Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
.............................
Lê Văn và nam nhân được xưng là thầy giáo kia bước vào phòng bảo vệ. Đằng sau anh còn có bốn học sinh trung học.
Đường Mạch buông bàn tay đang giữ nhóc Mập Mạp ra, nhóc mập nhanh chóng chạy tới sau lưng thầy Lý.
Lê Văn nói: "Cậu rốt cuộc cũng đến đây. Hôm nay sau khi trò chơi công tháp kết thúc, tôi vừa mở mắt đã phát hiện mình bị nắm trên đường cái. Lúc chúng ta bị kéo vào trò chơi đã đến ngã tư khu Phổ Đà và khu Trường Ninh, kết quả lúc tỉnh dậy tôi phát hiện mình ở khu Tĩnh An. Tôi nghĩ nghĩ vẫn là đến khu Thị Bắc trước, nói không chừng còn có thể gặp được cậu.
Đường Mạch nhìn thoáng qua thầy Lý và đám học sinh còn đang đề phòng cậu, lại nhìn Lê Văn: "Anh đến đây lúc mấy giờ?"
"Tầm khoảng bảy giờ. Đây là trường cũ của tôi, tôi biết đường." Lê Văn nhận ra thầy Lý và nhóm học sinh vẫn không nói chuyện, vội vàng giới thiệu: "Thầy Lý, đây là Đường Mạch. Là người lúc trước tôi đã từng kể, cậu ấy không phải người xấu, lại càng không phải khách lén qua sông, thầy đừng lo."
Thầy giáo Lý đem các học sinh bảo vệ đằng sau, cảnh giác nhìn Đường Mạch: "Lê Văn nói cậu đến tìm người? Cậu tìm ai?"
Đường Mạch nghe Lê Văn cố ý giải thích mình không phải khách lén qua sông thì nhíu mày.
"Tôi tìm Trần San San, cô bé chắc học năm đầu."
"A, San San."
"Là tới tìm San San?"
Đường Mạch cảm đang cảm thấy kì lạ không hiểu ra sao, đã thấy một cô bé tầm khoảng 1m6 tóc ngắn đi ra, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh lùng nhìn Đường Mạch, nói: "Em là Trần San San. Ở Thị Bắc chỉ có mình em tên này, anh tìm em làm gì, có mục đích gì?"
Lại có chuyện trùng hợp như thế?
Lê Văn cũng thật kinh ngạc: "Không nghĩ tới người cậu tìm là San San. Nếu cậu sớm nói cho tôi biết tên, tôi đã sớm tìm được người rồi."
Đường Mạch cúi đầu nhìn cô bé cực kì bình tĩnh này nói: "Anh và ba em là bạn bè. Ba em tên Trần Phương Tri. Ba em nói em tên Trần San San, anh làm việc ở thư viện, ba em thường xuyên tới đọc sách. Ba em nhờ anh tới Thượng Hải xem thử, xác nhận em còn an toàn hay không."
"Cha em đúng là tên này. Anh có cái gì chứng minh lời nói của anh không?"
"San San?" Lê Văn và thầy Lý đều nhíu mày. Lê Văn vẫn tin tưởng Đường Mạch, không chút nghi ngờ đối với cậu. Thầy Lý nghe Đường Mạch nói xong cũng có thể hiểu người này có thể tin được. Nhưng tại sao San San vẫn còn hoài nghi cậu?
Đường Mạch nở nụ cười, thật sự nghiêm túc nhìn cô bé: "Cha em cao tầm 1m75, thất nghiệp gần một năm. Anh ta từng nói cha mình, tức là ông của em là một bác sĩ, bản thân cha em còn là một phần tử tôn giáo cuồng nhiệt. Đúng rồi, trên cổ tay cha em lúc nào cũng mang một cái vòng mã não màu đỏ." Dừng một chút, Đường Mạch cười nói: "Như vậy chỉ có thể chứng minh tôi quen biết cha em, nhưng không thể chứng minh tôi tới tìm em là theo yêu cầu của cha em hay vì ý đồ khác."
"Là yêu cầu hay là... di nguyện?"
Nụ cười bên môi Đường Mạch nhạt dần, cậu không cười nữa: "Là di nguyện"
Biểu tình của cô bé buông lỏng trong nháy mắt, mạnh mẽ xoay người, trở về nhóm học sinh: "Tôi tin anh."
Lê Văn nhẹ nhàng thở ra: "Thôi, cũng không phải việc gì lớn. Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi ở đường cao tốc từ Tô Châu đến Thượng Hải gặp Đường Mạch, cậu ta cũng không phải người xấu, cũng không cần phải chạy một quãng đường xa như vậy để hại một học sinh trung học xa lạ. Tô Châu còn chưa đủ để cậu ta phá hoại hay sao? Cậu ta thật sự không phải khách lén qua sông."
Đường Mạch: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thầy Lý nói: "Chỗ này không thích hợp để nói chuyện. Triệu Tử Ngang, Lưu Thần hai đứa chịu khó một chút, sửa bẫy lại như cũ. Chúng ta vào bên trong nói chuyện."
Nhóc Mập Mạp tên Triệu Tử Ngang gật đầu, cùng với nam sinh vóc người cao ráo đi đến cửa trường học, đẩy đống thủy tinh bị vỡ xuống hố. Đường Mạch đi theo thầy Lý vào trong trường.
Đi đến dưới gốc cây sam, thầy Lý giải thích: "Thật xin lỗi, chúng tôi rất sợ người xấu, đặc biệt là khách lén qua sông. Chúng tôi không dám mạo hiểm. Bây giờ là thời gian nguy hiểm nhất, cậu lại chọn lúc này mà tới, chúng tôi rất khó xác định được thân phận của cậu. Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót."
Đường Mạch gật đầu: "Tối 11 đến 2 giờ sáng là thời gian con người ngủ say, đây đúng là lúc nguy hiểm nhất, nếu có người muốn đánh lén có thể sẽ lựa chọn thời gian này."
Một học sinh xen vào nói: "Anh và San San nói giống y như nhau."
Đường Mạch liếc mắt nhìn cô bé học sinh tóc ngắn một cái.
Ngoại trừ hai nam sinh ở ngoài cửa và Trần San San đang theo bọn họ đi vào còn một nữ sinh và nam sinh. Trần San San cúi đầu không nói chuyện, hai người kia vẫn còn an ủi cô bé. Cho dù như thế nào, Đường Mạch cũng vừa mới nói cho họ, cha cô bé đã mất. Tuy rằng cô bé không khóc, nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ, không cách nào hoàn toàn che được vẻ khổ sở của mình.
