Địa Cầu Online

Mạch Mạch


trước sau

Edit: Mập mạp mũm mỉm

................................

Đại não Đường Mạch nhanh chóng vận hành, cơ hồ trong nháy mắt thì hiểu ra, giọng nói đang cùng mình nói chuyện không phải là trứng Gà Tây, lại càng không phải một con Gà Tây, hắn có thể là sinh vật nào đó của Tháp Đen, cũng có thể...

"Anh là người?"

Giọng nam trầm mặc một lát: "Ừ, tôi là người. Cậu cũng vậy?"

Đường Mạch: "Đúng vậy."

Hai người im lặng trong chốc lát.

Xe ngừng ở ven đường, ánh mặt trời phản xạ chiếu vào trong xe, làm cả người trứng gà phát lên ánh sáng vàng lấp lánh. Mặt trên vẫn xuất hiện dòng chữ, Đường Mạch chỉ có thể nhìn vài chữ và một đám ****, nhưng hiện tại cậu chú ý hơn là nói chuyện với người này.

Cậu suy tư trong chốc lát, quyết định hỏi trước tiên, trước khi hỏi cũng không quên biểu đạt thành ý của mình. Cậu bắt đầu miêu tả tình huống của mình: "Hiện tại trong tay tôi cầm một quả trứng màu trắng, âm thanh của anh là bên trong quả trứng truyền ra. Anh là bị nhốt ở bên trong trứng, hay là chỗ khác?"

Giọng nói nam nhân kiên định, bình tĩnh: "Tôi không có bị nhốt ở trong trứng, trong tay cũng đang cầm một quả, âm thanh của cậu cũng là bên trong truyền ra." Dừng một chút, hắn bổ sung: "Đây là trứng Gà Tây."

Tâm tư Đường Mạch khẽ động: "Anh chắc là người Trung Quốc, vậy anh cũng mới từ Tháp Đen tầng một đi ra? Tôi lấy trứng từ quái vật trong Tháp Đen, là một quả trứng Gà Tây"

"Tôi cũng vậy."

Hai người lập tức hiểu được, trong tay bọn họ là quả trứng Gà Tây gần giống với điện thoại, có thể cho hai người xa lạ nói chuyện từ xa mà không cần gặp mặt.

Một khi đã như vậy, Đường Mạch lại muốn biết, quả trứng Gà Tây này có thể liên lạc trong khoảng cách bao xa.

"Anh ở đâu?"

"Cậu ở Thành phố nào?"

Hai người đồng thời hỏi cùng một ý, nhất thời cả hai đều sửng sốt.

Đối phương phản ứng trước tiên: "Tôi ở Bắc Kinh."

Bắc Kinh?

Bắc Kinh cách Thượng Hải tận một ngàn km. Xa như vậy, trứng Gà Tây cũng có thể liên lạc, chẳng lẽ tác dụng giống điện thoại?

Đường Mạch nói: "Tôi ở Thượng Hải."

Đường Mạch cuối đầu nhìn quả trứng Gà Tây, có một ý nghĩ mơ hồ. Tình trạng của quả trứng Gà Tây trong tay Đường Mạch hình như có chút hư tổn. Đường Mạch không nghĩ bởi vì vừa rồi bị mình đập một phen mà nó bị hư, phải biết cái bị nứt không phải trứng Gà Tây mà là tay lái của cậu. Đồ của Tháp Đen không đến mức yếu ớt vậy đâu.

Nếu có thì khả năng bị cậu đập tạo thành hư tổn chỉ khoảng 20%, 80% còn lại đã bị hư từ trước.

Bởi vì trứng Gà Tây bị hư, Đường Mạch cũng không biết nó có tác dụng gì. Hàng chữ xuất hiện bên trên chỗ được chỗ mất, trong đó có một cái coi như vẫn còn đầy đủ.

[Phẩm chất: Hiếm.]

Đây là một đạo cụ phẩm hiếm.

Nếu Tháp Đen đã mở trò chơi, như vậy nó cho người chơi vật phẩm cũng là điều hiển nhiên. Đạo cụ hiếm trong trò chơi là đồ vật cực kì quý báu, Đường Mạch không biết trứng Gà Tây bị hư tổn của mình có thể phát huy được hết tác dụng hay không, nhưng cậu có thể kiếm thông tin từ người chơi Bắc Kinh này để biết tác dụng của nó.

