Vèo một tiếng, Đại Gà Tây lao đến trước mặt Phó Văn Đoạt, hai cánh khổng lồ bay phất phới trong không trung. Phó Văn Đoạt vừa rồi bị nó đánh lén bị thương, hiện tại lại bị tập kích, hắn nghiêng đầu tránh đi mỏ gà sắc nhọn, nhưng lại tránh không thoát hai cánh của nó. Ngay lúc này một bàn tay từ phía sau Phó Văn Đoạt vươn tới, dùng sức giữ chặt eo hắn. Đường Mạch dùng hết toàn lực kéo Phó Văn Đoạt lại, tránh đi sự tấn công của Đại Gà Tây, thay vào đó cánh tay Đường Mạch lại bị Đại Gà Tây xẻo đi một miếng thịt.
Một chân Đại Gà Tây dùng sức, căn bản không cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cơ hội phản ứng, lại lần nữa xông lên công kích.
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên trong siêu thị.
Hai phút cuối cùng, tiếng rống giận của Đại Gà Tây khiến toàn bộ da đầu người chơi tê dại, tốc độ của nó ngày càng nhanh, sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều.
Toàn bộ lồng ngực của Phó Văn Đoạt đã bị thấm ướt bởi máu tươi.
Tiêu Quý Đồng và Ninh Ninh thấy thế lập tức từ một bên xông lên. Bốn người một gà tức khắc chiến thành một đoàn, dưới áp lực của cơn đói khát, thực lực của bảy người toàn bộ đều bị giảm xuống, Đại Gà Tây lại càng lúc càng mạnh hơn.
Trong số bảy người, Phó Văn Đoạt vốn là người mạnh nhất, theo sau là Ninh Ninh và Đường Mạch. Hiện tại Phó Văn Đoạt bị thương, bọn họ càng khó đề phòng sự tấn công của Đại Gà Tây. Mỗi người xông lên đều sẽ bị cánh gà chụp bay, nó thực sự toàn tâm toàn ý chỉ đuổi theo một mình Phó Văn Đoạt.
Mười giây cuối cùng. Đại Gà Tây hung tợn nổi giận gầm lên một tiếng, nó phi lên không trung, hai cánh giương cao, thế nhưng lại bay vọt qua Đường Mạch và Ninh Ninh, trực tiếp vươn móng vuốt hướng về phía Phó Văn Đoạt.
Thời gian tại một khắc này như kéo dài vô tận, Đường Mạch cả kinh nói: “Cẩn thận!”
Trước đó Đại Gà Tây chưa từng làm ra động tác như vậy, mọi người hoàn toàn không nghĩ tới nó còn có thể biết bay. Một kích này cũng nằm ngoài dự liệu của Phó Văn Đoạt, hắn thực sự không thể né kịp. Hắn chỉ có thể tận lực nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của Đại Gà Tây, đồng thời ánh mắt hắn sắc bén hẳn lên. Nếu đã không thể tránh thoát, thanh chủy thủ kia lần nữa xuất hiện, Phó Văn Đoạt quyết định trực tiếp đối mặt với đòn công kích tiếp theo của Đại Gà Tây.
Ngay khi Hắc Tháp đếm ngược tới giây cuối cùng, một người một gà đang giao chiến trong không trung, dùng tốc độ nhanh đến mức gần như đã vượt xa khỏi thực lực của Đường Mạch. Hắn không kịp thấy rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Phó Văn Đoạt nặng nề rơi xuống đất, thân thể Đại Gà Tây cứng đờ trong chốc lát, ngừng ở giữa không trung.
Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên ——
“Leng keng! Trò chơi chi nhánh ‘ Lão ưng đuổi bắt gà con ’ kết thúc.”
Vừa dứt lời, Phó Văn Đoạt ho khan một tiếng, phun ra một búng máu. Xương sườn bị gẫy nát, đâm vào nội tạng. Một kích cuối cùng vừa rồi của Đại Gà Tây đã trực tiếp đi xuyên qua bụng, máu tươi ngăn không được ồ ạt chảy ra từ miệng hắn. Đường Mạch nhanh chóng chạy tới, từ trong túi lấy ra nước mắt con giun đắp lên ngực Phó Văn Đoạt.
