Đại Gà tây khổng lồ mạnh mẽ, thân hình to béo ục ịch nhưng lại không ngu ngốc, cả người nó tựa như một quả bom, vèo một tiếng lao về phía Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt xoay người tránh đi một kích này, ầm vang một tiếng, hai kệ để hàng bị Đại Gà Tây đâm sầm vào đổ xuống đất. Giữa bụi mù cuồn cuồn, nó bỗng chốc quay đầu, lại lần nữa xông lên tấn công.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau, hai người chia ra hai hướng, đánh giáp công về phía Đại Gà Tây.
Cây dù nhỏ lạch cạch mở ra, ngăn lại móng vuốt bén nhọn của Đại Gà Tây. Phó Văn Đoạt cầm trong tay chủy thủ, dùng tốc độ mắt thường khó có thể theo kịp từ phía dưới cây dù nhỏ đâm lên. Mũi đao hướng về phía trước, cắt qua ngực Đại Gà Tây. Nó đã sớm biết uy lực của thanh chủy thủ này, một vuốt trảo xuống đè lại dao trong tay Phó Văn Đoạt.
Móng gà đỏ chót va chạm với chuỷ thủ đen nhánh, bắn ra tia lửa kim loại.
“Cô cô cô cô!”
Tiếng rít gầm vang lên, Đại Gà Tây phẫn nộ múa may hai cánh đánh bay cây dù nhỏ, Đường Mạch lùi về sau ba bước. Đại Gà Tây vùng thoát khỏi Đường Mạch lại lao lên tấn công Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt thấy thế không ổn lập tức lắc mình lui về phía sau. Trong siêu thị tối tăm, hai người một gà đứng cách nhau năm mét, vị trí ba người vừa vặn tạo thành một hình tam các cân. Ánh mắt Đại Gà Tây âm hiểm quét qua người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Giây tiếp theo, hai người một gà đồng thời lao lên.
Keng Keng Keng!
Thời điểm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt giao chiến với Đại Gà Tây, Tiêu Quý Đồng và Tiểu Kiều đã nhanh chóng chạy đến góc tường, nâng Tiểu Vân đang thoi thóp dậy. Tiêu Quý Đồng: “Em tìm một nơi an toàn rồi chuẩn bị tốt rượu Hương Tiêu đi”
Tiểu Kiều dùng sức gật đầu.
Có Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ở bên cạnh kiềm chế Đại Gà Tây, Tiêu Quý Đồng rất nhanh đã cõng Tiểu Vân chạy trốn. Bọn họ đi vào văn phòng giám đốc ở tầng một. Sau khi vào phòng Tiểu Kiều nhanh chóng quay ra khoá cửa lại, từ trong túi áo lấy ra một hộp đồ uống màu vàng, thứ đồ uống này trông khá giống sữa chuối được bán trong siêu thị, trên hộp giấy vàng dùng thứ mực đỏ như máu viết ra ba chữ to đùng ——
『 Rượu Hương Tiêu 』
Phía dưới là một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo: Loại rượu mà Người dưới lòng đất yêu thích nhất, doanh số mỗi năm có thể rải quanh Hắc tháp một trăm vòng!
Tiêu Quý Đồng tiếp nhận rượu Hương Tiêu, đưa ống hút đưa tới gần miệng Tiểu Vân cho cô bé uống. Lúc này Viện Viện cũng lén chạy tới đây. Vừa rồi khi Đại Gà Tây tấn công Tiểu Vân, Viện Viện chỉ ở nơi xa nhìn qua chứ không dám tới gần. Hiện tại nhìn thấy thảm trạng của bạn mình, Viện Viện thương tâm khóc nấc lên, ôm lấy Tiểu Vân thấp giọng nức nở.
Hộp rượu Hương Tiêu càng ngày càng ít,sắc mặt Tiểu Vân cũng dần dần hồng hào trở lại.
Ngoài văn phòng, tiếng đánh nhau chưa bao giờ ngừng. Tốc độ của Đại Gà Tây càng lúc càng nhanh, sức mạnh lần này của nó đã lớn hơn rất nhiều so với “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt thứ nhất, một vuốt của nó vồ về phía Đường Mạch, hắn nghiêng đầu tránh đi, vách tường bị nó dễ dàng cào ra ba dấu tay rất sâu, lộ cả sắt thép bên trong.
Lớp da bên ngoài của Đại Gà Tây cực kì cứng rắn, cây dù nhỏ không thể xuyên qua được, chỉ có chuỷ thù của Phó Văn Đoạt mới có thể tạo thành thương tổn trên người nó. Nhưng do trải qua một lần giáo huấn, Đại Gà Tây sớm đã đề phòng thanh chủy thủ kia, không cho đối phương cơ hội tiến công nữa. Nó nhạy bén nhận thấy được Đường Mạch là người có thực lực yếu hơn, vì thế nó luôn không ngừng tấn công Đường Mạch, bức cho Phó Văn Đoạt chỉ có thể truy kích.
Hai người một gà cứ như vậy mà đánh qua đánh lại trong siêu thị. Đại Gà Tây chớp lấy cơ hội Phó Văn Đoạt đã dùng hết băng đạn, giả vờ tấn công hắn, móng vuốt sắc bén chụp lên đỉnh đầu hắn. Phó Văn Đoạt lăn trên mặt đất tránh đi một kích này, ai ngờ Đại Gà Tây đột nhiên quay đầu, một chân dùng sức bay về phía Đường Mạch.
Đường Mạch đang chuẩn bị lại đây cứu Phó Văn Đoạt, sự tình đột biến, hắn kinh hãi mở ra cây dù nhỏ, nhưng tốc độ của Đại Gà Tây so với hắn lại càng nhanh hơn. Mắt thấy móng vuốt sắc bén sắp đâm thủng ngực Đường Mạch, vèo! Một tia sáng bạc loé qua trước mặt Đường Mạch. Đại Gà Tây lập tức ngừng tấn công, tránh đi mũi tên này. Nó quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía trên cầu thang, Ninh Ninh đứng ở lầu hai, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó. Trong tay Ninh Ninh cầm một chiếc nỏ bạc, mũi tên vừa rồi do Ninh Ninh bắn ra đã bức cho Đại Gà Tây không thể không tránh né. Đường Mạch mượn cơ hội chạy đến bên Phó Văn Đoạt hội hợp với đồng đội mình.
Lỗ mũi Đại Gà Tây phát ra từng đợt tiếng hô nặng nề, hai mắt nó biến hoá qua lại trên người ba người chơi. Bỗng nhiên, nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhằm về phía Ninh Ninh.