Thầy Lý thở dài: "Cậu nói đúng, chúng tôi đúng thật lo lắng có người thừa dịp trời tối tiến vào trường đánh lén, thậm chí giết người. Học sinh ở trường chúng tôi tổng cộng có hơn một ngàn, ngày đó Tháp Đen nói bắt đầu trò chơi, học sinh chúng tôi phần lớn là biến mất, chỉ còn lại hai giáo viên và mười sáu học sinh."
Đường Mạch hỏi: "Vậy những người khác đâu?"
Giọng nói thầy Lý khô khốc: "Bọn họ ở đây."
Mọi người đi đến sân vận động, thầy Lý đẩy cửa đi vào, Đường Mạch ngẩng đầu, ánh mắt ngưng động.
Sáu thi thể được đặt gọn gàng trên mặt đất ở hành lang của sân vận động, có người dùng áo khoác đắp lên mặt bọn họ. Ba trong số đó khá nhỏ nhắn và gầy yếu, nhìn thoáng qua liền đoán được chúng vẫn còn là học sinh. Ba người còn lại đều cao hơn một mét bảy. Họ yên lặng nằm trên sàn gạch lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua những ô cửa sổ, chiếu xuống từ đầu đến cuối hành lang, mang đến cảm giác rét lạnh thấu xương.
Giọng nói thầy Lý có chút khàn khàn: "Học sinh của chúng tôi vẫn còn khá nhiều, nhưng giáo viên chỉ có hai người. Chỗ ở của bọn chúng lại khác nhau, có gần có xa, chúng tôi cũng không có khả năng đưa từng đứa về nhà. Buổi sáng hôm trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, tôi và thầy Vương quyết định ở lại trường chờ cha mẹ bọn nhỏ tới đón. Nếu cha mẹ bọn nhỏ chưa biến mất, tôi tin họ sẽ tới đón đứa nhỏ, nếu chúng tôi cứ khăng khăng đưa về, nói không chừng còn khiến đứa nhỏ và cha mẹ bỏ qua nhau. Nếu như cha mẹ đã biến mất, chúng tôi liền ở đây cùng nhau vượt qua. Cuối cùng có năm cha mẹ tới đón bọn nhỏ, còn mười một đứa thì không thấy người nhà tới đón."
Đường Mạch nhìn sáu thi thể nằm trên mặt đất, xiết chặt nắm tay. Cậu quay đầu: "Bọn họ sao lại chết?" Đây rõ ràng không phải do Tháp Đen làm, trên người đứa nhỏ toàn vết thương do dao tạo ra, rõ ràng là bị người đâm chết.
Thầy Lý đỏ mắt, tức giận nói: "Là đám khách lén qua sông!"
Lê Văn cũng căm giận: "Đường Mạch, sáng nay lúc mọi người bị lôi vào trò chơi của Tháp Đen, mọi người ở đây cũng vậy. Khi trò chơi kết thúc chỉ có hai đứa nhỏ không quay về, còn lại chín đứa và thầy Lý thì quay lại. Trong đó có ba đứa nhỏ bị đưa vào cùng một trò chơi, trò chơi kia tổng cộng có sáu người, trừ ba đứa nhỏ, ba người kia đều là người trưởng thành. Ba người lớn, trong đó có hai tên khách lén qua sông! Ba đứa nhỏ chỉ là quân dự bị, bọn nó chỉ cần sống sót, nhưng không nghĩ tới có một đứa nhỏ ngoài ý muốn hoàn thành một nhiệm vụ nhánh, được thưởng que diêm lớn."
Đường Mạch cả kinh: "Diêm của Mosaic?"
Lê Văn gật đầu: "Đúng vậy, giống y chang cái que diêm của cậu."
Thầy Lý ra hiệu, một học sinh nam dáng người cao lớn đi đến phòng dụng cụ, lấy ra một que diêm lớn. Đầu diêm màu đỏ, thân diêm bằng gỗ quen thuộc. Đường Mạch cầm lấy quan sát một lát: "Đúng là giống que diêm của tôi. Đứa bé kia từng gặp Mosaic? Nó hoàn thành nhiệm vụ của Mosaic?"
Lê Văn lắc đầu: "Tôi không biết. Đứa bé kia đã chết, nằm ở đó."
Đường Mạch sau có được dị năng 'Tôi so với nhân vật chính còn kém một khối linh điền' của Tiền Tam Khôn, hạn chế duy nhất của dị năng này là chỉ có thể thu những vật phẩm cùng loại và không có sự sống vào cơ thể. Đường Mạch cầm que diêm lớn, cậu phát hiện mình có thể thu vào bất cứ lúc nào. Nhưng cậu cũng không làm vậy, đem que diêm lớn trả lại cho học sinh nam.
Nhóc học sinh cầm que diêm lớn, mắt ửng đỏ, rơi xuống từng giọt nước mắt, nhưng cậu nhanh chóng lau sạch: "Que diêm này là của Vương Siêu, vì cái này mà cả ba đều bị khách lén qua sông giết chết. Trước khi chết Vương Siêu nói với tôi, khi cậu ấy có được cái này, một tên khách lén qua sông bắt cậu ấy giao nó ra, tên khách lén qua sông nhận ra, đây là một bảo bối. Thật ra nếu bọn họ muốn, Vương Siêu chắc chắn sẽ đưa, cậu ấy rất nhát gan, trước kia chúng tôi vẫn thích trêu trọc cậu ấy, nói cậu ấy còn nhát hơn các bạn nữ. Nhưng mà... nhưng mà...."
Nhóc học sinh khổ sở nghẹn ngào: "Nhưng trong quá trình trò chơi, Vương Siêu còn chưa kịp đưa ra quyết định, quái vật trong đó nói nó phát hiện ra khách lén qua sông, nó muốn ăn khách lén qua sông. Nếu không đem khách lén qua sông giao ra, nó sẽ ăn đám Vương Siêu."
Lê Văn: "Tình huống khá giống chúng ta, bọn nó cũng phải đối mặt với loại tình cảnh này. Nhưng đối mặt với chúng nó là ba người lớn, có hai người là khách lén qua sông. Hai người bọn họ đồng loạt muốn đem một đứa nhỏ giao ra, còn một người lớn thì không biết nên làm gì, dù sao quái vật cũng quyết định ăn ba đứa nhỏ. Vương Siêu sợ quá liền chỉ bừa, nói tên người lớn kia là khách lén qua sông. Quái vật nói người lớn thịt nhiều, liền quay đầu ăn đối phương, kết quả đúng là khách lén qua sông..."