Một ánh sáng trắng dịu dàng lập lòe trong tay Đường Mạch, sắc mặt Phó Văn Đoạt khôi phục lại như bình thường. Hắn tựa như nghe được tiếng xương cốt của chính mình đang từ từ mọc lại, theo ánh sáng kia biến mất, miệng vết thương trên người Phó Văn Đoạt cũng dần dần khôi phục. Bên kia, một bên cánh của Đại Gà Tây ầm vang một tiếng, rớt ra từ thân thể nó, rơi trên mặt đất.
Thân thể Đại Gà Tây đang run rẩy, nhưng trò chơi đã kết thúc, nó không hề phát ra tiếng động, thân thể cứng đi về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất tiến vào giấc ngủ say.
Vừa rồi Đại Gà Tây tấn công thật sự quá mức đột ngột, ai cũng không nghĩ tới nó sẽ đi công kích Phó Văn Đoạt, hơn nữa còn gần như là dùng toàn lực muốn đưa Phó Văn Đoạt vào chỗ chết. Điều này thật ra cũng rất dễ hiểu, loại trò chơi này không nên đến tận bây giờ vẫn còn chưa có người chết. Người chơi hỏi càng nhiều vấn đề, tin tức đạt được sẽ càng nhiều theo, từ đó liền càng dễ dàng tìm ra được trình tự xếp hàng chính xác. Cho nên với năng lực của Đại Gà Tây, người chơi bình thường ở trong tay nó căn bản căng không quá ba vòng, nhiều nhất ba vòng mà vẫn không xếp ra được trình tự chính xác, mọi người liền sẽ mất đi sức chiến đấu, chờ đợi bọn họ chính là tử vong.
Nhưng bảy người Đường Mạch đến tận bây giờ cũng vẫn chưa chết, thậm chí còn có thể nói là sinh long hoạt hổ.
Tiếng ngáy của Đại Gà Tây vang vọng trong siêu thị tầng một, vết thương của Phó Văn Đoạt cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nếu tố chất thân thể không bị hạn chế, không cần nước mắt con giun hắn cũng có thể tự mình hồi phục như cũ. Đương nhiên, mức độ nghiêm trọng của vết thương đặt trên người Phó Văn Đoạt, đổi lại là những người khác, tỷ như Tiểu Vân vừa rồi, chỉ sợ đã thoi thóp từ lâu.
Tiêu Quý Đồng cầm nước khoáng đưa cho mọi người chữa thương, ánh mắt anh ta dừng lại một lát trên thanh chuỷ thủ màu đen của Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt đi lên trước, nhặt chuỷ thủ ở dưới đất lên, nháy mắt đã không biết thu vào nơi nào rồi.
Vừa rồi chỉ chiến đấu hai phút, nhưng so với hai lần trước lại càng thảm hơn. Thể năng và sức mạnh của bảy người đều giảm xuống quá nhiều, Đại Gà Tây nghỉ ngơi dưỡng sức, cố ý ở những giây cuối cùng mới bất ngờ đánh lên, khiến toàn bộ người chơi trong nháy mắt đều rơi vào thế bất lợi, chỉ có thể không ngừng mà phòng thủ. Con gà tây này cũng ngày càng trở nên thông minh hơn, nó âm hiểm mà tính kế người chơi. Cho dù là Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, hay Tiêu Quý Đồng, cũng đều chưa nhận thấy được người mà nó thật sự muốn tấn công.
Tất cả mọi người đều bị thương. Liên tiếp ba lần xếp hàng sai lầm, ai cũng trầm mặc, chỉ lẳng lặng chữa thương.
Một tiếng cô cô từ phía sau vang lên, Đại Gà Tây đã tỉnh lại. Nó cảm nhận được đau đớn từ bên cánh bị chặt đứt, vừa mở mắt liền xoay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt. Nó im hơi lặng tiếng nhìn hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, dường như muốn đem tên nhân loại này lột da róc xương. Thật lâu sau, nó cô cô nở nụ cười, từ trên mặt đất bò dậy, đi đến trước mặt người chơi.
“Các con ngoan của mẹ, các con có ai biết…… cánh của ta tại sao lại biến mất không thấy đâu nữa không?” Nó hỏi là hỏi vậy, thế nhưng ánh mắt căm hận lại dừng trên người Phó Văn Đoạt. Nó gắt gao nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con ngoan, cánh của ta đâu rồi, con có thể nói cho……”
“Vấn đề thứ nhất.” Một giọng nam lạnh băng vang lên từ phía sau Phó Văn Đoạt, Đại Gà Tây ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa lên tiếng. Chỉ thấy Đường Mạch hai tay đút trong túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Gà Tây. Mọi người kinh ngạc nhìn sang, cũng không nghĩ tới Đường Mạch lại mở miệng vào lúc này.
