Một lúc sau, cánh cửa căn phòng hé mở, hiện ra thân ảnh cao lớn với vẻ mặt vô cùng lo lắng lập tức chạy đến chỗ người con gái đang ngồi co ro sợ hãi ở một góc.
Tiêu Sĩ Quân vòng tay ôm lấy cả người đang không ngừng run rẫy của Châu Nhã Lâm, giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng mà trấn an cô:
- “Nhã Lâm, em đừng sợ.
Đã có anh rồi, sẽ không có ai làm tổn thương em.”
Vừa nói, Tiêu Sĩ Quân nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài của mình mà choàng lên cơ thể người con gái, đôi tay anh khẽ chạm lên gương mặt của thiếu nữ mà liên tục trấn an:
- “Nhã Lâm, anh tin em.
Cho dù cả thế giới nói em sai thì anh vẫn tin em.
Bởi vì Châu Nhã Lâm mà anh biết là một cô gái lương thiện.”
Nghe những lời này khiến cô không kìm lòng được mà bật khóc nức nở liền sau đó nhanh chóng choàng tay lên cổ người trước mặt, khàn giọng nói:
- “Em không có làm nhưng một mình ở nơi này, em rất sợ, ưm…”
Cô chưa dứt lời thì khóe môi đã bị người đối diện hôn lấy.
Tiêu Sĩ Quân dịu dàng đưa đầu lưỡi của mình thâm nhập bên trong khoang miệng cô mà truyền đến những dư vị mật ngọt của tình yêu.
Dường như nỗi sợ lúc này của cô bị nụ hôn của anh làm cho tan biến mà chỉ có thể đắm chìm những khi hai cánh môi chạm vào nhau, vô cùng mềm mại.
Một lúc lâu sau, khi người bên cạnh dần lấy lại bình tĩnh, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân ôm lấy người cô thật chặt mà trầm giọng nói:
- “Anh sẽ không bỏ lại em một mình trong căn phòng tối này đâu.
Hãy cố gắng đợi anh làm sáng tỏ mọi chuyện mà giành lại công bằng cho em.”
Cả tối hôm đó, hai con người cùng chung nhịp đập ôm chầm lấy nhau giữa căn phòng u ám và chật hẹp.
Ở bên trong một căn phòng, một ánh mắt đầy rẫy sát khí đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía con hình nhân thế mạng trước mặt mà cầm lấy chiếc đinh trên tay đâm thật mạnh vào hình nhân, khóe môi khẽ nhếch lên đầy mãn nguyện.
A Phương vốn đang chuẩn bị uống thuốc liền cảm nhận lồ ng ngực dường như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào, vô cùng khó chịu.
Chưa đầy ít phút, miệng bà ta phun ra một loạt máu tươi khiến Chương Khã đang từ phía ngoài bước vào nhìn thấy mà hốt hoảng chạy đến dìu lấy:
- “A Phương, bà làm sao thế? Sao lại phun đầy máu thế kia?”
Nghe hỏi, A Phương chỉ đưa mắt nhìn mà không nói không rằng nhướng mày tỏ vẻ đau nhói liền sau đó tiếp tục phun ra hàng loạt máu ra khắp cả sàn.
Mãi một lúc sau, gương mặt bà ta lúc này đã không còn chút huyết sắc liền lập tức ngã lăn ra sàn.
Ngay lập tức, Chương Khã nhanh chóng bảo Luận Minh vào xem tình hình.
Sau khi kiểm tra, cảm thấy có sự bất thường, Luận Minh lên tiếng hỏi:
- “Khi nãy có ai đến đây tìm bà ấy không?”
-