Dương.
Hoàng Tử Vi hơi cảm xúc, che dù đứng dưới mưa tại sông Lưu Dương.
Dạ Phàm Linh đứng phía xa, không đến gần.
Trong khoảng khắc nước mưa rơi xuống dòng sông Lưu Dương, hòa lẫn vào nước sông, phản phất có thể nhìn thấy những người vô tội đã chết ở đây.
Hoàng Tử Vi nhìn mặt nước nói: "Sau này sẽ có rất nhiều nguy hiểm không biết trước, nhưng tôi tin, tôi sẽ bảo vệ được em." [E: chữ "em" này ý tại người nói, còn người hiểu sao cũng được.
Vì có wo - ni thôi mà.]
Nghe được cô nói, Dạ Phàm Linh cười.
Lúc này, Dạ Phàm Linh cất tiếng: "Tổ trưởng Hoàng, sao lại ra đây lúc mưa lớn thế này?"
Hoàng Tử Vi không ngờ Dạ Phàm Linh sẽ theo tới, đứng im không nói gì.
Mấy ngày nay, Hoàng Tử Vi không nghỉ ngơi vì muốn chăm sóc Dạ Phàm Linh, cơ thể nàng có chút mệt.
Dạ Phàm Linh nhìn ra cơ thể Hoàng Tử Vi hơi run, có chút đau lòng.
Đều vì tôi sao? Xin lỗi, mấy ngày nay cô cực khổ rồi.....
Nàng nói xong, cởi áo khoác của mình, khoác lên người Hoàng Tử Vi, nói: "Cô đang run này, lạnh không?"
Hoàng Tử Vi quay đầu nhìn Dạ Phàm Linh, lắc đầu: "Không lạnh."
Mới nói xong hai chữ, Hoàng Tử Vi liền ôm đầu ngã xuống.
Dạ Phàm Linh không quan tâm bất cứ điều gì, ném dù, đỡ Hoàng Tử Vi: "Tổ trưởng, đừng cậy mạnh.
Hãy nhớ rằng còn có tôi, tôi sẽ ở cạnh cô...."
Vuốt ve mặt cô, Dạ Phàm Linh không biết tại sao trái tim lại loạn nhịp.
Cô vô tình xông vào thế giới của tôi.
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ở đặt chân vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi.
Mỗi lần ở cùng cô, ngay cả thở tôi cũng thấy rối loạn.
Nhìn cô buồn, lòng tôi cũng rất buồn.
Cho dù cô là phụ nữ thì sao, cô là tổ trưởng thì sao, tôi vẫn chọn thích cô.....
Mấy ngày qua, tôi vẫn luôn nghĩ có nên nói thẳng thắn với cô không, tôi rất lưỡng lự.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã thông suốt rồi.
Cho dù tình cảm này là vực sâu vạn trượng, Dạ Phàm Linh tôi cũng sẽ vì yêu mà lao xuống...
Tôi không biết gì về tình yêu, tôi chỉ là muốn ở cạnh cô.
Dạ Phàm Linh bế Hoàng Tử Vi, chạy bạt mạng trong làn mưa.
Vào lúc này, nàng cảm thấy không có gì quan trọng hơn Hoàng Tử Vi.
Bế cô một đường chạy đến bệnh viện.
Dạ Phàm Linh đứng trước cửa sổ bệnh viện, nhìn Hoàng Tử Vi được các y tá đẩy vào.
Nàng đứng chờ ở ngoài, trái tim vẫn chưa thả lỏng.
Mãi đến khi các y tá đẩy Hoàng Tử Vi vào phòng bệnh.
Dạ Phàm Linh đến quầy để thanh toán viện phí, rồi chạy tới phòng bệnh của Hoàng Tử Vi.
Cô đang truyền nước biển, cắn chặt môi, nằm trên giường bệnh, mặt tái mét.
Y tá nói với nàng: "Cô ấy không sao, chỉ là bị cảm, thêm quá lao lực, cô ấy là chị của cô à? Cô là em gái, sao lại không chú ý đến chị mình vậy?"
Em gái? Từ lúc nào nàng trở thành em gái của Hoàng Tử Vi.
Không trách người khác được, tự trách mình đã làm tổ trưởng lo lắng, bây giờ tổ trưởng đã gục ngã....
Dạ Phàm Linh cúi đầu: "Là lỗi của tôi....."
Y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Dạ Phàm Linh và Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh ngồi cạnh cô, nắm tay cô, nói: "Bây giờ, đến lượt tôi chăm sóc cô..."
Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương nhận được tin nhắn của Dạ Phàm Linh, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.
Họ còn đang thắc mắc.
Sao hai người lại bệnh cùng lúc thế?
Đúng là tình cảm tốt!
Hai người nghe y tá nói, tổ trưởng không sao, nên mới hết lo lắng.
Đi tới cửa phòng bệnh, nhìn qua khe cửa, Võ Tân Nhu nói với Vạn Hiểu Sương: "Mẹ ôi, Hiểu Sương.
Em thấy tổ trưởng với tổ phó thật sứ rất xứng đôi."
Trong phòng bệnh, Dạ Phàm Linh ngồi bên cạnh Hoàng Tử Vi, ngắm nhìn cô.
Ngón tay không nhịn được vuốt ve lên mặt cô.
Lướt qua mũi, môi, cuối cùng là xương quai xanh.
Cảm giác thật mềm mại.
Nàng thậm chí còn không thể dừng lại.
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Mình đang làm gì vậy."
Thu ngón tay lại, trong lòng có chút bối rối.
Hai người đứng ngoài cửa, không muốn vào quấy rầy họ.
Vạn Hiểu Sương cười nói: "Hai người họ có thể không xứng sao? Hai hoa khôi cảnh sát, không phải à?"
Võ Tân Nhu gật đầu: "Xứng, rất xứng!"
Tôi sẽ mãi bên cạnh cô, tôi sẽ mãi mãi ở cạnh cô....
Đây là những lời cuối cùng, trước khi Hoàng Tử Vi ngất xỉu.
Trong đầu nàng, Dạ Phàm Linh đang gọi nàng tỉnh lại, và nàng cũng tự nói với mình phải tỉnh lại.
Khi Hoàng Tử Vi mở mắt ra, Dạ Phàm Linh đã ngủ thiếp đi bên cạnh.
Đầu cô