Một đạo cụ như vậy không thể chỉ có tác dụng gọi điện. Con người đã tạo ra được cuộc gọi video trước khi trái đất online. Không có lý do gì mà tòa Tháp Đen bí ẩn này chỉ có thể làm được như vậy. Vì cả hai đều là trứng Gà Tây, hình dáng giống nhau, còn có thể nói chuyện, vì vậy khả năng chúng nó có tác dụng giống nhau là cực kì lớn.

Đường Mạch chỉnh sửa lại một chút câu từ, nói: "Tôi tham gia trò chơi của Tháp Đen, một con Chuột Chũi đưa trứng Gà Tây cho tôi xem như phần Thưởng. Quả trứng này cực kì cứng, tôi đã thử đập nó vào tay lái, cục đá, còn ít vật cứng khác, nhưng tay lái của tôi bị nó đập tạo thành cái khe, còn nó không chút sức mẻ nào."

Trước khi muốn lấy tin tức từ đối phương, phải làm cho đối phương cảm thấy cả hai hiện tại đang cùng một phe.

Đường Mạch lại tiếp tục nói: "....Chuột Chũi bự tặng tôi trứng Gà Tây có nói, con người không thể ấp quả trứng này. Tôi tưởng chỉ có mình tôi có nó, có thể trực tiếp dùng, không nghĩ tới anh cũng có. Nhưng tôi bên đây cũng không nghe nói trứng Gà Tây có thêm một người sử dụng, còn có thể trò chuyện, bên kia anh có nghe nói không?"

Giọng nam nhân trầm thấp, quyết đoán nói: "Không có."

Đường Mạch: ".............."

Người như vậy còn có thể nói chuyện sao!

Tại sao người này một chữ cũng không nói?!

Người bình thường khi đang cùng người khác trao đổi tin tức không phải nên chủ động nói ra thông tin mình có sao?

Đường Mạch trầm mặc một lúc, lại bắt đầu nói lời khách sáo: "Anh liên lạc với tôi bằng cách nào? Khi nãy tôi nghe thấy giọng anh, sau đó mới trả lời."

Này cũng không phải là tin tức, nếu cái này cũng không chịu nói, Đường Mạch cũng không hy vọng có thể nói lời khách sáo để kiếm được thông tin nữa.

"Có mấy dòng chữ hiện lên trên trứng Gà Tây, tôi thử nghiên cứu một chút. Khi tôi lấy tay gõ lên nó ba lần, đột nhiên nó lóe lên ánh sáng." Người này rốt cuộc cũng chịu lộ ra một ít tin tức "Bây giờ tôi đang nói chuyện, quả trứng này luôn phát ra ánh sáng màu vàng."

Đường Mạch đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình cũng gõ ba lần, quả trứng hình như cũng tỏa ra một chút ánh sáng, còn chưa kịp sáng hẳn lên, giọng nói người này truyền đến, ánh sáng cũng biến mất.

Đường Mạch: "Vậy anh có biết tắt cuộc trò chuyện như thế nào không?"

"Để tôi thử."

Hai người đều thử một lúc, đột nhiên âm thanh biến mất. Tiếp tục mười giây sau, giọng nam nhân vang lên: "Vừa rồi tôi dùng hai tay cầm quả trứng Gà Tây, trò chuyện ngưng hẳn."

Gõ ba nhịp có thể bắt đầu, hai tay cầm quả trứng là có thể kết thúc trò chuyện?

Đường Mạch: "Vậy anh tắt trước. Tôi thử xem."

"Được."

Đường Mạch thử một lần, cậu phát hiện mình cũng có thể mở ra cuộc trò chuyện, cũng có thể tắt. Hai người lần lượt thí nghiệm, không cần biết là ai, chỉ cần gõ ba lần trò chuyện mở ra, một trong hai người hai tay cầm quả trứng, là có thể chấm dứt trò chuyện.

Lúc tiến hành thí nghiệm, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, không ai cần nói một câu dư thừa nào, tận dụng hết khả năng để chia sẻ thông tin.

Khi bọn họ nghiên cứu trứng Gà Tây, trong lòng Đường Mạch dâng lên một cảm giác kì lạ. Chủ nhân của trứng Gà Tây kia phối hợp với cậu cực kì tốt, sự hợp tác của bọn họ giống như được huấn luyện nhiều lần. Điều này khiến Đường Mạch sinh ra một tia hảo cảm với đối phương, đáng tiếc, nếu người này có thể nói nhiều hơn một chút, cậu sẽ có nhiều thiện cảm hơn.