Đường Mạch bình tĩnh hỏi: “Vấn đề thứ nhất, anh ấy đứng thứ mấy.”
Đường Mạch chỉ vào Phó Văn Đoạt.
Nụ cười dối trá của Đại Gà Tây ngừng lại. Nó không trả lời, một lát sau, nó cười hỏi: “Vậy vấn đề thứ hai là gì thế, con ngoan của ta?”
Hỏi cũng đều hỏi rồi, chỉ có thể tiếp tục thôi. Tiêu Quý Đồng nhanh chóng tự vấn xem vấn đề thứ hai nên hỏi cái gì, ngay lúc này, lại nghe Đường Mạch tiếp tục nói: “Vấn đề thứ hai, trong tất cả các vị trí thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, anh ấy đứng ở vị trí nào.”
Tiêu Quý Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cũng kinh ngạc nhìn sang hắn, rất nhanh liền hiểu được.
Trên mặt Đại Gà Tây hiện lên một tia kinh ngạc, nó suy nghĩ trong chốc lát, không phát hiện ra điểm khác lạ nào từ hai vấn đề trên. Hai vấn đề này về cơ bản là giống nhau, đều đang hỏi Phó Văn Đoạt xếp vị trí thứ mấy. Trừ phi là Đường Mạch choáng váng, nếu không hắn căn bản không cần thiết phải hỏi loại vấn đề này. Đại Gà Tây cân nhắc hồi lâu không nghĩ ra được manh mối gì, nó cười nói: “Con ngoan, vấn đề giống nhau không thể hỏi hai lần, con không biết sao?”
Đường Mạch: “Hắc tháp cấm người chơi không được hỏi hai vấn đề giống nhau à?”
Nụ cười trên mặt Đại Gà Tây cứng lại, nó rất nhanh nói: “Mẹ chỉ đang lo lắng, con hỏi hai vấn đề giống nhau sẽ rất thiệt cho con ấy mà.”
Đường Mạch không mở miệng, Tiêu Quý Đồng lại như đang suy tư gì đó gật gật đầu.Anh ta nhìn biểu hiện trên mặt Đường Mạch, tuy rằng không biết Đường Mạch rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, nhưng anh ta biết, đối phương đã biết được trình tự xếp hàng chính xác. Mà bản thân anh ta lại vẫn chưa biết.
Tiêu Quý Đồng nhắm mắt lại, cẩn thẩn hồi tưởng lại hết thảy sự tình mình đã trải qua sau khi tiến vào Phó bản hiện thực này. Từ lúc bắt đầu xếp hàng, Lão ưng đuổi bắt gà con vòng thứ nhất, cho đến bốn vấn đề người chơi đã hỏi Đại Gà Tây trong sáu tiếng đồng hồ vừa qua. Đường Mạch rốt cuộc đã phát hiện cái gì, trình tự chính xác rốt cuộc là cái gì……
Sau khi điểm lại toàn bộ sự tình trong đầu một lần nữa, Tiêu Quý Đồng bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía Đường Mạch. Lúc này anh ta nghe được Đường Mạch dường như đang nói giỡn, hỏi ra một vấn đề khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ quái: “……Thời điểm khi trò chơi chỉ còn lại một người cuối cùng, thì sẽ thế nào?”
Nụ cười trên mặt Đại Gà Tây chậm rãi biến mất. Nó yên lặng nhìn Đường Mạch, hồi lâu, nó cười nói: “Thật là một câu hỏi thú vị. Con ngoan, lòng hiếu kỳ của con rất sâu đấy. Cô cô, ta cảm thấy vấn đề thứ hai rất thú vị, đáp án của câu hỏi này rất đơn giản, cho dù chỉ còn lại một người, ta vẫn thích những đứa trẻ ngoan biết xếp hàng nha. Phải xếp hàng mới có thể ăn sâu. Còn vấn đề thứ nhất kia……”
Tròng mắt Đại Gà Tây không ngừng chuyển động, nó tựa như đang suy ngẫm điều gì đó. Giây tiếp theo, nó lớn tiếng nói: “Đứa nhỏ này xếp vị trí thứ năm nha.”