Ninh Ninh kéo nỏ, một tia sáng bạc xuất hiện theo động tác của cô. Giây tiếp theo Ninh Ninh nhanh chóng bắn ra tên, ba tia sáng bạc lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía Đại Gà Tây, Đại Gà Tây trái phải tránh đi, xông lên tầng hai siêu thị.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lập tức xoay người lên cầu thang, quyết định truy đuổi nó.
Thời gian chầm rãi trôi qua, âm thanh đếm ngược tràn đầy sung sướng của Hắc tháp vang lên trong siêu thị. Bao trùm toàn bộ tầng một là sự im lặng chết chóc, trên tầng hai, ba người chơi mạnh nhất trong đội ngũ bảy người đang giao chiến với Đại Gà Tây. Đã không còn giọt nước trí mạng màu lam, bẫy rập Tiểu Kiều bày ra chỉ có thể trì hoãn thêm một chút thời gian đối với Đại Gà Tây, không thể tạo thành thương tổn thật sự trên người nó.
Ba người Đường Mạch hợp sức lại, Đại Gà Tây không thể làm tổn thương bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể làm tổn thương nó.
Phó Văn Đoạt: “Cẩn thận!”
Đại Gà Tây lại một vuốt đánh úp xuống, Đường Mạch xoay người tránh đi, nhưng rốt cuộc vẫn không kịp, trên má hắn xuất hiện một miệng vết thương. Máu tươi chậm rãi thấm dần ra.
Trên mặt Phó Văn Đoạt lộ ra một tia ngưng trọng, Đường Mạch một tay chống đất, một tay đưa lên lau đi vết máu trên má mình. Hắn nghiêm túc nhìn sang Phó Văn Đoạt, sau đó lại nhìn sang Ninh Ninh. Ba người đồng thời gật đầu, ai cũng đều không mở miêng, chính là đã đạt thành nhất trí.
Tốc độ của bọn họ dần giảm xuống.
Cảm giác đói khát này ngay từ đầu cũng không rõ ràng lắm, khi xông lên đánh nhau Đường Mạch cũng không quá để ý. Nhưng cảm giác này sẽ không biến mất như vậy. Khi bọn họ không ngừng vật lộn với Đại Gà Tây, cảm giác đói khát dần dần lan đến tứ chi. Đường Mạch nhận thấy được tốc độ của mình ngày càng chậm đi, sức mạnh cũng giảm xuống đáng kể. Nếu không hắn đã có thể trốn thoát được khỏi sự tấn công vừa rồi của Đại Gà Tây.
Đường Mạch nhanh chóng nói: “Bọn họ đã cứu người đi rồi, chúng ta rút thôi!”
“Được!”
Ba người lập tức phân công nhau chạy trốn, Đại Gà Tây lại không dễ dàng buông tha bọn họ mà tiếp tục truy đuổi ở phía sau.
Trong siêu thị, Hắc tháp vẫn còn đang tiếp tục đếm ngược ——
“……60, 59, 58……”
Chỉ còn lại một phút đồng hồ. Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chạy khỏi siêu thị tầng hai, Đường Mạch chạy hướng tây, Phó Văn Đoạt chạy hướng đông. Đại Gà Tây cũng không thèm nhìn đến Đường Mạch, thẳng một đường đuổi theo Phó Văn Đoạt. Đường Mạch do dự một lúc, sau đó hắn cắn chặt răng, quay đầu lại đuổi theo trợ giúp Phó Văn Đoạt. Trong lúc nhất thời lại thành ra cục diện, Đại Gà Tây đuổi theo Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đuổi theo Đại Gà Tây. Hai người một gà cứ như vậy chạy qua chạy lại trong siêu thị tầng một.
Ngay khi thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười giây cuối cùng, Đại Gà Tây đã đuổi kịp Phó Văn Đoạt. Nó rầm một tiếng đánh nghiêng kệ để hàng bên cạnh, lấp kín đường đi của Phó Văn Đoạt. Tiếp theo hai chân nó lấy đà, dùng hết tốc lực nhằm về phía hắn. Ngay lúc này, một cây dù nhỏ hồng nhạt xuất hiện trước mặt nó, che kín mặt gà khổng lồ đem nó kéo về sau.
Đường Mạch cao giọng nói: “Phó Văn Đoạt!”
Phó Văn Đoạt lập tức hiểu rõ. Đường Mạch đứng phía sau Đại Gà Tây, dùng cây dù nhỏ giữ chặt đầu nó. Phó Văn Đoạt không hề chạy trốn, xoay người xông lên tấn công. Chủy thủ đen giống như tử thần, từ phía dưới cánh Đại Gà Tây cắt ra một đường, Phó Văn Đoạt cứ như đang cắt đậu hủ, xoẹt một tiếng liền xẻ một bên cánh gà thành hai nửa.
Tiếng gầm đau đớn và phẫn nộ của Đại Gà Tây vang vọng khắp siêu thị, đúng lúc này, giọng nói Hắc tháp thanh thúy báo ra con số cuối cùng ——
“……1, 0.”
“Leng keng! Trò chơi chi nhánh ‘ “Lão ưng đuổi bắt gà con” ’ kết thúc.”
Tiếng cô cô giận dữ của Đại Gà Tây còn đang văng vẳng bên tai Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, sau khi lời nhắc nhở của Hắc tháp phát ra, tiếng kêu kia cũng lập tức dừng lại. Cánh gà bên phải của Đại Gà Tây chỉ còn lại một tầng da dính liền với thân thể, Đường Mạch thu hồi dù, nó trừng hai mắt đỏ như máu, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt trước mắt.
Dần dần, hai mắt nó biến trở về màu đen. Thân thể Đại Gà Tây cứng đờ quay đầu lại, đi đến khu thực phẩm thịt, ầm vang một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, khò khè khò khè tiến vào giấc ngủ.
Đến tận lúc này, trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” vòng thứ hai mới chính thức kết thúc.
Ngay khi lượt trò chơi này hoàn toàn chấm dứt, Đường Mạch rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra. Khi vật lộn với Đại Gà Tây, adrenaline của hắn tiết ra kịch liệt, hoàn toàn không thể cảm thụ được bất kì sự đau đớn hay khẩn trương nào. Nhưng hiện tại hết thảy đều đã kết thúc, hắn cảm giác được tay hắn truyền đến một trận đau đớn thấu tim. Đường Mạch vén ống tay áo lên, hắn thấy được vết thương sâu hoắm kéo dài từ cổ tay lên đến khuỷu tay, lộ ra cả xương trắng bên trong.