Đường Mạch: "Chỉ bừa cũng trúng?"
"Ừm, ba đứa lúc đó sợ quá, không muốn bị ăn thịt, liền chỉ đại một người. Tên đó lúc đầu đã bắt Vương Siêu giao ra que diêm lớn, cho nên Vương Siêu mới chỉ hắn. Không nghĩ tới thật sự là khách lén qua sông."
"Quái vật trực tiếp ăn khách lén qua sông?"
Thầy Lý nghiến răng: "Nó vì cái gì không đem tên khách lén qua sông ăn luôn đi! Vương Siêu nói, quái vật kia chỉ mới ăn được một cánh tay thì Tháp Đen thông báo trò chơi công tháp đã xong. Sáu người bọn họ không ai chết, đều rời khỏi trò chơi. Vốn chuyện coi như tới đây là chấm dứt, mọi người còn đang chuẩn bị ăn mừng vì mọi người còn có thể sống sót, không nghĩ tới hai tên khách lén qua sông kia nhận ra chúng mặc đồng phục trường Thị Bắc, nửa tiếng sau thì chạy lại đây. Bọn chúng còn tìm thêm ba tên khách lén qua sông, tổng cộng có năm tên, bất ngờ đánh ba đứa nhỏ!"
Nhóc nam sinh đỏ mắt: "Bọn họ muốn giết Vương Siêu, còn muốn chúng tôi phải giao ra que diêm lớn. Chúng tôi mới đầu không chịu giao que diêm này, đó là phần thưởng Vương Siêu cố gắng đạt được, dựa vào đâu mà cho bọn chúng. Nhưng bọn chúng tên nào cũng có dị năng, quá lợi hại, bọn họ giết một người trong chúng tôi, chúng tôi quyết định giao diêm cho chúng, nhưng bọn chúng còn chưa dừng ở đó. Cái tên khách lén qua sông kia còn nói... hắn muốn Vương Siêu chặt tay mình đền cho hắn, chúng tôi không thể đồng ý, bọn chúng tấn công hai lần, chúng tôi giết được hai tên khách lén qua sông, nhưng bọn Vương Siêu... còn có thầy Vương.... thầy Vương.... đều chết hết..."
Thầy Lý mang Đường Mạch đi đến wc của sân vận động, trên mặt đất có hai thi thể nằm ở đó.
Trừ bỏ Trần San San, hai học sinh trung học vừa thấy hai người này, nhất thời đỏ mắt, đi lên liên tục đạp lên mặt bọn họ.
Thầy Lý nói: "Tình huống bây giờ không còn đơn giản là có cho diêm nữa hay không. Bọn họ đã chết hai người, bọn tôi bên đây nhiều đứa nhỏ bị giết như vậy, còn có thầy Vương... Nếu không giết bọn họ, chúng tôi làm sao có thể bỏ qua!"
"Giết bọn họ!"
"Giết bọn họ!"
Loại hận ý này theo giọng nói của hai nam nhân nói ra, cực kì nặng nề.
Đường Mạch cũng không đi an ủi hai nhóc này, khuyên bọn chúng buông bỏ oán hận.
Hiện tại thế giới đã không còn hòa bình, ai cũng không thể mãi mãi bảo vệ những đứa nhỏ này, chỉ có bọn chúng mới có thể tự bảo vệ mình. Thế giới này cực kì tàn nhẫn, mười lăm tuổi đã không còn nhỏ nữa, có lẽ đến lúc phải học cách trưởng thành.
Trên thế giới luôn tồn tại kẻ ác, rất nhiều nơi chiến tranh chưa bao giờ dừng lại. Trung Quốc trước kia cũng rất hòa bình, có nhiều người hi sinh mình để bảo vệ mọi người. Hiện tại kẻ ác đã muốn lộng hành, việc duy nhất có thể làm là giết bọn chúng, bảo vệ mình.
Đường Mạch cảm nhận được cơn nóng giận đã lâu không xuất hiện, cậu hít sâu, khôi phục bình tĩnh. Cậu nhìn lên đồng hồ báo thức trên vách tường: "Bây giờ là ba giờ sáng. Tổng cộng có năm khách lén qua sông, mọi người đã giết chết hai người, còn lại ba người. Nếu bọn chúng đủ thông minh, tối nay sẽ không đi đánh lén trường học. Nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn phải phái người trông cửa."
Thầy Lý nói: "Chúng ta còn lại sáu người, Kiều Phỉ Phỉ và Triệu Tử Ngang là người chơi chính thức, hai đứa nó đều có dị năng, thể lực cũng tốt hơn quân dự bị. Triệu Tử Ngang hiện tại canh cửa"
Đường Mạch: "Mọi người biết cái gì là người chơi chính thức, cái gì là quân dự bị và khách lén qua sông?" Cậu nghĩ chỉ có Chuột Chũi bự mới nói mấy cái đó.
Trần San San nãy giờ vẫn chưa nói chuyện mở miệng nói: "Hôm nay mười ba người chúng em tiến vào một sáu trò chơi khác nhau, tuy trò chơi khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, sáu quái vật của Tháp Đen đều sẽ nói cho người chơi biết rằng có ba loại người chơi, nhưng mà chúng nó không giải thích ba loại này phân loại như thế nào, là anh Lê Văn nói cho chúng tôi biết, chúng tôi mới hiểu được ý nghĩa của nó. Đương nhiên, trước hôm nay, thật ra chúng tôi cũng đã phát hiện hai loại là người chơi chính thức và quân dự bị."
"Làm sao biết được?" Đường Mạch kinh ngạc nói.
Một nữ sinh nãy giờ vẫn núp đằng sau đứng dậy: "Là em. Em là người chơi chính thức, dị năng của em không hữu dụng như của Triệu Tử Ngang, em chỉ có thể nhìn thấy thân phận của người khác."
Đường Mạch sửng sốt: "Em có thể nhìn ra thân phận của người khác?"
Cô bé gật đầu: "Đúng vậy, trong mắt em, trên đỉnh đầu mỗi người đều sẽ có dòng chữ. Sau khi trò chơi kết thúc, em thấy trên đầu Triệu Tử Ngang ghi bốn chữ 'người chơi chính thức', trên đầu thầy Lý, và Trần San San ghi ba chữ 'quân dị bị'. Nhưng dị năng của em một ngày chỉ có thể dùng năm lần, có thể xem được thân phận của năm người. Xem hết năm người, dòng chữ trên đỉnh đầu liền tự biến thành tầng gạch mosaic."
Đường Mạch nói: "Vậy em vừa rồi không thấy được thân phận của tôi?"
Cô bé lắc đầu: "Ừm, rất kì lạ, rõ ràng hôm nay còn chưa dùng qua dị năng, nhưng lại không thấy được thân phận của anh. Trên đỉnh đầu của anh cũng toàn là lớp gạch."
Đường Mạch nghĩ nghĩ: "Bình thường em muốn sử dụng dị năng còn cần điều kiện khác sao?"
"Không có, chỉ cần trực tiếp nhìn là được."
Đường Mạch: "Em lại chạm tay tôi một cái, xem có thể thấy không?"
Cô bé tiến lên chạm vào, sờ sờ tay Đường Mạch, sau đó ngẩng đầu: "A, thấy được! Là người chơi chính thức! Thật lạ, sao khi nãy em lại không nhìn được, chỉ chạm vào tay anh rồi mới thấy? Em nhìn Triệu Tử Ngang, còn nhìn cả mấy tên... khách lén qua sông kia, đều là trực tiếp nhìn."
Cái này Đường Mạch cũng không có cách giải thích.
Nhóc Mập Mạp và nam sinh sửa bẫy đã trở về: "Thầy, tụi con đã sửa xong rồi. Triệu Tử Ngang nói cậu ta trông cửa, kêu bọn em về ngủ trước."
"Người chơi chính thức và khách lén qua sông đều có dị năng, rõ ràng tố chất cả hai nhóm này đều tốt hơn quân dự bị." Trần San San đột nhiên mở miệng, mọi người nhìn cô, cô bé quay sang nhìn Đường Mạch: "Có thể nói... dị năng của anh là gì không? Nếu anh không nói cũng không sao, bọn tôi có thể hiểu được, nhưng tôi muốn biết, anh có thể ở lại giúp chúng tôi không? Dị năng của anh giống với Phỉ Phỉ không thể chiến đấu, hay là giống Triệu Tử Ngang thiên về công kích?"
Đường Mạch yên lặng nhìn cô bé, một lúc sau, cậu nói: "Dị năng của anh không thuộc tính công kích, nhưng anh sẽ ở lại."
Mọi người nhẹ nhành thở ra.
Phía đông bừng sáng, ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng.
Sắc trời dần sáng, tinh thần buộc chặc của thầy Lý và bọn nhỏ cuối cùng cũng thả lỏng.
Thầy Lý: "Ban ngày bọn chúng chắc sẽ không tấn công. Tôi nghĩ chúng ta có thể ngủ một chút. Tôi đi gọi Triệu Tử Ngang về, thằng nhóc cả đêm không ngủ, nên nghỉ ngơi một chút."
Đường Mạch đi đến hành lang sân vận động nhìn sáu thi thể nằm trên mặt đất. Cậu đi một vòng, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, cũng đi rất chậm.
"Anh trở thành người chơi chính thức như thế nào?"
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn, là Trần San San từ trong sân vận động đi ra, dựa vách tường nhìn cậu.
Đường Mạch trầm mặc một lát, nói: "Địa cầu online ngày thứ ba, anh tham gia một cái trò chơi của Tháp Đen, giành được thắng lợi. Là một trò chơi đối kháng 1v1, người chơi cùng anh là cha em."
Thân thể Trần San San căng cứng, nhưng rất nhanh thả lỏng: "Anh không cần áy náy."
"Tôi không áy náy."
Đường Mạch: "Là cha em kéo tôi vào trò chơi. Tuy rằng rất có thể nếu không tham gia trò chơi tôi đã sớm biến mất, nhưng hiện tại tôi lại trở thành người hoàn thành di nguyện cho cha em, xác nhận em vẫn còn an toàn. Khi trò chơi kết thúc, người biến mất là cha em mà không phải tôi, tôi quả thật có chút áy náy, nhưng bây giờ nhìn thấy em còn sống, tôi không còn áy náy nữa, tôi nghĩ cha em cũng sẽ không trách tôi."
Trần San San nhìn cậu hồi lâu, nở nụ cười: "Anh thật kì lạ."
Cô bé so với Đường Mạch còn thấp hơn một cái đầu, nhưng lời nói ra lại rất chín chắn.
Đường Mạch: "Em cũng rất thông minh."
"Điểm cả năm của tôi nằm trong top mười của khối, còn từng đạt giải nhất cuộc thi Olympic, giải nhất cuộc thi máy tính quốc gia, thường xuyên đại diện trường tham gia các cuộc thi khác." Trần San San nói: "Nhưng mà sau địa cầu online, tố chất thân thể của quân dự bị cũng được nâng lên, tôi dường như thông minh hơn một chút. Ví dụ như anh biết quân dự bị có như thế nào không?"
Tròng mắt Đường Mạch co rụt lại: "Không biết."
Người chơi chính thức là trong vòng ba ngày tham gia và giành thắng lợi, khách lén qua sông là trong vòng ba ngày giết một người chơi.
Vậy quân dự bị thì sao?
"Sau khi trò chơi bắt đầu, trường học chúng tôi có tổng cộng mười tám người. Trong đó chỉ có Triệu Tử Ngang và Kiều Phỉ Phỉ là người chơi chính thức, mười sáu người còn lại đều là quân dự bị. Tôi tìm hiểu những gì họ đã trải qua trong ba ngày, phát hiện có điểm giống nhau."
Đường Mạch không có cơ hội gặp nhiều người như vậy, cho nên cậu căn bản không thể thăm dò điều kiện cơ bản để trở thành quân dự bị được. Trần San San lại biết rất nhiều quân dự bị, cô bé có cơ hội thăm dò, nhưng cô bé có thể đi làm chuyện này, dường như còn tìm ra được đáp án, điều này quả thật khiến người ta có chút kinh ngạc.
"Trong vòng ba ngày, mười sáu người này đều chơi một trò chơi, sau đó thì giành thắng lợi. Không phải trò chơi của Tháp Đen, chỉ là một trò chơi bình thường, có thể là trò chơi trên máy tính, trò chơi trên điện thoại, hoặc trò chơi trong hiện thực. Trong đó có thầy Lý là đặc biệt nhất, thầy ấy không tham gia bất cứ trò chơi nào, nhưng lại cùng một giáo viên khác cược với nhau, sau đó thầy Lý thắng và còn sống."