Hai vấn đề Đường Mạch đưa ra khiến Đại Gà Tây nảy sinh nghi ngờ. Nếu nói bốn vấn đề trước nó đại khái còn có thể đoán ra được người chơi đang suy nghĩ cái gì, hiện tại Đường Mạch đưa ra hai vấn đề này, nó hoàn toàn không thể nghĩ được gì. Đặc biệt là vấn đề thứ hai. Vì sao lại muốn hỏi khi chỉ còn một người cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ nói đám người chơi nhân loại này đã chuẩn bị tốt hết thảy, tính toán giết hại đồng đội để chớp lấy cơ hội sống sót sao?
Đại Gà Tây mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng nó dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Nó lại nhìn về phía những người chơi khác. Tiêu Quý Đồng mỉm cười nhìn nó, tên nhân loại chặt đứt cánh nó đang đứng ôm hai tay, đứng ngay cạnh tên vừa hỏi ra vấn đề kì quái kia, cũng đang dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn nó.
…… Không đúng.
Đại Gà Tây xoay người muốn chạy, trước tiên ít nhất phải rời khỏi nơi này đã: “Ta đi tìm sâu cho các con, các con muốn ăn gì……”
“Chạy cái gì.” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Đại Gà Tây
kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Khóe môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên, bình tĩnh nhìn nó.
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Con sâu này không phải còn chưa chết sao.”
Đại Gà Tây lại nhìn sang anh ta. Chỉ thấy Tiêu Quý Đồng đi đến trước mặt nó, cầm lấy một con sâu đen nho nhỏ từ trên mặt đất. Đây là sâu nhỏ vừa rồi Đại Gà Tây tùy tiện lấy ra để lừa gạt người chơi, sức sống của sâu nhỏ thật ngoan cường, so với hai con sâu lớn lúc trước còn sống lâu hơn, đến giờ vẫn chưa chết.
Tiêu Quý Đồng nói: “Hắc tháp nói, thời gian xếp hàng là một giờ, trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” cũng là một giờ. Con cảm thấy hiện tại bọn con không cần một giờ liền có thể xếp hàng rồi.” Dừng một chút, anh ta ngẩng đầu: “Có thể xếp hàng ngay bây giờ không?”
Biểu tình trên mặt Đại Gà Tây biến hóa không thôi, nó vừa mới chuẩn bị mở miệng, một giọng trẻ con vui sướng đã trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiêu Quý Đồng ——
“Leng keng! Thời gian người chơi xếp hàng tối đa là một giờ, không có tối thiểu.”
Đại Gà Tây trương trương mỏ gà, nó còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Quý Đồng đã nói: “Vậy bọn con đi xếp hàng nha.”
Trong bảy người, chỉ có Tiểu Vân, Viện Viện, Ninh Ninh và Tiểu Kiều là đang không hiểu chuyện gì. Tiểu Kiều giữ chặt áo Tiêu Quý Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, làm sao vậy. Chúng ta không cần tiếp tục thương lượng một chút xem nên xếp hàng như thế nào à? Rốt cuộc nên xếp như nào vậy?”
Tiêu Quý Đồng không trả lời cậu bé, quay đầu nhìn về phía Ninh Ninh: “Em và Đường Cát tiên sinh đổi vị trí một chút đi.”
Ninh Ninh không biết tại sao lại muốn đổi như vậy, nhưng cô tin tưởng đội trưởng của mình vô điều kiện: “Vâng.”
Giọng nói Đường Mạch vang lên: “Hai em xếp theo trình tự của lần xếp hàng thứ hai đi.”
Tiểu Vân và Viện Viện ngây ngốc nhìn Đường Mạch, hai cô bé cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể gật gật đầu.
Đại Gà Tây ở bên cạnh nghe được mơ màng hồ đồ. Nó không biết Đường Cát là ai, nó thấy đám người chơi nhân loại này căn bản không thèm để ý tới nó, chỉ tập trung sắp xếp tốt trình tự xếp hàng lần thứ tư này. Đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ bọn chúng đã biết được trình tự xếp hàng chính xác? Không thể nào, hai vấn đề vừa rồi kia không có gì đặc biệt, nó còn cố ý sau khi cân nhắc rất kĩ mới đưa ra câu trả lời nữa đó.
Đại Gà Tây: “Các con của ta, các con gấp không chờ nổi muốn xếp hàng ăn sâu đến vậy sao cô cô?”
Đường Mạch: “Đúng vậy, mẹ.”