Phó Văn Đoạt cũng chịu một thương nhỏ, một bên đùi bị Đại Gà Tây hung hăng trảo một chưởng, xương đùi có chút nứt ra rồi. Vừa rồi khi chạy trốn Phó Văn Đoạt cũng không biểu hiện ra ngoài, hiện tại hắn khập khiễng đi đến bên cạnh Đường Mạch, cúi đầu nhìn xuống cánh tay đối phương.
Phó Văn Đoạt: “Thế nào rồi?”
Đường Mạch xắn tay áo lên, không để lớp vải đụng vào miệng vết thương, lắc đầu nói: “Không việc gì, vừa rồi Đại Gà Tây muốn tránh đi cây dù nhỏ, tôi bị nó móng vuốt nó cắt qua vài nhát thôi. Anh thì sao?”
“Tôi cũng không sao, một giờ sau hẳn là có thể đi lại bình thường.”
Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” kết thúc, Đại Gà Tây lại lần nữa chìm vào giấc ngủ say. Ninh Ninh trốn ở tầng hai và bốn người Tiêu Quý Đồng trốn ở văn phòng lúc này mới đi ra. Nhìn đến Đại Gà Tây đang ngủ say, Viện Viện tức giận hai mắt đỏ bừng, cô bé rất muốn đi lên đá cho con gà này một phát, nhưng Tiểu Vân đã kịp giữ cô bé lại.
Sau khi uống xong rượu Hương Tiêu sức khỏe Tiểu Vân đã khôi phục lại, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng gần chết vừa rồi, chỉ là sắc mặt vẫn có chút hơi tái nhợt. Cô bé phẫn hận nhìn về phía Đại Gà Tây. Tiểu Vân cũng rất muốn đem con gà này bầm thây vạn đoạn,nhưng cô bé biết làm như vậy không có tác dụng, đá nó một cái cũng chẳng được gì cả.
Tiểu Vân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt: “Cảm ơn hai anh.”
Đường Mạch nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Cứu em chính là bọn họ.” Hắn dùng ánh mắt nhìn về phía Tiêu Quý Đồng và Tiểu Kiều.
Ánh mắt Tiểu Vân kiên nghị: “Nhưng vừa rồi là do các anh kéo dài thời gian, để Tiêu đội và Tiểu Kiều có thể tới cứu em. Em nghe Tiêu đội nói rồi, cảm ơn hai anh.”
Đối phương đã nói như vậy, Đường Mạch cũng không phản bác lại, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Quý Đồng.
Đại Gà Tây còn chưa tỉnh dậy, sắc mặt bảy người đều không tốt chút nào. Tiêu Quý Đồng thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bị thương, anh ta lấy ra bình nước khoáng thứ hai trị liệu một chút vết thương cho Ninh Ninh, tiếp đến đưa nước khoáng cho Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng không khách khí, cầm nước khoáng chữa thương cho chính mình và Đường Mạch.
Với tốc độ phục hồi thân thể của bọn họ, một giờ sau quả thật có thể hoạt động lại bình thường, nhưng miệng vết thương cũng sẽ không hoàn toàn khép lại. Dùng đạo cụ để vết thương hồi phục nhanh hơn là lựa chọn tốt nhất.
Xử lý tốt thương thế của mọi người, xác định Đại Gà Tây còn chưa tỉnh lại, sắc mặt Tiêu Quý Đồng dần dần trầm xuống. Anh ta nhìn sáu người còn lại, ngữ khí nghiêm túc: “Trình tự xếp hàng vừa rồi của chúng ta sai rồi.” Đại Gà Tây có thể gạt người, nhưng Hắc tháp tuyệt đối sẽ không gạt người, bọn họ vừa rồi quả thật đã xếp sai.
Tiểu Vân nghĩ nghĩ: “Tiêu đội, có phải thứ tự của em và Viện Viện đảo cho nhau không? Lần xếp hàng tiếp theo để em và Viện Viện đổi vị trí đi.”
Đường Mạch: “Có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.”
Toàn bộ mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Đường Mạch nhanh chóng động não, hắn cẩn thận hồi ức lại mỗi một sự kiện đã phát sinh trong một giờ vừa qua, cuối cùng hắn bình tĩnh nói: “Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt đầu tiên, chúng ta nhận thấy được đối tượng Đại Gà Tây muốn tấn công là vị này…… Ninh Ninh. Đại Gà Tây có mục tiêu tấn công cố định, trên đường nó có khả năng sẽ thương tổn những người chơi khác, nhưng người cuối cùng nó muốn giết vẫn là cô ấy. Nhưng đến lượt thứ hai này, Đại Gà Tây lại không đuổi theo Ninh Ninh nữa.”
Tiêu Quý Đồng tiếp lời hắn nói: “Đúng vậy, dựa vào phỏng đoán lúc trước của chúng ta, Đại Gà Tây buộc phải tuân theo quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, chỉ có thể giết người đứng cuối cùng, bởi vậy chúng ta mới cho rằng Ninh Ninh xếp ở vị trí thứ bảy.” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng nhìn sang Phó Văn Đoạt: “…… Nhưng ở lượt trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” vừa rồi, người nó đuổi bắt lại chính là Đường Cát tiên sinh.”
Viện Viện lập tức khó hiểu: “Tại sao lại như vậy? Nó không phải nên đuổi theo người chơi xếp cuối cùng sao?
Đường Mạch ngưng mi tự hỏi, Tiêu Quý Đồng cũng không nói gì.
Bọn họ lúc trước dựa trên lập luận “Ninh Ninh xếp vị trí cuối cùng, Tiểu Kiều xếp vị trí thứ hai” để tiến hành xếp hàng. Nếu Ninh Ninh không phải là người đứng cuối cùng, vậy trình tự xếp hàng “Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông” mà bọn họ phỏng đoán trước đây, rất có khả năng trực tiếp bị lật đổ. Sự tình lập tức quay trở về điểm xuất phát.
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Lần đầu tiên nó chỉ có thể đuổi bắt người đứng cuối cùng, sau khi người này thành công chạy thoát, nó liền có thể lần lượt tiến về phía trước, đuổi đến người đứng thứ sáu.”
Tiêu Quý Đồng: “Quả thật có khả năng này, nhưng quy tắc này không giống với trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” thông thường.”
