Vài ngày sau, ngay khi bước trở vào phòng đã thấy A Phương nằm chết lăn ra sàn, khóe miệng phun đầy máu tươi.
Tuy nhiên cả cơ thể không có chút dấu vết kì lạ nào khiến Tiêu Sĩ Quân càng thêm chắc chắn rằng người nào đó đã dùng bùa chú hãm hại đến mức người bị hại không thể tiếp tục chịu đựng được nữa mà chết sau vài ngày bị dày vò thân thể.
Châu Nhã Lâm cuối cùng cũng được thả ra bởi lẽ trong thời gian cô bị nhốt trong phòng củi cùng với sự giám sát của thuộc hạ cho nên càng thêm chắc nịch rằng chuyện này là có người đổ oan lên người cô mà thôi.
Sau khi mất đi người thân cận khiến Chương Khã hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Dù sao suốt mấy mươi năm qua, A Phương là người hiểu ý bà nhất, đồng thời cũng là người chăm sóc từng li từng tí cho bà.
Ngay khi nhìn thấy Châu Nhã Lâm, Chương Khã không kiềm nổi cơn tức giận mà lập tức xông đến bóp lấy cổ cô mà gằng giọng mắng mỏ:
- “Con nhỏ tàn ác, mày vẫn không chịu buông tha cho bà ấy.
Rốt cuộc, tao có thù oán gì với mày.”
- “Đủ rồi.
Bà điên đủ chưa? Tôi đã chiều theo ý bà nhốt cô ấy suốt cả một tuần qua và còn cho người canh gác, sao cô ấy có thể ra tay hành động được chứ?”
Tiêu Sĩ Quân lập tức gạt mạnh tay của Chương Khã mà đứng chắn trước mặt Châu Nhã Lâm hắng giọng tức giận nói.
Bản thân anh cũng rất muốn biết rằng kẻ đứng sau những chuyện này rốt cuộc là ai.
Một lúc lâu sau phía cảnh sát cũng đến mà cẩn thận kiểm tra thi thể của A Phương.
Quả thực, chẳng có bất cứ ai tác động vật lí lên cơ thể bà ta cả.
Nếu đúng như những gì Tiêu Sĩ Quân tường thuật lại thì rất có khả năng hung thủ đã sử dụng bùa chú mà dày vò cơ thể của nạn nhân cho đến chết.
- “Tạm thời tất cả mọi người ở đây không được phép đặt chân ra khỏi Tiêu gia cho đến khi mọi chuyện được làm sáng tỏ.”
Viên cảnh sát dõng dạc ra lệnh.
Vì chưa xác định được hung thủ là ai cho nên tất cả mọi người trong Tiêu gia đều trở thành kẻ tình nghi, kể cả Tiêu Sĩ Quân.
Tối hôm đó, Tiêu Sĩ Quân nhìn thấy dáng người mảnh mai đang đứng trầm tư ở bên ngoài mà