"Đây là đâu?"
Tiêu Sĩ Quân ngay khi mở mắt đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường nhỏ, phía đầu cũng được băng bó cẩn thận.
Cậu nhíu mày, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra vào hôm gặp chuyện ở trong rừng.
- "Mình...mình vẫn còn sống sao?"
Đột nhiên, cậu cảm nhận phía ngoài dường như có ánh mắt của ai đó đang nấp ở phía cánh cửa, hướng về phía mình, điệu bộ trông có vẻ thập thò.
Liền lập tức, Tiêu Sĩ Quân lạnh giọng lên tiếng:
- "Là ai vậy?"
Cậu vừa dứt lời thì một bóng người chậm rãi bước vào.
Là một cô bé gái với gương mặt nhỏ nhắn tựa như thiên thần, trên tay cầm một chậu nước ấm đi về phía Tiêu Sĩ Quân.
Theo bản năng, cậu tỏ ra cảnh giác mà lùi người về sau, lớn giọng nói:
- "Đừng đến gần tôi."
- "Cậu bình tĩnh lại, mình không làm hại cậu đâu."
Quan sát thấy gương mặt Tiêu Sĩ Quân vẫn có chút đề phòng, cô bé gái bèn nở nụ cười thân thiện chào hỏi:
- "Chào cậu, mình tên Châu Nhã Lâm.
Vài ngày trước, mình và cha phát hiện cậu nằm bất tỉnh ở ven bìa rừng khi đi ngang qua, trên đầu còn chảy rất nhiều máu.
Bây giờ, cậu cảm thấy ổn chứ?"
Lúc này, Tiêu Sĩ Quân bỗng nhớ lại lúc cậu thành công bò lên khỏi miệng hố mà loạng choạng bước từng bước vô thức theo ánh sáng hướng ra phía bìa rừng, sau đó bị ngất tỉnh cho đến khi tỉnh dậy thì bản thân đã ở một nơi xa lạ thế này.
- "Còn cậu? Cậu tên gì?"
Tiêu Sĩ Quân im lặng không đáp mà lấy chăn trùm kín người.
Có lẽ hiện tại cậu vẫn còn hoảng loạn vì những chuyện kinh khủng đã xảy ra cho nên Châu Nhã Lâm cũng không hỏi gì thêm mà nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.
Biệt phủ Tiêu gia...
- "Lão gia, chúng ta đã tìm khắp khu rừng suốt một tuần nhưng vẫn chưa tìm thấy Sĩ Quân.
Có khi nào thằng bé đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt không?"
- "Chương Khã, em câm miệng lại cho anh.
Sao em có thể nói ra những chuyện không may như thế chứ?"
Tiêu lão gia tức giận mà lên tiếng mắng người ngồi trên ghế sofa đối diện.
Bỗng nhiên, ông nhớ lại trong lúc mình cho người vào rừng tìm kiếm Sĩ Quân vô tình phát hiện có một cái hố đào sẵn.
- "Lúc anh đi tìm