Đường Mạch nhíu mày: "Không thể đơn giản như vậy. Nếu chỉ cần thắng một trò chơi, trong vòng ba ngày con người không thể chỉ còn lại 4 tỷ."
Trần San San gật đầu: "Đúng vậy, đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Ví dụ như tôi, trong vòng ba ngày tôi cũng từng thắng một trò nhưng cũng từng thua, nhưng sau đó tôi lại sống, bạn của tôi cũng từng thắng nhưng lại biến mất. Tôi lại hỏi cẩn thận một chút, phát hiện những người sống sót đều từng được đối thủ của mình chính miệng thừa nhận 'tôi bị loại'."
Đường Mạch kinh ngạc nói: "Chính miệng thừa nhận bị loại?"
"Đúng vậy, tự thừa nhận bị loại. Tháp Đen ngày 15 đã thông báo cho thế giới rằng trái đất online và nói con người phải loại bỏ một người chơi. Không ai biết làm thế nào để loại bỏ người chơi, nhưng khi nó nói điều này, không ít người đã ghi nhớ trong lòng. Bình thường khi chơi game, người ta có thể nói 'Tôi thua' thay vì nói 'tôi bị loại'. Nhưng vì Tháp Đen nói hai từ 'loại bỏ' trước, nhiều người có nhận thức trong lòng. Đôi khi có thể lôi ra nói đùa, đôi khi lại thuận miệng nói câu này."
Đường Mạch chưa từng nghĩ sự việc lại đơn giản như vậy.
Trần San San dựa vào tường: "Bất quá đây chỉ là một suy đoán về cách để trở thành quân dự bị mà thôi. Trong mười sáu người chúng tôi, có hai người không được người khác chính miệng thừa nhận 'loại bỏ', nhưng bọn họ cũng trở thành quân dự bị. Hàng mẫu quá ít, tôi chỉ có thể phân tích được như vậy."
"Em cũng đã rất
giỏi." Đường Mạch rất ít khi khen người khác.
Trần San San cúi đầu, nhìn sáu thi thể nằm trên mặt đất, bên trong còn có thầy giáo của cô, còn có bạn học. Sáu người này cô không quen biết, nhưng cô lại tận mắt chứng kiến bọn họ chết trước mặt mình.
"Bọn chúng chắc là sẽ đánh lén vào tối nay."
Đường Mạch: "Ừ, chắc là đêm nay."
"Tôi sẽ giết chết bọn chúng, sau đó sống thật tốt."
Trước hết phải giết sạch bọn chúng, rồi sau đó sống sót.
Đường Mạch còn thật sự nghiêm túc nhìn cô bé, gật đầu: "Ừ, giết bọn nó, tiếp tục sống."
Trần San San bị thầy Lý gọi tới hỗ trợ, Lê Văn đi tới: "Hôm qua cậu tới rất không đúng lúc, lại ngay buổi tối mà tới. Con bé Trần San San này cực kì thông minh, con bé không chỉ thiết kế bẫy ở trước phòng bảo vệ, mà còn ngăn một sợi dây ở ngay cửa, chỉ cần cậu bước vào phòng thì sẽ rơi vào bẫy. May là cậu đánh vỡ cửa sổ để đi vào, bằng không chắc chắn sập bẫy. A đúng rồi, làm sao cậu biết có bẫy?"
"Tôi từ tòa báo lấy được một cái bản đồ ở Thượng Hải, trên đó có vị trí của trung học Thị Bắc, còn có khoanh vùng diện tích, chứng tỏ đây là trường học có diện tích rất lớn."
Lê Văn không hiểu: "Trường cũ của tôi là một trong bốn trường học nổi tiếng ở Thượng Hải, quả thật rất rộng. Nhưng thế thì sao?"
Đường Mạch nhìn hắn: "Trung học cơ sở không giống trường tiểu học, đa số các trường sẽ thiết lập các quầy bán đồ ăn vặt trong khuôn viên trường. Các trường lớn như trường anh thậm chí có thể có một siêu thị trong khuôn viên. Chỉ mới hai ngày trôi qua kể từ khi trò chơi bắt đầu, học sinh không có khả năng thiếu nước và thức ăn. Tôi cố ý nói với nhóc mập rằng sẽ cho nó thức ăn và nước uống, thằng nhóc không cần thì mới là bình thường. Nhưng nó ngược lại nói cần, chỉ có một khả năng chính là có bẫy."
Nhóc Mập Mạp Triệu Tử Ngang đúng lúc đi ngang qua sân vận động, gãi gãi đầu: "A, em cứ tưởng là lừa được anh vào bẫy, thì ra đến cuối cùng vẫn là em bị lừa à?"
Đường Mạch: "Em còn nhỏ, về sau lúc lừa người trước tiên phải suy nghĩ một chút coi có lỗ hỏng hay không."
Nhóc Mập Mạp mơ mơ màng màng gật đầu.
Lê Văn nói giỡn: "Cậu thế mà lại đi dạy đứa nhỏ làm sao để gạt người."
Đường Mạch nhún vai, nhìn nhóc Mập Mạp: "Nghe Trần San San nói dị năng của em thuộc về loại công kích, có thể nói cụ thể không? Trên đường anh đụng trúng hai cây đinh là em làm?"
Triệu Tử Ngang ngồi xuống, nói: "Đúng, đó là dị năng của em. Em và Kiều Phỉ Phỉ là người chơi chính thức, đừng nhìn Phỉ Phỉ gầy yếu, nhưng thể lực và tinh thần so với thầy Lý còn tốt hơn. Nhưng Kiều Phỉ Phỉ là nữ, em liền xung phong đi trực đêm, phòng ngừa bọn chúng đánh lén. Trần San San nói từ mười một giờ đến hai giờ sáng bọn chúng có thể đánh lén. Anh lại xuất hiện đúng lúc đó, em liền nghĩ anh là người xấu, cho nên ra tay với anh." Cậu sờ sờ gáy: "Thực xin lỗi, xém chút nữa thì hại anh."
"Không sao, nếu có thể hại được anh thì coi như em cũng có bản lĩnh." Đường Mạch có chuyện quan tâm hơn: "Đèn đường là em đánh vỡ?"
Nhóc Mập Mạp gật gật đầu: "Đúng vậy, là San San kêu em làm vỡ đèn. Cậu ấy nói rải thủy tinh lên mặt đất, như vậy khi có người tới dẫm lên sẽ phát ra âm thanh. Sau khi trở thành người chơi chính thức, thính giác của em tốt lắm, chỉ cần có người đạp lên thủy tinh, em từ xa là có thể nghe thấy."