Đường Mạch cũng có nghĩ đến phỏng đoán mà Phó Văn Đoạt nói tới, nhưng quan điểm của hắn giống với Tiêu Quý Đồng, hẳn là không phải vấn đề này. Nhưng muốn giải thích vấn đề tại sao đối tượng Đại Gà Tây đuổi bắt ở hai lần lại khác nhau, chỉ có hai đáp án.
Đường Mạch: “Loại khả năng thứ nhất, giống như Đường Cát đã nói, lần đầu tiên nó chỉ có thể đuổi bắt con gà con đứng cuối cùng, lúc sau theo thứ tự đẩy về phía trước, bắt đến con gà con đứng thứ sáu, thứ năm. Nhưng loại phỏng đoán này có chút gượng ép.” Đường Mạch nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Điều này không phù hợp với quy tắc của trò chơi ““Lão ưng đuổi bắt gà con”” thông thường. Còn có loại khả năng thứ hai……”
Phó Văn Đoạt nói thẳng ra suy đoán của Đường Mạch: “Trình tự đang thay đổi?”
Đường Mạch nhìn đối phương, gật đầu nói: “Không sai, trình tự đang thay đổi. Giả thiết Đại Gà Tây thật sự chỉ đuổi theo người chơi đứng ở vị trí cuối cùng, vậy trong lần xếp hàng đầu tiên kia, Ninh Ninh quả thật đứng thứ bảy. Và lần xếp hàng vừa rồi, Đường Cát chính là người xếp cuối. Rất có khả năng, trình tự xếp hàng này đang thay đổi. Nhưng mà……”
“Tính khả thi không đủ 20%.” Tiêu Quý Đồng mỉm cười lắc đầu.
Mọi người đều nhìn sang anh ta.
Sau khi Đường Mạch nói ra hai loại phỏng đoán, Tiêu Quý Đồng lập tức đã nhận ra điều hắn băn khoăn, Tiêu Quý Đồng nói ra điều đối phương vẫn luôn đang hoài nghi: “Trò chơi này đối với người chơi mà nói, thật sự rất không công bằng. Từ trước đến nay, mỗi một trò chơi của Hắc tháp, phần lớn đều rất công bằng. Trên thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối, Hắc tháp cũng không làm được điều đó, nhưng nó sẽ cố gắng để đạt được sự công bằng nhất có thể, ít nhất tài nguyên của hai bên trong trò chơi sẽ không bị chênh lệch quá nhiều. Trừ phi một số trò chơi quá mức khủng bố, Hắc tháp mới có thể nhượng bộ tài nguyên trong trò chơi đó. Nhưng trò chơi Phó bản hiện thực lần này xuất hiện đều là hạn chế đối với người chơi, không phải hạn chế với Đại Gà Tây.”
Tiêu Quý Đồng nhìn về phía Đại Gà Tây đang ngủ say: “Người chơi không thể giết chết Đại Gà Tây. Khi Đại Gà Tây biến thành chim ưng, có thể đả thương nó, nhưng không thể giết chết nó. Khi nó không biến thành chim ưng, dùng ý thức chủ quan mà thương tổn nó cũng không được phép. Còn Đại Gà Tây lại chỉ có một cái hạn chế —— trong hình dạng bình thường, nó không thể thương tổn con của mình. Ngược lại, người chơi bị hạn chế rất nhiều. Nhưng Hắc tháp khẳng định là công bằng.”
Phó Văn Đoạt mở miệng: “Nó còn có một hạn chế nữa. Đó là trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, nó chỉ có thể giết một người chơi cố định nào đó.”
Tiêu Quý Đồng đột nhiên dừng lại, nhìn sang Phó Văn Đoạt. Không chỉ là anh ta, ngay cả Ninh Ninh cũng quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Tiểu Vân và Viện Viện nghe không hiểu lời này, Viện Viện nói: “Điều này không phải lúc trước chúng ta đã biết rồi sao, nó buộc phải giết người đứng cuối cùng, tuân theo quy tắc trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con””. Tại sao còn nhắc lại thêm lần nữa?
Phó Văn Đoạt không nói gì, Đường Mạch đứng bên cạnh bình tĩnh nói: “Chúng ta tiếp tục, không cần quan tâm tới điểm này.”
Hai cô bé không hiểu gì, Tiểu Kiều cũng kỳ quái nhìn bọn họ. Bỗng nhiên, hai mắt cậu bé sáng ngời lên, kinh ngạc thốt ra hai chữ “Chẳng lẽ”, nhưng rất nhanh cậu bé liền che miệng mình lại, không hề nói tiếp.
Nếu nói trò chơi chủ tuyến “Xếp hàng ăn trùng” là hạn chế đối với người chơi, vậy trên thực tế, trò chơi chi nhánh “Lão ưng đuổi bắt gà con” hoàn toàn là hạn chế đối với Đại Gà Tây.
Đầu tiên trong trò chơi đó Đại Gà Tây chỉ có thể giết hại một người chơi cố định, tức người xếp ở vị trí cuối cùng. Nó có thể tùy tiện đả thương người chơi khác, nhưng nếu thật sự muốn giết người, chỉ có thể giết người đứng cuối cùng. Điểm này là sự thật mà mọi người đã phát hiện ra trong lượt chơi thứ nhất. Mà chuyện vừa rồi Phó Văn Đoạt nói lại là một sự kiện khác còn tàn nhẫn hơn.
Ở lượt vừa rồi trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, Đại Gà Tây hoàn toàn không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện vung cánh lên, Tiểu Vân lại có thể sẽ chết. Điều này đối với Đại Gà Tây mà nói, cũng là một sự bất ngờ. Bởi vì nó thật sự không làm ra quá nhiều sự tấn công, nếu Tiểu Vân chết, tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn, nó cũng không hề nghĩ tới. Lúc ấy Đại Gà Tây kinh ngạc vài giây, tiếp theo phản ứng đầu tiên của nó chính là: Đi tìm Phó Văn Đoạt.
Nó gần như là dùng hết toàn lực muốn giết Phó Văn Đoạt, ít nhất trước khi Tiểu Vân chết, Phó Văn Đoạt nhất định phải chết.