Người này thủy chung không nói điểm mấu chốt của tin tức, rõ ràng vẫn còn giấu gì đó. Đường Mạch biết đối phương vẫn chưa nói hết thông tin, cậu cũng biết đối phương chắn chắn đã phát hiện ra mục đích của cậu.

Bây giờ hai người đã nói gần như toàn bộ, nếu ai cũng không muốn nói tin tức của mình, kéo dài cuộc trò chuyện cũng không có nghĩa gì. Giống như Đường Mạch không có khả năng sẽ nói trứng của mình bị hư, như vậy cậu sẽ bị vây vào thế yếu, đối phương cũng không nói ra tin tức hữu dụng của trứng Gà Tây, Đường Mạch không biết được thông tin chi tiết của người xa lạ này.

Giọng nói nam nhân vẫn vững vàng, có chút dễ nghe: "Cậu còn chuyện gì không?"

Đường Mạch: "...Còn vấn đề cuối cùng."

"Vấn đề gì?"

"Anh vì sao câu đầu tiên nói chuyện không phải là xin chào, không phải alo, mà là....Mạch Mạch?"

Trong không khí truyền đến một mảnh im lặng, Đường Mạch cơ hồ cảm thấy cái gì không đúng, nhưng lại không muốn hỏi rõ ràng. Thẳng đến khi trong quả trứng Gà Tây truyền đến tiếng cười trầm thấp, giọng nói nam nhân lần đầu tiên mang theo ý cười: "Ra là cậu ngay cả tên quả trứng này cũng không biết?"

Đường Mạch: "......."

Có một số lời nên để trong lòng là được, chừa cho người ta chút mặt mũi có được không hả!

Đường Mạch sớm biết nam nhân này cảnh giác mình, cậu cũng biết đối phương rõ ràng nhận ra cậu bị thiếu mất thông tin của quả trứng. Nhưng bây giờ quang minh chính đại nói thẳng ra... Trong lòng có chút không tiếp thu được, cảm giác mình bị rơi xuống thế hạ phong, lại cảm thấy hai người luôn lạnh nhạt đang phòng bị lẫn nhau, bởi vì đâm thủng tầng giấy này, có vẻ thân thiết hơn một chút.

Ít nhất không phải là đối thủ.

"Qủa trứng này tên 'Mạch Mạch' cho nên lúc thấy nó sáng lên, tôi theo bản năng liền gọi 'Mạch Mạch'."

Đường Mạch thản nhiên nói: "Tôi tên Mạch, nên gọi anh là gì?"

"......." Nam nhân trầm mặc trong chớp mắt, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình gọi người ta thân mật không biết bao nhiêu lần. Thật lâu sau, hắn nói: "Tôi họ Phó."

Đường Mạch: "Không có việc gì nữa thì tôi tắt trò chuyện?"

"Ừ, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Trò chuyện chấm dứt, Đường Mạch đem trứng Gà Tây Thả lại trong túi, ngón tay gõ từng nhịp trên tay lái.

Thứ nhất, quả trứng này tên Mạch Mạch.

Chắc là chỉ là trùng tên mà thôi.

Thứ hai, vị Phó tiên sinh ở Bắc Kinh này cực kì thông minh, cũng có tâm phòng bị. Muốn từ trong miệng đối phương lấy được thông tin là cực kì khó, thậm chí rất có thể, đây là lần đầu cũng như lần cuối bọn họ trò chuyện. Cuộc trò chuyện của họ không có lợi ích gì, cả hai cũng đều nhận ra đối phương là một người không dễ đối phó. Trong trường hợp này, không cần phải liên lạc lại.

Đạo cụ trứng Gà Tây phẩm chất hiếm này, giống như củ khoai lang nóng. Cậu muốn sử dụng, lại không biết công dụng của nó là gì, cũng không biết quả trứng Gà Tây bị hư tổn này có thể dùng đến đâu.

Về phần nam nhân kia....

Đường Mạch đã không còn ôm hi vọng. Trừ khi có việc ngoài ý muốn, đối phương không thể không cùng cậu trao đổi tin tức, còn không tuyệt đối đừng hòng có cách gì khiến hắn nhả ra một chữ.

Nhưng nếu là cậu, Đường Mạch cũng sẽ không cùng một người xa lạ trao đổi thông tin. Có được đạo cụ này, đã hận không thể giấu kĩ, không để cho bất cứ ai phát hiện, lấy ra sử dụng đột ngột sẽ có hiệu quả cao hơn. Ngược lại chủ động cho người khác biết, chia sẻ tin tức, Đường Mạch còn chưa đến mức ngốc như vậy.