"Dị năng của em là gì?"
"Có thể là dịch chuyển không gian? Em cũng không rõ. Em có thể điều khiển bất cứ vật gì trong vòng một trăm mét. Nhưng dị năng của em không đủ mạnh, em không thể dịch chuyển những thứ quá nặng. Nếu em di chuyển một con dao, tốc độ sẽ trở nên rất chậm, giống như vậy này."
Đường Mạch thấy một con dao từ trên mặt đất lảo đảo bay lên, dừng trước mặt cậu.
Triệu Tử Ngang đỏ mặt: "Chính là như vậy, cực kì chậm, căn bản không thể đánh công kích bất ngờ. Nhưng nếu là cây đinh hoặc là châm, hay bất kì vật nhẹ nào đó..."
Vèo!
Một cây kim nhọn dài bằng ngón tay út nháy mắt xuất hiện trước mặt Đường Mạch, cậu nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng cây kim hẹp dài chỉ dừng lại trước mặt cậu, không tiếp tục di chuyển. Lấy thị lực của Đường Mạch hiện tại có thể nhìn được đường bay của cây kim, nhưng trên cơ sở là cậu đã có phòng bị. Nếu không đề phòng, chỉ sợ ngay cả cậu cũng khó tránh được nó.
Triệu Tử Ngang thấy Đường Mạch nhanh chóng né đi, kinh ngạc nói: "Tốc độ phản ứng của anh thật nhanh, còn nhanh hơn cả em và Kiều Phỉ Phỉ."
Đường Mạch vươn tay cầm kim: "Vậy nên em mới hay dùng kim để công kích?"
Triệu Tử Ngang gật đầu.
Đường Mạch đã hiểu sơ sơ dị năng của nhóc này.
Đây đúng là dị năng có tính công kích, đáng tiếc vật di chuyển được quá nhỏ, tốc độ cũng chưa đủ nhanh, ít nhất là Đường Mạch có thể tránh thoát. Nếu có thể di chuyển dao găm nhanh hơn, chỉ sợ mấy tên khách lén qua sông kia không còn sống nữa.
Đường Mạch cầm cây kim, nhìn về nhóc Mập Mạp: "Về sau đừng tùy tiện nói dị năng của mình cho người khác biết."
Triệu Tử Ngang: "A?"
Đường Mạch: "Trường điểm tâm nhãn." (1)
Triệu Tử Ngang: "............."
Khi nãy không phải là anh lừa người ta nói ra sao!!!
Nhóc Mập Mạp còn chưa từng bị người lừa như vậy, tủi thân đi ra ngoài.
Lê Văn bất đắc dĩ nói: "Đường Mạch, cậu bắt nạt đứa nhỏ như vậy có ổn không?"
Đường Mạch mặt không đổi, tim không đập: "Tôi đang giúp nó trưởng thành."
Lê Văn thế mà lại cảm thấy có lý, liền nghe theo Đường Mạch.
Buổi sáng, mấy người Đường Mạch đứng ở cửa trưởng học, bày thêm vài cái bẫy. Có dị năng của nhóc Mập Mạp, thiết kế bẫy rập cực kì thuận tiện. Trần San San cũng thuật lại chi tiết dị năng của ba tên khách lén qua sông cho Đường Mạch nghe.
"Hai tên đã chết thì không cần nói, dị năng của hai người đó cực kì yếu, cho nên lúc chúng em giết họ cũng khá dễ dàng. Nhưng ba người còn lại, trong đó hai tên có dị năng cực kì nguy hiểm, người còn lại không rõ là dị năng gì. Dị năng của hắn rất kì lạ, hắn có thể... trồng hoa. Thầy Lý nói tận mắt nhìn thấy chỗ hắn đi qua đột nhiên nở hoa. Chỉ là những loại hoa bình thường như hoa Mân Côi, hoa Hồng..., hai lần trước đánh nhau, hắn cũng không biểu hiện ra điểm gì đặc biệt. Tuy nhiên, tốc độ của hắn rất nhanh, dường như còn biết chút kỹ thuật vật lộn, lần nào cũng đánh rất dữ. Hắn bị mất một cánh tay. Chính là tên khách lén qua sông trong trò chơi Tháp Đen muốn cướp que diêm của Vương Siêu."
Đường Mạch cũng đã gặp qua các loại dị năng kì lạ, dị năng của cậu cũng vậy, cho nên đối với dị năng trồng hoa của tên kia... Cậu cũng không nói gì, nhưng vẫn đề phòng như cũ.
Trần San San: "Hai người có dị năng rất nguy hiểm. Trong đó có một người có thể phun ra lửa."
"Phun lửa?" Đường Mạch lần đầu tiên thấy được dị năng kì lạ nhưng cũng quen thuộc này.
Ở trên phim, nhân vật có được dị năng đa phần sẽ là dị năng hệ hỏa, dị năng hệ thủy. Đường Mạch ở thư viện lúc nhàm chán cũng có đọc qua một ít tiểu thuyết, rất nhiều dị năng được chia thành các loại Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ như thế này. Nhưng Tháp Đen thì ngược lại, các dị năng này lại rất ít thấy.
"Đúng, hắn có thể phun ra lửa. Lửa được phun ra từ miệng hắn. Tôi đã cẩn thận quan sát, cứ cách ba phút hắn có thể phun lửa một lần, ngọn lửa có nhiệt độ cao, tuy nhiên còn chưa tới mức có thể làm nóng chảy sắt thép, nhưng có thể nung nóng đá cẩm thạch. Thời điểm anh tới vì trời tối nên có thể không thấy, trên cửa trường học chúng tôi có bốn chữ 'Trung Học Thị Bắc', trong đó có hai chữ đã bị hắn phun tới chảy ra. Nhiệt độ nóng chảy của thép là khoảng 1500 ° C, còn nhiệt độ nóng chảy của đá cẩm thạch là khoảng 800 ° C. Như vậy nhiệt độ lửa của hắn phun ra khoảng chừng dưới 1000 ° C."
Này đúng là một dị năng nguy hiểm.
"Còn người cuối cùng?" Đường Mạch giọng điệu nghiêm túc.
"Người cuối cùng... Hắn có súng."
"Súng?" Biểu tình Đường Mạch trở nên nghiêm trọng.
Trung Quốc có lệnh cấm súng, người bình thường không được phép có súng. Nhưng cho dù có chính sách và biện pháp đối phó. Trung Quốc cũng đã từng phát sinh vài vụ án giết người bằng súng. Mấy năm trước có kẻ được gọi là Headshot Brother là tội phạm giết người bằng súng liên hoàn.
Khách lén qua sông là những kẻ đã từng giết người. Nhưng giết người và bắn chết người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tội phạm có thể dùng súng bắn chết người thường là những người cực tàn độc, không phải tội phạm giết người bình thường, ít nhất bọn họ có đường lối để mua súng.
Trần San San lắc đầu: "Vấn đề này không nghiêm trọng. Triệu Tử Ngang thích chơi game sinh tồn, cậu ấy khá am hiểu về súng ống. Cậu ấy nói đó là súng của cảnh sát, chắc là sau khi trò chơi của Tháp Đen bắt đầu, hắn ta đã cướp súng của cảnh sát. Quan trọng là súng và dị năng của người này dường như có liên quan tới nhau. Hắn có vô số viên đạn."
Đường Mạch căng thẳng trong lòng.
"Triệu Tử Ngang nói, súng bình thường cảnh sát dùng chỉ có 8 viên đạn, nhưng tên khách lén qua sông kia đêm đó bắn ít nhất ba mươi phát. Không đổi súng, cũng chưa từng đổi băng đạn. Chúng tôi không biết hắn rốt cuộc có thể bắn ra bao nhiêu viên đạn, chỉ có thể tính tới tình huống tệ nhất là hắn có vô số."
Đường Mạch nhíu mày nói: "Tố chất thân thể người chơi chính thức rất cao, làn da cứng rắn, bình thường có thể chịu được dao chém vào người, nhưng tạm thời còn chưa chịu được súng, chỉ cần ba phát súng là sẽ mất sức chiến đấu. Quân dự bị lại càng không thể đỡ được súng."
"Bọn em biết."
Đường Mạch suy nghĩ hồi lâu: "Que diêm lớn có thể cho anh mượn dùng không?"
Cậu vừa dứt lời, nhóc Mập Mạp vội vàng ôm que diêm lớn ra, đưa cho Đường Mạch: "Đã sớm chờ anh nói câu này. Trong ba người là người chơi chính thức, em cảm nhận được thể lực của anh mạnh là mạnh nhất. Trần San San nói, que diêm này giao cho anh dùng là tốt nhất."
Đường Mạch hơi giật mình, nhìn Trần San San.
Cô bé tóc ngắn sắc mặt trịnh trọng, giống như một người lớn nói: "Thứ này nhất định lợi hại."
Đường Mạch nở nụ cười: "Ở trong tay anh, nó sẽ càng lợi hại hơn." Nói xong câu này, Đường Mạch đem que diêm quen thuộc để lên cổ tay, nhấn một cái. Que diêm to lớn trong nháy mắt biến mất, trên cổ tay xuất hiện hình xăm que diêm màu đỏ.
Trần San San và nhóc Mập Mạp kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đường Mạch nói: "Dị năng của anh."
Nhóc Mập Mạp bỗng nhiên hiểu ra: "Cái này có thể xem là vũ khí bí mật đi! Thật sự tốt quá!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời dần dần lặn xuống. Lúc ban ngày mọi người còn chút thả lỏng, trời càng ngả tối, tinh thần mọi người càng buộc chặt.
Đường Mạch đi đến bên người Kiều Phỉ Phỉ. Nữ sinh năm ba gầy yếu đang cầm một con dao lớn tìm thấy trong căn tin, trên người còn buộc một cây gậy lớn. Cô bé là nữ, nhưng lại là một người chơi chính thức, cô bé so với thầy Lý còn mạnh mẽ hơn.
"Không cần dùng gậy, em dùng dao là được rồi. Vóc dáng em không đủ cao, dùng gậy ngược lại không thể vận dụng hết toàn lực, để bên người ngược lại sẽ thành gánh nặng. Em thích hợp dùng vũ khí nhẹ hơn." Đường Mạch nói: "Đưa gậy cho anh."
Kiều Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, gỡ gậy trên lưng xuống, đưa cho Đường Mạch: "Được."
Đường Mạch cầm gậy, như dự đoán, cảm nhận được một tia sức mạnh kì lạ. Cậu đi đến một gốc, từ trong không khí lấy ra quyển sổ dị năng của mình.
[ - Dị năng: tìm nha tìm nha tìm bằng hữu
- Người sở hữu: Kiều Phỉ Phỉ ( người chơi chính thức)
- Loại hình: đặc thù
- Chức năng: nhìn thấy thân phận người chơi
- Cấp bậc: cấp một
- Hạn chế: mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy thân phận của năm người chơi, đối với những người có dị năng cao hơn, không thể trực tiếp nhìn thấy.
- Ghi chú: Dị năng tốt, không nghĩ ra ghi chú.]
Thì ra là bởi vì dị năng của cậu mạnh hơn so với Kiều Phỉ Phỉ, cho nên cô bé không có cách nào trực tiếp nhìn được, mà phải thông qua đụng chạm thân thể?
Đường Mạch cuối xuống xem tiếp.
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: mỗi ngày có thể điều tra thân phận người chơi. Dị năng này quá hay con gà tây, cho dù Đường Mạch không trả tiền, ta cũng không có ý kiến. ]
Đường Mạch là cố ý sao chép dị năng của Kiều Phỉ Phỉ. Hôm qua cậu sao chép dị năng của Lý Bân, mơ hồ cảm nhận được tố chân cơ thể của mình dường như lại được nâng cao. Mắt có thể nhìn xa hơn, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn, sức lực mạnh hơn.
Trước khi sao chép dị năng của Lý Bân, Đường Mạch không dám cam đoan mình có thể tránh thoát đợt đánh lén đầu tiên của nhóc Mập Mạp. Cậu đã luôn muốn kiểm chứng xem khi sao chép dị năng của người khác, có phải cậu sẽ tăng cường thực lực hay không.
Kết quả đúng như vậy.
Đường Mạch nhéo nhéo cây gậy trong tay. Năm ngón tay phải dùng sức nắm, trên cây gậy hiện lên năm dấu tay nhợt nhạt.
Nếu sao chép dị năng người khác có thể nâng cao sức chiến đấu, như vậy...
Đường Mạch đến bên cạnh nhóc Mập Mạp: "Anh có chút đói, nhóc mập, cho anh ổ bánh mì được không?"
Nhóc Mập Mạp đang định ăn để bổ sung thể lực, chuẩn bị cắn. Cậu than thở nói: "Bên kia có nhiều lắm, anh tự đi lấy đi."