Trong lượt thứ nhất, đến tận cuối cùng nó mới bại lộ dục vọng muốn giết Ninh Ninh. Mà lần này, khi Tiểu Vân gần chết, trò chơi vừa mới bắt đầu mười phút, Đại Gà Tây liền không hề kiêng nể mà đuổi giết Phó Văn Đoạt, toàn tâm toàn ý muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nếu nói Tiểu Vân chết sẽ kích phát hiệu quả “Đại Gà Tây thương tâm muốn chết”, Đại Gà Tây lập tức giải trừ trạng thái tinh thần phân liệt, trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” kết thúc, vậy nó căn bản không cần gấp như vậy, chỉ là trò chơi kết thúc mà thôi. Hành vi nôn nóng của Đại Gà Tây khi đó căn bản không giống như xuất phát từ trạng thái tâm lý “Bởi vì một người chơi sắp chết, cho nên nó nhanh chóng giết thêm nhiều người chơi nữa”, nó càng như là đang cố gắng bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
Trước khi Tiểu Vân chết, nó nhất định phải giết Phó Văn Đoạt, nhất định phải giết được hắn.
Trò chơi Lão ưng đuổi bắt gà con”, chim ưng cần phải đuổi theo người chơi xếp hạng cuối cùng. Vậy nếu giả thiết người chim ưng muốn bắt không phải người đứng cuối thì sao?
Vậy Chim ưng liền làm trái quy tắc trò chơi.
Quy tắc trò chơi điều thứ năm, nhìn như là đang ám chỉ người chơi, ám chỉ người chơi có thể thông qua phương thức giết hại đồng bạn để kết thúc trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, nhưng trên thực tế nó cũng là hạn chế đối với Đại Gà Tây. Nó có thể tùy ý đả thương bất kì người chơi nào, nhưng nó lại chỉ có thể giết chết con gà con đứng cuối cùng. Những người chơi đứng ở các vị trí khác chết trong tay những người còn lại không liên quan gì đến Đại Gà Tây, nhưng chết trong tay nó thì chính là nó đã làm trái với quy tắc trò chơi.
Đây là hạn chế lớn nhất đối với Đại Gà Tây.
Ánh mắt Đường Mạch lướt qua những thi thể chất đầy trên mặt đất, hắn không khỏi suy nghĩ, những người chơi dựa vào việc giết hại đồng đội sống đến khi chỉ còn lại một người, đến cuối cùng, bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Thời điểm khi chỉ còn lại một người chơi, bọn họ rốt cuộc đã gặp phải cái gì, mới không thể xếp ra trình tự chính xác?
Đường Mạch bất đắc dĩ thầm nghĩ: Có lẽ khi bảy người chỉ còn lại một, Đại Gà Tây sẽ giao sáu thi thể đã chết kia cho người còn sống sót cuối cùng, nói với anh ta/cô ta, hãy đi
xếp hàng như lúc trước đi.
Hết thảy chỉ là suy đoán của Đường Mạch. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, hơn 150 người chơi phía trước, ít nhất có hơn phân nửa là giết hại lẫn nhau mà chết. Chỉ thực đáng tiếc không ai trong số bọn họ phát hiện ra trò chơi này chính là hạn chế của Đại Gà Tây. Giả thiết nếu bọn họ phát hiện, bọn họ có lẽ sẽ thiết kế, không tự mình ra tay đi giết hại đồng bạn, mà sẽ tìm một biện pháp khiến Đại Gà Tây ngộ sát người chơi.
Như vậy Đại Gà Tây sẽ làm trái quy tắc trò chơi, người chơi cho dù không thắng được trò chơi, nhưng Đại Gà Tây lại thua. Kết cục như cũ giống nhau.
Hiện tại bảy người chơi, cho dù là Đường Mạch hay Phó Văn Đoạt, cũng đều không có hứng thú tính kế với những người còn lại, dùng “Đại Gà Tây giết sai người” làm phương pháp thông quan trò chơi. Ít nhất không đến một khắc cuối cùng, Đường Mạch cảm thấy hắn sẽ không làm như vậy.
…… Trừ phi thật sự không còn cách nào khác.
Sự tình lại quay trở về điểm xuất phát.
Tiêu Quý Đồng nói: “Tôi tin tưởng trình tự xếp hàng là cố định. Quy tắc trò chơi điều thứ tư: Người chơi có thể đặt câu hỏi với Đại Gà Tây, Đại Gà Tây không thể nói dối. Giả thiết trình tự vẫn đang luôn thay đổi, vậy đáp án chính xác mà Đại Gà Tây trả lời cũng sẽ phải thay đổi theo. Tỷ như vấn đề “Tiểu Kiều xếp vị trí thứ mấy” mà tôi hỏi nó, nó hẳn là nên nói với tôi vòng thứ nhất Tiểu Kiều xếp thứ hai, vòng tiếp theo xếp thứ ba, vân vân và mây mây. Nhưng nó lại không nói như vậy.”
Tiểu Vân nghĩ đến: “Có lẽ nó chỉ cần nói ra trình tự một lượt trò chơi, liền không tính là đang nói dối?”
Tiêu Quý Đồng: “Nói như vậy, trò chơi này càng không công bằng đối với người chơi.”
Tiểu Vân im lặng suy tư trong chốc lát, cô bé cũng tán thành với quan điểm của Tiêu Quý Đồng.
“Nếu trình tự xếp hàng luôn thay đổi, cho dù có quy luật cho sự thay đổi này, thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất 0định đối với việc đặt câu hỏi của người chơi. Đáp án được trả lời không thể khẳng định chính là manh mối, vậy quyền lợi đạt được tin tức của người chơi đang ở vào hoàn cảnh cực xấu. Như vậy cũng không công bằng với người chơi.” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: “Suy đoán trình tự xếp hàng có quy luật biến hóa cũng không phải là không thể, chỉ là khả năng không đến 20%. Tôi càng thiên về hướng trình tự là cố định.”
Tiểu Kiều giơ lên tay: “Em cũng thấy vậy.”
Ninh Ninh: “Em không có ý kiến.”
Hai cô bé cũng gật đầu cam chịu.
Tiêu Quý Đồng liếc mắt nhìn sang Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đứng một bên, im lặng không nói gì. Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh Đường Mạch, cũng không có ý nói chen vào. Thực rõ ràng, ý kiến của mọi người đã đạt thành thống nhất. Tiêu Quý Đồng cười nói: “Nếu đã như vậy, lượt xếp hàng tiếp theo, chúng ta liền dựa theo trình tự vừa rồi, chỉ là hai em đổi vị trí thôi.”
Tiểu Vân và Viện Viện: “Vâng ạ.”
Đường Mạch: “Vậy chúng ta hỏi gì bây giờ?”