Đại Gà Tây: “……”
Tiêu Quý Đồng thường xuyên mặt không đổi sắc gọi Đại Gà Tây một tiếng “Mẹ”, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Mạch gọi nó như vậy. Đại Gà Tây không cảm thấy nửa điểm ấm áp, trong lòng ngược lại là một trận khủng hoảng. Trong Thế Giới Quái Vật nó không tính là thông minh, thực lực cũng không quá mạnh. Nhưng nó cũng đủ âm hiểm, đủ biến thái, cho nên mới có tư cách giống như Thợ giày sắt cường đại, trở thành Boss của Phó bản hiện thực.
Đại Gà Tây đảo đảo hai mắt nhỏ, đang muốn lại nói thêm gì đó. Trên thực tế nó cảm thấy đám người chơi nhân loại này không có khả năng tìm ra được vị trí xếp hàng bị sai lúc trước, hiện tại vừa hỏi hai vấn đề chẳng liên quan gì tới nhau, bọn chúng đã lại hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng nó không có thời gian nói chuyện, bởi vì Đường Mạch đã đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà thẳng một đường đi đến đứng trước mặt nó.
Đường Mạch đã đứng đối diện nó hai lần, nhưng lần này, Đại Gà Tây hít thở có chút dồn dập.
Dường như có chỗ nào đó không giống với trước đây.
Tiểu Kiều sờ sờ đầu, thì thầm trong miệng “Đội trưởng và anh trai rốt cuộc muốn làm gì đây”, tiếp theo cũng lại đi lên, đứng ở vị trí số hai. Kế tiếp là Tiêu Quý Đồng, Tiểu Vân, Viện Viện.
Ở vị trí thứ sáu là Ninh Ninh luôn mang vẻ mặt lạnh tanh, cho dù trong lòng không hiểu chuyện gì, trên mặt cô cũng không thể hiện bất kì biểu tình gì, chỉ lạnh lùng đi lên đứng xếp hàng.
Cuối cùng là Phó Văn Đoạt. Hắn bình tĩnh đi lên, đứng phía sau Ninh Ninh.
Ngay một khắc trước khi Phó Văn Đoạt chuẩn bị đứng vào chỗ, Đại Gà Tây mở to hai mắt, lớn tiếng nói: “Từ từ, các con ngoan của mẹ, thật ra vừa rồi mà đã lừa các con đấy. Em trai con căn bản không phải xếp vị trí thứ năm, nó xếp…… thứ nhất. Đúng vậy, nó xếp thứ nhất!”
Phó Văn Đoạt tựa như không nghe thấy, thấp giọng cười một tiếng, lập tức đứng vào vị trí cuối cùng.
Bảy người chơi đã xếp thành hàng, Đại Gà Tây trợn tròn hai mắt, bên cánh gà còn lại nhẹ nhàng run rẩy.
Giây tiếp theo, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên ——
“Leng keng! Người chơi xếp hàng chính xác, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Gà con nghe lời có sâu ăn ’. Thông quan Phó bản hiện thực ‘Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ gà nhà mình’, đạt được khen thưởng ‘ Ổ Gà Của Ta ’. Nhắc nhở: Khen thưởng này sau khi gà con ăn xong sâu sẽ được tự động thu hoạch.”
Cảm giác đói khát ngay một khắc này toàn bộ đều biến mất, tất cả mọi người đều rõ ràng cảm nhận được dị năng của chính mình đã quay trở lại.
Tiểu Vân và Viện Viện vẫn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ vì mình cứ như vậy liền đã thông quan, chưa kịp lấy lại tinh thần, Tiểu Kiều kinh hãi đi ra khỏi hàng, nhìn đi nhìn lại ba lần cũng vẫn chưa hiểu rõ tại sao lại muốn xếp hàng như vậy. Ninh Ninh tuy rằng cái gì cũng đều không hiểu, nhưng cô cao lãnh mà hừ một tiếng, khinh thường với đi hiểu.
Kế tiếp, bọn họ nhớ tới lời Hắc Tháp vừa nói. Mọi người nhìn về phía sâu đen đang nằm trên mặt đất, toàn bộ đều nuốt nước miếng một cái, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Thời điểm Đại Gà Tây nghe được Hắc tháp thông báo trò chơi kết thúc, trong lòng liền hiện lên một loại cảm xúc phức tạp. Nó nhìn về phía cánh gà rơi trên đất nằm cách đó không xa, cuối cùng lại nhìn về phía bảy người chơi nhân loại. Ánh mắt nó tràn ngập hận ý đảo một vòng trên người bảy người, Đại Gà Tây cô cô một tiếng, ghi tạc bộ dáng của bọn họ, kế tiếp nó mua may bên cánh còn lại, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúc lúc này, một giọng nam vang lên từ phía sau nó: “Còn muốn chạy à?”