Đường Mạch đáng thương nói: "Anh thích nhân này, nhưng chỉ còn một cái."
Nhóc Mập Mạp cực kì tốt bụng, tiếc nuối đưa bánh mì cho Đường Mạch.
Lê Văn: "Đường Mạch, cậu còn đoạt đồ ăn của thằng bé à?"
Đường Mạch không trả lời hắn, sắc mặt có chút khó coi.
Cậu lấy bánh mì của nhóc Mập Mạp, cũng không có trả tiền, tại sao lại không sao chép được dị năng của nó?!
Đây là chuyện gì?
Đường Mạch còn chưa từ bỏ ý định. Dị năng của nhóc mập có tính công kích, nếu cậu sao chép được, nó sẽ trợ giúp cậu rất nhiều. Đường Mạch lại đến xin nhóc mập mấy miếng bánh quy, một hộp sữa, đồ ăn người khách đưa cậu không cần, chỉ muốn của nhóc mập. Nhóc Mập Mạp mặt tái đi, khóc không ra nước mắt: "Tại sao anh chỉ xin đồ ăn của em!"
Đường Mạch mặt cũng càng lúc càng xanh: "...Cho anh thêm mấy miếng bánh quy."
Lấy của nhóc Mập Mạp bịch bánh quy, một cái bánh bao, một hộp sữa, Đường Mạch đều ăn đủ, vẫn không thể sao chép dị năng của nhóc Mập Mạp.
Những người khác đều bị hành động của bọn họ chọc cười, trước khi chiến đấu còn có thể nở nụ cười, quả thật rất hiếm. Trần San San lại như có điều suy nghĩ mà nhìn Đường Mạch, nhìn đến khi Đường Mạch buông tha cho nhóc, xoay người rời đi, cô bé mới lấy một bịch bánh quy, nhanh chóng chạy tới.
Ngoại hình cô bé cũng không tính là xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại cực kì kiên cường. Nó nhìn Đường Mạch: "Sao anh lại phải đi xin đồ của người khác? Có liên quan tới dị năng của anh phải không? Em tặng anh một thứ, như vậy anh sẽ trở nên mạnh hơn đúng không?"
Đường Mạch kinh ngạc.
Sao lại thông minh như vậy? Đoán cực kì chuẩn.
Trần San San không có dị năng, Đường Mạch e là cầm đồ của cô bé cũng không được gì. Nhưng cô bé còn đang nghiêm túc theo dõi cậu, hai tay cầm một bịch bánh quy, cắn răng nói: "Tôi tặng anh, anh nhất định phải giết chết bọn chúng. Cho dù là cái gì, chỉ cần anh giết bọn họ, tôi đều cho anh."
Đường Mạch vừa định từ chối, nghe xong lời này, cậu lại ngậm miệng đồng thời nhận lấy bánh quy cô bé đưa. Trong nháy mắt khi ngón tay vừa chạm vào bịch bánh, Đường Mạch trợn to mắt. Vừa rồi lúc lấy quyển sổ kia cậu không cất vào không gian, mà bỏ vào ba lô. Đường Mạch lập tức lấy quyển sổ mở ra nhìn.
[ - Dị năng: trí tuệ siêu phàm
- Người sở hữu: Trần San San (quân dự bị)
- Loại hình: kiểu gen
- Chức năng: khai phá cực hạn khu vực não bộ, giúp có được trí lực siêu phàm, độ nhạy bén vượt trội.
- Cấp bậc: cấp ba
- Hạn chế: độ phán đoán chính xác tối đa là 50%, không tăng cường thể lực.
- Ghi chú: Vì sao cuối cùng ta luôn có thể đoán được sự thật? Bởi vì ta minh hơn ngươi ha ha ha. ]
[ Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: độ phán đoán chuẩn xác 10%. Tên Đường Mạch này sao lại may mắn như thế, thế mà hắn lại không chịu trả tiền! ]
"Sao vậy?" Trần San San hỏi.
Đường Mạch cúi đầu nhìn cô bé.
Chuột Chũi từng nói, người chơi chính thức và khách lén qua sông đều có dị năng, quân dự bị cũng có thể có dị năng.
Thì ra là như vậy, khó trách tại sao con bé lại thông minh như thế.
"Tôi nhất định sẽ giết bọn họ."
Trần San San: "Được, giết bọn chúng, báo thù!"
Ầm!
Một tiếng súng chói tai phá tan màn đêm yên tĩnh, Đường Mạch nghiêng người quay đầu, đẩy thầy Lý ra đằng sau lưng mình. Trong tầm mắt của cậu, một viên đạn màu bạc lấy tốc độc cực kì thong thả bay qua vị trí vừa rồi thầy Lý đang đứng, viên đạn xé gió mà bay qua, Đường Mạch nhanh chóng nhìn về phía viên đạn bắn ra, ánh mắt đông lại.
Đường Mạch cao giọng nói: "Nhóc mập, đánh nát đèn của sân vận động."
"Được!"
Một cái đinh rất nhanh xuyên qua không khí, đem toàn bộ đèn của sân vận động phá nát.
Thế giới chìm vào bóng tối.
Lê Văn kinh ngạc hỏi: "Đường Mạch, cậu làm gì vậy?"
Đường Mạch ngồi xổm xuống mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh vẽ một cái vòng tròn. Sắc trời quá tối, mọi người chỉ thấy cậu đột nhiên ngồi xổm xuống, nhưng không biết cậu đang làm cái gì. Đường Mạch đứng lên, thản nhiên nói: "Vẽ một cái vòng tròn, nguyền rủa hắn."
...................................
Ghi chú:
1. Trường điểm tâm nhãn: Khi nói và làm mọi việc, hãy suy nghĩ nhiều hơn về mọi thứ và chú ý xem liệu chúng có ảnh hưởng gì đến người khác hay không, nghĩa là cẩn thận và suy nghĩ kỹ trước khi hành động. ( Trong trường hợp này hiểu đơn giản hơn là uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng có tin người ai hỏi gì cũng khai, gây bất lợi cho mình =)))))
Edit: mọi người còn nhớ Trần Phương Chi không? Nhắc cho mấy bạn không nhớ, ổng là Thần Côn chơi trò chơi đối kháng với Đường Mạch trong ba ngày đầu tiên, sau đó vì thua nên biến mất, trước khi tan biến hoàn toàn ổng nhờ Đường Mạch tới trường Thị Bắc xem thử con ông còn sống hay không, con ổng là con bé Trần San San.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh Công Lược: Nữ Xứng Có Độc