Tiêu Quý Đồng dừng động tác, anh ta vừa mới quay đầu chuẩn bị nói “Cái này chúng ta tiếp tục thương lượng một chút đi” thì một tiếng ngáp duỗi người đã vang lên phía sau bọn họ. Thân thể mọi người cứng đờ, xoay người nhìn về phía Đại Gà Tây vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say.
Trải qua giấc ngủ năm phút đồng hồ, vết máu trên cánh Đại Gà Tây đã khô cạn, miệng vết thương cũng dần dần đóng vảy. Nó có được năng lực phục hồi đáng sợ, Phó Văn Đoạt vừa rồi gần như đã chém đứt cánh nó, nhưng hiện tại thịt non đã lại mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, phỏng chừng một giờ sau cánh nó liền có thể dài trở lại, chỉ là sẽ không có được sức mạnh hung hãn như lúc trước.
Đại Gà Tây quay đầu, nhìn về phía bảy người chơi.
Đại Gà Tây cô cô cười một tiếng: “Cô cô, lũ nhỏ đáng yêu của a a……” Nó nhìn qua như là đang cười, nhưng trong giọng nói lại trỗn lẫn hận ý cùng lửa giận. Bị thương nghiêm trọng như vậy, vừa rồi suýt chút nữa đã ngộ sát Tiểu Vân, hại chính mình vi phạm quy tắc, Đại Gà Tây rốt cuộc không còn tâm tình diễn một hồi mẫu tử tình thâm nữa. Nó phẫn nộ trừng mắt nhìn bảy người chơi, ngoài miệng lại vẫn là lời quan tâm dễ nghe, cực kỳ giống một con gà mẹ yêu thương gà con. Đại Gà Tây nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Các con của ta, ta lại phải đi tìm sâu cho các con rồi. Lần này các con muốn, ăn, cái, gì, đây, hả?”
Khi nói đến bốn chữ “Muốn ăn cái gì”, Đại Gà Tây lên giọng rõ to, ánh mắt dừng lại trên người bảy người chơi. Tựa như chỉ cần Hắc tháp cho phép, nó sẽ không chút do dự mà nhào lên đi, đem bảy con gà con lột da róc xương, toàn bộ đều ăn sạch vào bụng.
Vấn đề muốn hỏi Đường Mạch sớm đã nghĩ xong, hắn đi lên phía trước: “Viện Viện……” Hơi dừng lại, Đường Mạch suy xét một chút cách hỏi: “Từ khi trò chơi bắt đầu đến khi kết thúc, Viện Viện xếp thứ mấy.”
Trước nay Viện Viện không hề nghĩ tới tên mình sẽ được Đường Mạch gọi thẳng ra như vậy. Cô bé kinh ngạc nhìn đối phương, cảm thấy có chút quái quái.
Đại Gà Tây híp mắt nhìn chằm chằm Đường Mạch. Nó sẽ không quên, vừa rồi chính là tên nhân loại này và tên nhân loại kia liên thủ, suýt chút nữa đã cắt đứt cánh mình. Cười lạnh một tiếng, Đại Gà Tây ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Quý Đồng: “con ngoan của ta, lần này con lại muốn hỏi vấn đề gì đây?”
Tiêu Quý Đồng cười: “Từ khi trò chơi bắt đầu đến khi kết thúc…… Cách nói này cũng không tồi đâu. Vậy con cũng muốn hỏi một chút, mẹ ơi, từ khi trò chơi bắt đầu đến khi kết thúc, Tiểu Kiều xếp thứ mấy vậy?”
Ánh mắt âm lãnh của Đại Gà Tây đảo một vòng trên người Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, sau một hồi, nó lạnh lùng cười nói: “Đây thật đúng là hai câu hỏi rất hay. Vậy ta sẽ nói cho các con biết, em trai con đương nhiên xếp thứ hai.” Đại Gà Tây chỉ vào Tiểu Kiều, tiếp theo lại chỉ sang Viện Viện, “Con em gái con, xếp vị trí thứ năm nha.”
Tiêu Quý Đồng như suy tư gì đó gật gật đầu, anh ta vừa định tiếp tục nói thêm vài câu, Đại Gà Tây đã đột nhiên nói: “Mẹ đi bắt sâu cho các con.” Nói xong liền xoay người rời đi, hai chân giận dữ gần như có thể dẫm nứt sàn siêu thị. Thực hiển nhiên nó đã giận điên lên rồi, không bao giờ muốn nhiều lời vô nghĩa thêm với đám người này nữa. Nó đang rất muốn biến thành chim ưng, xé đám người nhân loại này thành từng mảnh nhỏ.
Đại Gà Tây bỗng nhiên rời đi làm bảy người kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh họ không hề để ý đến nó nữa.
Hết thảy đều phải làm ra chuẩn bị tốt nhất. Tiêu Quý Đồng: “Giống như những gì tôi đã đoán, Tiểu Kiều vẫn đứng thứ hai, nó không nói dối. Nó nói dối chính là vị trí thứ năm. Trình tự chính xác hẳn là không thay đổi, mà là cố định. Lí do thay đổi mục tiêu truy đuổi trong hai lượt chơi, không liên quan gì tới việc trình tự xếp hàng thay đổi. Lần này chúng ta dựa theo trình tự xếp hàng như vậy, 80% sẽ không có vấn đề gì, sẽ kết thúc được trò chơi hoang đường này.”
Mọi người gật gật đầu.
Một lát sau, Viện Viện bỗng nhiên nghĩ đến: “Từ từ, Tiêu đội, nếu…… Nếu trình tự vẫn không đúng, vậy nó sẽ lại đuổi bắt người chơi ạ?
Tiêu Quý Đồng trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Hai mắt Viện Viện trợn to: “Lần đầu tiên đuổi theo người xếp thứ bảy, lần thứ hai đuổi theo người xếp thứ sáu. Vậy lần tiếp theo này chẳng phải là em sao……” Thanh âm đột nhiên im bặt, Viện Viện đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Vân, cô bé ý thức được: “Không đúng, em không phải là người đứng thứ năm, vị trí thứ năm là của….Tiểu Vân?!”
Tiểu Vân sắc mặt trắng bệch, cô bé cắn môi không nói gì, đôi môi nhỏ xinh rất nhanh đã bị cô bé cắn chảy máu.
Ở trong trò chơi này, không ai có thể giúp được cô bé. Trong tình huống bình thường, Đường Mạch sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Vân đi tìm chết, hắn sẽ cứu người. Nhưng nếu Tiểu Vân bị Đại Gà Tây đuổi giết, lại không bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng chỉ giúp cô bé dưới tình huống hắn có thể tự đảm bảo an toàn cho chính mình. Những người khác cũng là như thế.
