"Cha, cha về rồi."
Châu Nhã Lâm vừa nhìn thấy người trước mặt mà mĩm cười hạnh phúc.
Ông tiến lại mà nhấc bổng cô bé lên, giọng cưng chiều nói:
- "Sao lại ngồi chơi một mình nữa rồi."
Nghe ông hỏi, Châu Nhã Lâm không đáp mà cúi đầu vẽ vời xuống đất như mọi khi.
Hai cha con cô từ trước đến giờ ở quanh bìa rừng vốn rất hoang vu, tất nhiên là việc tìm kiếm người bạn để vui chơi là một chuyện vô cùng khó khăn.
Vì sợ con gái lâu ngày trở nên trầm cảm cho nên ông thường xuyên về nhà sớm mà vui đùa với cô.
Cảm nhận có một ánh mắt từ bên trong nhà đang dõi theo mình, liền lập tức ông đặt con gái nhỏ xuống đất mà hướng về phía cửa sổ nói vọng:
- "Cậu bé tỉnh lại rồi à.
Mau cùng ra ngoài ngắm hoàng hôn nào."
Không chần chừ, theo bản năng, đôi chân Tiêu Sĩ Quân khẽ đặt xuống giường liền sau đó tiến ra phía bên ngoài.
Quả thực, cảnh vật trước mắt khiến cậu như chìm đắm.
Đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn phong cảnh lúc chiều tà lại cảm thấy yên bình đến thế.
Người đàn ông bên cạnh quan sát vẻ mặt trầm tư của Tiêu Sĩ Quân mà bắt đầu khơi chuyện, ông nhìn sang đứa con gái bé bỏng đang nghịch đất của mình mà trầm giọng nói:
- "Con nhìn con bé vô tư như vậy thôi nhưng thực ra nó đã từng trầm cảm một thời gian sau khi mất đi mẹ.
Ngay cả một người bạn nó cũng không có cho nên ngay khi gặp con, Nhã Lâm vô cùng vui vẻ mà một mực bảo chú tìm mọi cách chữa lành vết thương giúp con."
Lúc này, Tiêu Sĩ Quân mới đưa mắt nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé đang ngồi xổm vô tư nghịch đất.
Một sự đồng cảm dâng trào trong lòng cậu.
Bây giờ cậu mới cảm thấy cô bé này có chút gì đó đáng thương hơn cả cậu.
Chắc có lẽ, khó khăn lắm cô mới vượt qua cú sốc mất đi mẹ ruột của mình mà tiếp tục nở nụ cười thật tươi trước mặt mọi người.
Nói rồi, cha của Châu Nhã Lâm bước trở vào trong mà chuẩn bị bữa tối cho ba người.
Không chỉ có con gái, ngay cả ông cũng rất đau lòng trước sự ra đi của vợ.
Có điều, ông không thể để bản thân trở nên yếu đuối mà phải mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa vững chãi duy nhất cho đứa con gái bé bỏng này.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đôi chân nhỏ bé từng bước từng bước tiến về phía bóng lưng đang ngồi chơi một mình, cậu chìa bàn tay nhỏ bé của mình lên phía trước, thân thiện nói:
- "Chào cậu, mình tên Tiêu Sĩ Quân, rất vui được biết cậu."
Nghe những lời này, khóe môi Châu Nhã Lâm khẽ cong lên liền sau đó nở nụ cười thật rạng rỡ khiến người bên cạnh phút chốc ngẩng ngơ.
Thật sự rất đẹp, cảnh hoàng