Đường Mạch thở dài, tiếp tục lái xe tìm trường trung học ở Thị Bắc.

Khi xe chạy đến trung tâm Thượng Hải, số lượng xe trên đường tăng mạnh, đâm vào nhau thành một mớ hỗn độn. Lúc này nếu tiếp tục lái xe thực sự là lựa chọn không sáng suốt một chút nào. Đường Mạch trực tiếp xuống xe đi bộ. Cậu đi dọc mép đường, một khi có thứ gì có thể che dấu mình, cậu liền dùng nó để che.

Thương Hải nhộn nhịp sầm uất, bốn ngày sau 'địa cầu online' trở thành một Thành phố hoang tàn.

Sắc trời gần tối, hai bên đường vẫn còn khá nhiều tiệm vẫn còn sáng đèn. Đường Mạch ghé vào KFC, trên bàn gần cửa sổ vẫn còn khoai và sốt cà chua, nhưng khoai lang đã ỉu, trong cửa hàng thức ăn nhanh cũng không có lấy một bóng người.

Càng tới gần trung tâm Thành phố,
Đường Mạch càng cẩn thận.

Ở trong này, người đến ngày càng nhiều. Cậu đi qua một góc, liền thấy một nữ nhân trẻ tuổi mặc đồ thể thao đang trong một cửa hàng tiện lợi, cầm các loại đồ ăn vặt và mì ăn liền ăn lấp bụng. Nhìn thấy Đường Mạch cũng không kinh ngạc, chỉ cảnh giác nhìn cậu hai lần, lại quay qua lấy đồ ăn nước uống trong cửa hàng.

Đường Mạch lưng mang một cái balo, bên trong là đèn pin, thức ăn và nước uống.

Dọc theo đường đi cậu thấy không ít người đang lấy thức ăn và nước, cũng có vài nhóm người, cảnh giác nhìn chằm chằm từng người đi ngang qua. Rất nhiều người trên người loang lổ vết máu, còn có một số người bị thương, thiếu tay gãy chân nằm kêu rên ở ven đường.

Thành phố đông đúc này, sau sự kiện Tháp Đen cũng không còn nhiều người sống.

Đường Mạch tính toán sơ lược một chút, từ trung tâm Thành phố Thượng Hải, cứ một cây số ước chừng có bốn người. Bây giờ là buổi tối, những người này đa số đều đang ăn cơm. Sau khi tố chất cơ thể được cải thiện, nhu cầu ăn uống của cậu giảm mạnh. Cậu đã một ngày một đêm không ăn gì, nhưng lại không thấy đói.

Trường trung học Thị Bắc là trường học nổi tiếng ở Thượng Hải, nhưng Đường Mạch lại không biết. Cậu cũng không đi hỏi những người đang ăn cơm trên đường, nhanh chóng đi vào sạp báo bị bỏ hoang, tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy tấm bản đồ của Thành phố Thượng Hải.

"Khu Tĩnh An... Thị Bắc... Chỗ này."

Đường Mạch đeo ba lô, tiếp tục đi.

Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con không hề báo trước đột nhiên vang lên.

[Ding Doong! Hoa Kì khu 3 người chơi chính Thức Richard. Wells thành công mở ra Tháp Đen tầng một, ba phút sau, mời tất cả người chơi ở Mĩ bắt đầu công Tháp.]

Đường Mạch dừng lại, hai người đang ăn cơm ở phía xa cũng ngẩng đầu nhìn Tháp Đen. Đường Mạch quay đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.

[19:18]

"Thời gian trò chơi là từ 6 giờ tới 18 giờ, trò chơi ở Trung Quốc đã chấm dứt. Mĩ... Lệch tới 13 giờ, nghĩa là thời gian trò chơi tính theo từng khu vực? Còn có thể thông báo cho toàn thế giới sao..."

Đường Mạch tiếp tục đi về phía trước.

Lần này Tháp Đen không thông báo ba lần như lần khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, chỉ thông báo đúng một lần liền thôi.

Bởi vì lần này trò chơi công Tháp không phải Trung Quốc mà là ở Mĩ, Đường Mạch dọc theo đường đi còn thấy được một tên đàn ông trung niên cả người toàn máu, hắn hấp hối vừa to mồm vừa điên cuồng mà cười: "Chết đi, đều chết hết đi... Chết... Chết..."