Có thể giúp được Tiểu Vân chỉ có chính bản thân cô bé mà thôi, nhưng cô bé cũng biết, cô bé không phải đối thủ của Đại Gà Tây.
Tiểu Vân cúi đầu, im lặng không nói gì.
Trong siêu thị yên tĩnh, mọi người ai cũng đều có việc phải làm, cũng không ai chủ động đi lên an ủi cô bé.
Lúc này, ai cũng không nghĩ tới Ninh Ninh bỗng nhiên mở miệng nói: “Trò chơi này rõ ràng có bẫy rập. Nó muốn dụ hoặc người chơi giết hại lẫn nhau, đạt được cơ hội sống sót cuối cùng. Nhưng hơn 150 người đã chết lúc trước, lại không có ai thành công thông quan. Cho nên giết hại đồng bạn khẳng định không phải phương thức thông quan cuối cùng, thậm chí việc giảm bớt số lượng người chơi có thể sẽ ảnh hưởng với việc xếp hàng.”
Tiểu Vân nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ninh Ninh.
Trên mặt Ninh Ninh không biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì, nhưng lời nói vừa rồi của cô đã ám chỉ Tiểu Vân một điều: Ít nhất mọi người sẽ không trơ mắt nhìn cô bé đi tìm chết, bởi vì trò chơi này rất rõ ràng không thể dựa vào việc giết đông đội mà giành được thắng lợi, đồng đội tử vong rất có khả năng sẽ dẫn đến một bẫy rập khác. Nhưng nếu Tiểu Vân bị thương, thì đó là vấn đề của bản thân cô bé. Không ai có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ cả.
Tiểu Vân và Viện Viện cũng không quấn lấy người chơi khác nhờ giúp đỡ, hai cô bé tự mình tìm tòi trong siêu thị, hơn nữa còn lấy ra một vài đạo cụ, tận lực vì chính mình tranh thủ cơ hội giữ mạng.
Mọi người từng người chuẩn bị, rất nhanh đã đến thời gian xếp hàng, bảy người tụ lại bên nhau. Đường Mạch lấy ra một miếng bánh lương khô đưa qua, Ninh Ninh đứng ngay bên cạnh hắn, cái đầu tiên chính là đưa cho cô ấy.
Ninh Ninh ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Đường Mạch, cũng không đưa tay cầm lấy bánh.
Đường Mạch: “Vừa mới tìm được trong một góc siêu thị, vẫn chưa hết hạn đâu. Ăn một chút gì đó đi, có lẽ sẽ giảm bớt được cảm giác đói khát đấy.”
Thời điểm vừa rồi khi Ninh Ninh sóng vai chiến đấu cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng đã phát hiện, bởi vì cảm giác đói khát kỳ quái này, mà tốc độ và sức mạnh của bọn họ đều bị giảm xuống đáng kể. Ninh Ninh không cự tuyệt, cầm lấy hai khối bánh nhanh chóng ăn vào bụng. Kế tiếp, đám người Tiêu Quý Đồng cũng đều ăn bánh Đường Mạch đưa tới.
Cảm giác đói khát dường như không hề giảm bớt, nhưng ít nhất mọi người cũng sẽ cảm thấy được an ủi một chút về phương diện tâm lý.
Tiêu Quý Đồng: “Cảm giác đói khát này có lẽ là cảm giác đói khát của một con gà con. Gà con đáng lẽ phải được ăn sâu từ sớm, nhưng chúng ta lại vẫn chưa xếp đúng trình tự, chưa thể ăn sâu, cho nên cảm giác đói khát này sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, thực lực của chúng ta cũng sẽ giảm xuống, càng khó tránh thoát Đại Gà Tây. Trò chơi này không có biện pháp kéo dài tới cuối cùng. Với thực lực của một người chơi bình thường, dưới tiền đề không giết hại đồng đội, nhiều nhất căng qua được ba lượt là sẽ không thể chịu được tiếp, chỉ có thể để Đại Gà Tây chơi đùa dọa nạt, suy sụp tinh thần.”
Trả lời lại anh ta chính là âm thanh cắn đứt bánh lương khô của Đường Mạch, Phó Văn Đoạt lúc này cũng lấy một miếng bánh từ tay Đường Mạch, đem bỏ vào miệng.
Tiêu Quý Đồng lắc đầu cười, cũng không nói thêm nữa.
Biết được nguyên nhân cũng không có tác dụng gì cả, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy đói khát như cũ, thực lực cũng giảm xuống theo.
Thời gian một giờ đã đến, Đại Gà Tây đúng giờ trở về. Lần này nó tay không mà về. Đường Mạch cẩn thận quan sát trong chốc lát mới phát hiện ra trong móng vuốt của nó có một con sâu xanh rất nhỏ. Lần này Đại Gà Tây đã quá lười biếng để diễn kịch, nó ném sâu nhỏ xuống đất, cười lạnh hỏi: “Đã xếp thành hàng chưa, các con ngoan của mẹ.”
Mọi người cũng không hề lãng phí thời gian. Đường Mạch ăn xong miếng bánh cuối cùng, đi lên đứng ở vị trí thứ nhất. Tiếp theo là Tiểu Kiều, Tiêu Quý Đồng.
Bảy người chơi đi lên đứng đúng vào vị trí của mình, mỗi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Gà Tây,
Sau khi Ninh Ninh đứng vào vị trí cuối cùng, Đại Gà Tây nở nụ cười đầy cổ quái. Ngay sau đó, nó thế nhưng một giây đồng hồ cũng đều không hề lãng phí, điên cuồng nhằm về phía Đường Mạch. Cho dù hắn sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị nó đả thương, trên mu bàn tay bị cào ra một miệng máu rất sâu. Một giọng trẻ con thanh thúy giống như kèn Tử Thần vang lên trên đỉnh đầu mọi người ——
“Leng keng! Người chơi xếp hàng sai lầm, Đại Gà Tây tinh thần phân liệt, mở ra trò chơi chi nhánh ……”
Sự tuyệt vọng không thể tránh khỏi miễn cưỡng buông xuống, hốc mắt Tiểu Vân ươn ướt, cô bé cũng không quay đầu lại mà xoay người liền chạy. May mắn Đường Mạch đứng gần Đại Gà Tây nhất, Đại Gà Tây tấn công hắn đầu tiên, cho Tiểu Vân thời gian chạy trốn. Đường Mạch căng ra cây dù nhỏ né tránh vài lần công kích, tìm được một cơ hội, thừa cơ chạy trốn.
Trong siêu thị rộng lớn, bảy người chơi lại lần nữa nhanh chóng trốn đi, Đại Gà Tây đứng giữa khu thực phẩm thịt, hai mắt đỏ ngầu đảo một vòng nhìn chằm chằm bốn phía. Giây tiếp theo, nó điên cuồng chạy vội lên. Tiếng cười khủng bố cùng tiếng chân chạy trên đất vang vọng khắp cả siêu thị, Đại Gà Tây vừa tìm người vừa điên cuồng cười to nói: “Đi ra đây, đi ra đây cho ta. Giết các ngươi, ta muốn giết các ngươi cô cô!”
Một hồi trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, rốt cuộc lại biến thành trò chơi trốn tìm.
Đại Gà Tây tìm gần hai mươi phút ở siêu thị tầng một vẫn không tìm được ai, nó nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Người chơi không thể rời khỏi siêu thị, nhưng lại có thể tùy ý đi lại khắp nơi. Tiểu Vân run lên bần bật, cô bé nằm trong ống thông gió của siêu thị, sự sợ hãi xoẹt qua đại não cô bé. Nghe thấy Đại Gà Tây chạy tới tầng hai, cô bé nhẹ nhàng thở ra, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, theo lỗ thông gió rơi xuống mặt đất.
Tiếng mồ hôi rơi xuống đất không hề vang lên, thân thể Tiểu Vân cứng đờ, cô bé từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Phía dưới lỗ thông gió, một con gà tây cả người đều là máu đang đứng đó, ngẩng đầu cười hì hì nhìn cô bé. Chân gà nâng lên hướng về phía trước, tiếp được giọt mồ hôi kia. Khóe miệng nó chậm rãi cong lên, nhìn Tiểu Vân nhẹ nhàng nói: “Con ngoan của mẹ…… Ta tới đây.”
Rầm!
Đại Gà Tây vung lên một vuốt bào nứt trần nhà ra, Tiểu Vân thống khổ la lên một tiếng rồi rơi xuống đất. Nhưng cô bé căn bản không có thời gian để do dự sợ hãi, vừa bò dậy liền cắm đầu chạy mất. Đại Gà Tây giống như đang đùa bỡn con mồi, đuổi theo phía sau cô bé. Tiểu Vân dùng hết toàn lực mà chạy, Đại Gà Tây chỉ cách cô bé một mét. Nó cứ như vậy bảo trì khoảng cách này, dùng móng vuốt không ngừng tấn công cô bé.
Biết rõ đối phương đang trêu chọc mình, bất kì lúc nào cũng có thể đuổi kịp mình, nhưng Tiểu Vân căn bản không dám chậm bước chân.
Cô bé cứ như vậy bị Đại Gà Tây đuổi theo nửa giờ. Vết thương chồng chất vết thương, tinh thần đang trên bờ vực tuyệt vọng, có thể sụp đổ bất kì lúc nào. Chỉ còn lại vài phút, trong mắt Đại Gà Tây hiện lên một tia quang mang đầy tham lam, nó thấp giọng cười nói: “Cô cô, có thể ăn ngươi rồi……” Nói xong, lại là một móng vuốt đánh xuống, lần này không phải tùy tiện tấn công, mà là trực tiếp bổ về phía đỉnh đầu Tiểu Vân.
Tiểu Vân hoảng sợ hô to: “Cứu mạng!!!”
Vèo!
Một ánh sáng bạc từ phía sau bức tới, xoẹt qua móng vuốt của Đại Gà Tây. Nụ cười trên mặt ngưng lại, nó xoay người, nhìn về phía Ninh Ninh đang giơ nỏ bạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình. Ngay giây tiếp theo, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ hai bên trái phải lao đi lên công kích. Cây dù nhỏ lạch cạch một tiếng mở ra, viên đạn của Phó Văn Đoạt như hình với bóng.
Tốc độ của viên đạn là nhanh nhất, nó xượt qua cây dù nhỏ, bức cho Đại Gà Tây phải lùi một bước về phía sau. Đại Gà Tây muốn tránh cũng không được, cây dù nhỏ vừa lúc nện lên người nó.
Đường Mạch nhanh chóng chạy lên, một tay cầm lại cây dù nhỏ trên mặt đất, một tay dùng sức lôi kéo cánh tay Phó Văn Đoạt, ném đối phương lên không trung. Phó Văn Đoạt bay cao ba mét, chạm đến trần nhà. Hắn một chưởng đập lên trần nhà, mượn lực từ không trung rơi xuống, chủy thủ màu đen từ trong tay áo chợt lóe lên, thời điểm khi nhìn lại, thanh chủy thủ kia đã cắt qua ngực Đại Gà Tây.
“Cô cô cô cô!!!” Máu tươi ào ạt chảy xuống từ ngực nó.
Hắc tháp vui sướng mà đếm ngược ——
“……198, 197, 196……”
Thời gian cấp bách, Đại Gà Tây quay đầu nhìn về phía Tiểu Vân, cả giận nói: “Giết ngươi!!!”
Đường Mạch chạy nhanh mở ra cây dù nhỏ, giống như lần trước dùng thân dù giữ chặt Đại Gà Tây từ phía sau, không cho nó tiến về phía trước. Nhưng lần này hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, khi cây dù nhỏ gắn trên người Đại Gà Tây, hắn chỉ kéo hai giây, đột nhiên, hắn nhận thấy nó không hề dùng sức.
Trong lòng Đường Mạch cảm thấy không ổn, hắn còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, chỉ thấy Đại Gà Tây nương theo lực đạo của cây dù nhỏ, ngược hướng nhằm về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt cau mày, phản ứng nhanh chóng né tránh. Nhưng Đại Gà Tây tấn công quá mức đột ngột, phần ngực của Phó Văn Đoạt bị nó cào nát, máu tươi ào ào chảy ra. Xương cốt dường như cũng bị cắt đứt, hắn quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh băng, giơ tay xoa xoa vết máu chảy xuống bên môi.
Đại Gà Tây đứng cạnh kệ để hàng, âm hiểm mà cười nói: “Cô cô, giết hắn…… Giết hắn!!!”
Lời vừa nói ra, Đại Gà Tây lại lần nữa xông lên, mục tiêu thế nhưng vẫn là Phó Văn Đoạt.