“Cô cô?” Đại Gà Tây sửng sốt, xoay người nhìn về phía Đường Mạch. Chỉ thấy tên nhân loại mang bộ dáng thanh tú trắng nõn này đang hơi hơi mỉm cười nhìn mình, tiếp theo ngón tay hắn vừa lật, một que diêm to lớn liền đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy que diêm quen thuộc, Đại Gà Tây hoảng sợ hét lớn, nó kinh hãi múa may bên cánh còn lại muốn chạy. Nhưng mà ngay sau đó, tay phải Phó Văn Đoạt vung lên, thứ vũ khí sắc bén màu đen liền xuất hiện. Động tác của Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn trước một chút, gần như là hóa thành một tia chớp đen, trực tiếp vọt lên. Thấy thế, Ninh Ninh sửng sốt một giây rồi cũng xông lên.
Đường Mạch gầm lên một tiếng, hắn quẹt đầu đỏ que diêm xuống đất, ngay sau đó một ngọn lửa nóng rực nhanh chóng xuất hiện.
“Cô cô cô cô!!!”
Năm phút sau, Tiểu Vân và Viện Viện thần sắc phức tạp nhìn bốn người còn lại ngồi quây quanh đống lửa. Ngồi ở đó chỉ có Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Tiêu Quý Đồng và Ninh Ninh, ngay cả Tiểu Kiều cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, ko dám thông đồng làm bậy mà đi qua đó.
Mùi thịt mê người trộn lẫn với hương vị dầu mỡ tràn ngập cả siêu thị. Tiếng lửa cháy xì xèo câu động trái tim mỗi người chơi, một giọt mỡ từ trên người gà tây rơi xuống ngọn lửa, bắn ra âm thanh tuyệt diệu.
Tiểu Kiều, Tiểu Vân và Viện Viện trừng lớn mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm con gà tây nướng kia, điên cuồng nuốt nước miếng.
Ninh Ninh mặt không cảm xúc dùng dao cắt xuống một miếng thịt gà tây tươi mới mọng nước, đưa cho Tiểu Kiều: “Em không phải nói muốn ăn thịt gà sao? A, vẫn chưa chín, chờ một chút.” Nói xong, Ninh Ninh ném miếng thịt vào trong đống lửa.
Tiểu Kiều: “……”
Năm phút trước nó vẫn là một con gà tây sống sờ sờ, còn biết nói tiếng người mà! Nếu đã có thể nói chuyện, vậy nhất định không phải gà tây bình thường!
Tiểu Kiều trong lúc nhất thời tiếp thu không nổi. Đại Gà Tây rất giống nhân loại, có suy nghĩ lại biết nói tiếng người, cậu bé có chút không nỡ cắn xuống. Lúc này, Đường Mạch xé xuống một miếng thịt đã được nướng chín. Hắn nhai hai vài cái, nhàn nhạt nói: “Sau khi ăn xong liền cảm giác dị năng mạnh hơn rồi, tố chân thân thể cũng tăng lên một bậc.”
Tiểu Kiều: “……”
Tiểu Vân và Viện Viện: “……”
Một phút sau, bảy người chơi ngồi vây quanh đống lửa, chờ thịt gà tây nướng chín.
Trong lúc nướng gà, Tiểu Vân nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nhìn về phía Đường Mạch. Cô bé tò mò hỏi: “Victor tiên sinh, em có thể hỏi một chút, tại sao lại là trình tự xếp hàng như vậy không? Nếu trình tự xếp hành là không đổi, trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt đầu tiên, Đại Gà Tây……” Ngửi thấy mùi thịt nướng mê người, Tiểu Vân nhịn không được quay đầu nhìn về phía con gà tây nướng mọng nước vàng óng, cô bé nuốt nước miếng, quên mất cả điều mình muốn nói.
Sau một hồi Tiểu Vân lấy lại tinh thần. “Khụ, em là nói, tại sao lần đầu tiên nó lại đuổi theo chị Ninh Ninh. Chị ấy không phải đứng ở vị trí thứ sáu à?”