Đi đến mười một giờ khuya, Đường Mạch rốt cuột cũng tìm được khu Tĩnh An. Trên đường xe đâm vào nhau nát không còn hình dạng, cậu phải liên tục lách qua vài cái xe, làm cho tốc độ đi cũng chậm xuống. Giữa đường không cẩn thận còn đi nhầm đường, đợi đến lúc cậu tới được khu Tĩnh An, một giọng nói trẻ con vang lên.

[Ding Doong! Hoa Kỳ khu 2 người chơi chính Thức Mary Van der Sar thành công Thông qua Tháp Đen tầng một]

Đường Mạch kinh ngạc nhíu mi. Không phải người mở ra công Tháp thông qua sao?

[Ding Doong! Ngày 19 Tháng 11 năm 2017, toàn cầu có hai người Thông qua Tháp đen tầng 1. Còn lại 4,163 tỷ người, mời cố gắng công Tháp]

Đường Mạch dừng bước, cậu ngẩng đầu, không dám tin nhìn nhìn Tháp Đen giữa không trung.

Cậu nhớ cực kì rõ, buổi sáng ngày hôm qua, tổng cộng có 4,9 tỷ người thành công thông quan trò chơi, hiện tại... Thiếu mất tám trăm triệu người? Là bởi vì hai lần công tháp của Trung Quốc và Hòa Kỳ? Hay vẫn còn cách khác để giết người chơi?

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại chết thêm tám trăm triệu người?!

Sắc mặt Đường Mạch tái nhợt, vùi đầu đi về phía trước. Trên đường đi đèn đường không ngừng chớp tắt, Đường Mạch từ trong ba lô lấy ra đèn pin, chiếu lên bản đồ. Đường Mạch không nói câu nào, cậu đi vòng qua ba ngã tư và bốn con phố. Không lâu sau, Đường Mạch nhìn thấy một biển báo giao thông ở bên đường ghi "Trường học ở phía trước".

Đã đến gần trường.

"Răng rắc"

Đường Mạch đẫm lên một mảnh thủy tinh nhỏ. Cậu cuối đầu nhìn, thấy có rất nhiều mảnh nhỏ thủy tinh rơi trên mặt đất. Cậu lại ngẩng đầu, đèn đường trên đỉnh đầu không biết vì sao bị đánh nát, thủy tinh là từ trên đó rơi xuống.

Đây chỉ là cái bị hỏng đầu tiên.

Đường Mạch nhìn đường lớn đi vào trường học phía trước.

Trên con đường này, chỉ còn hai ngọn đèn đường chớp tắt lóe ra ánh sáng mờ nhạt. Trên mặt đất lấp kín những mảnh vỡ thủy tinh, gió đêm cuối thu gào thét thổi qua làm hàng cây hai bên đường xào xạc lay động. Trong đêm tối như mực, những hàng cây phảng phất như những bóng ma, Đường Mạch mặt không chút cảm xúc đi qua hai hàng cây, từng bước dẫm nát mảnh thủy tinh trên đất.

Gió đêm rét lạnh thổi bay vạt áo của cậu, ánh mắt Đường Mạch bình tĩnh, giống như chưa phát hiện ra điều gì.

Đột nhiên, Đường Mạch nâng chân lên, rất nhanh đi sang trái hai bước. Ở vị trí cậu vừa mới đứng, một cái đinh bằng ngón tay đột nhiên xuất hiện. Nếu vừa rồi cậu bước lên, bàn chân tuyệt đối sẽ bị đâm thủng.

Đường Mạch ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cậu chạy tới phạm vi trường học, chỉ còn cách cổng trường khoảng 100 mét.

Bây giờ đã hơi rạng sáng, gió đêm lạnh như băng thổi mạnh, xung quanh lại không một bóng người. Đường Mạch tiếp tục bước về phía trước, cái đinh lại xuất hiện một cách kỳ lạ, xuất hiện những hai lần, có một lần còn lộ liễu xuất hiện trước mặt Đường Mạch, chỉ cần cậu lơ là một chút, cây đinh này có thể đâm vào mắt cậu, may mắn cậu phản ứng cực nhanh, lách mình một cái tránh thoát.

Tình huống quỷ dị này từ lúc cậu tới gần trường học mới phát sinh, hiện tại cách trường học chỉ còn hơn mười mét, nếu lại đi đường vòng, thì phải đi tiếp 80 mét.

Đường Mạch do dự trong chốc lát, vẫn quyết định đến gần trường học.

Một giọng nói dồn dập vang lên: "Anh không được lại đây!"

Thanh âm còn rất non nớt, mang theo một tia sợ sệt mà gượng gạo.

Đường Mạch lập tức kịp phản ứng: "Em là học sinh của trường này?"

"Anh không được lại đây, anh... Anh là ai?"

"Tôi không có ý xấu, tôi đến tìm một học sinh. Cô bé là con của bạn tôi."

Cây đinh lửng lơ trên mặt Đường Mạch rơi xuống mặt đất, tựa hồ không ngăn cậu lại nữa. Đường Mạch đi về phía trước, thấy không còn trở ngại nữa, cậu đi thẳng đến cửa trường học. Cách một cánh cửa sắt nhìn vào, không thấy một bóng người, nhóc nhỏ vừa nói chuyện cũng không thấy đâu.

Đường Mạch nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Em ở đâu?"

Nam sinh kia khiếp sợ nói: "Anh... Anh thật sự không phải người xấu?"

"Tôi không phải. Em gặp khó khăn gì sao? Có cần trợ giúp không? Chỗ này tôi có một chút nước và đồ ăn."

"Tôi... tôi ở bên cạnh phòng bảo vệ, anh đem nước uống và đồ ăn để ở cửa, không cần vào trong..."

Đường Mạch từ trong ba lô lấy ra một bình nước và một bịch bánh quy, đi đến cửa phòng bảo vệ. Cậu thong thả bước tới đi đến một nửa, dừng bước.

Nhóc con còn nói: "Anh... Anh sao còn chưa tới!"

Đường Mạch cười cười, tiếp tục đi về phía trước. Xung quanh một mảnh yên tĩnh, nhóc con không thèm nhắc lại, Đường Mạch cũng không nói, chỉ im lặng đi qua. Khi cậu đến bậc thang của phòng bảo vệ, đột nhiên, Đường Mạch nhanh chóng nện một bước, nghiêng người tránh khỏi cửa chính, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ, nhảy vào, đụng trúng tên nhóc bảo vệ nho nhỏ.

Vừa rồi trong nháy mắt Đường Mạch bước lên bậc thang, bậc thang đột nhiên sụp đổ, ầm một tiếng, một cái hang động sâu tám mét xuất hiện, dưới đáy có rất nhiều dao bén nhọn, mũi dao hướng lên phía trước.

"Thầy ơi, hắn phát hiện! Thầy ơi, cứu con!!"

Những mảnh thủy tinh nhỏ của cửa sổ hiện tại căn bản không thể làm Đường Mạch bị thương, thậm chí tốc độ phản ứng và tốc độ chạy của cậu cũng hơn hẳn người bình thường. Thời điểm nhóc con mập mạp nhìn thấy Đường Mạch hoảng sợ la to, xoay người bỏ chạy, Đường Mạch so với nó còn nhanh hơn, giữ lất cánh tay của nhóc mập, túm nó đến trước mặt, trực tiếp trế trụ nó.

"Cậu đừng động! Cậu là ai, rốt cuộc muốn làm gì!" Một giong nam lo lắng nói.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đó là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, dường như mới tỉnh ngủ, tóc còn lộn xộn, hai mắt gấp đến đỏ bừng, chạy tới phòng bảo vệ.

Đường Mạch hỏi lại: "Các người vừa rồi vì sao lại muốn gạt tôi tới đây?... Muốn giết tôi?

Nam nhân trẻ tuổi vội la lên: "Cậu trước buông thằng bé ra, đừng làm hại nó. Cậu muốn cái gì, chúng tôi đều có thể cho cậu, đều có thể đáp ứng cậu!"

Đường Mạch đã nhận ra có gì không đúng, cậu đang chuẩn bị mở miệng hỏi rõ, chỉ nghe một giọng nói vang lên: "Đường Mạch?! Cậu rốt cuộc cũng tới, đừng, nhanh buông tay. Thầy Lý, cậu ta không phải người xấu, cậu ta chính là Đường Mạch, là bạn lần trước tôi đã nói qua. Cậu ta tới Thị Bắc tìm người, tôi và cậu ta trên đường bị tách ra, nên mới tới trường học xem thử coi có gặp lại cậu ta không."

Đường Mạch nhìn người tới.

"Lê Văn?"

Truyện convert hay : Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện