Một mệnh hồn mang màu vàng rực, khuôn mặt tuy có vài nét giống với Nhan Phi, song lại cũng không tương tự hoàn toàn. Mỗi một tấc trên người y đều đang phát sáng, đều tràn ngập một luồng sức mạnh vô tận và thánh khiết. Suối tóc như vô số cái đuôi dài tỏa ra từ sau lưng y, lững lờ lan ra khắp cả thiên địa, nối liền tới mọi cọng cây ngọn cỏ trong vũ trụ. Y tựa như một ngọn lửa thiêng bỗng nhiên bừng lên giữa đêm tối, thu hút những linh hồn đã dơ bẩn, sa đọa mà lại đáng thương chen chúc bay về phía y như thiêu thân.
Ba Tuần là vị thần vĩnh viễn trẻ trung, trẻ trung đến độ ngây thơ, đây có lẽ chính là nguyên do vì sao mệnh hồn đã sống qua mấy kiếp của y vẫn có thể giữ được ánh sáng và mỹ lệ nhường ấy, gần như chẳng giảm đi mảy may so với lúc lọt lòng.
Nhan Phi từ đằng xa đã trông thấy sư phụ tới đón mình, y toét miệng cười vội vàng chạy tới. Y đã làm sạch, đồng thời phá hủy cái rương kia, ngay đến những mảnh vỡ cũng đã bị ném vào trong núi, chỉ mang về một miếng làm bằng chứng cho thôn dân. Như vậy là bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây.
Rương châu báu bị hủy, tuy đã có thể giải trừ lời nguyền nhốt lại cả ngôi làng, song thiên đình chắc chắn sẽ phát hiện. Bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi.
Nhưng khi chạy đến cách Đàn Dương Tử còn có vài bước, y lại chầm chậm dừng bước.
Y nhìn thấy ánh mắt của Đàn Dương Tử đang nhìn về phía mình chứa đầy khiếp sợ, khó tin cùng với tuyệt vọng đang tràn ra ngoài từng giọt một. Y cũng ngửi thấy mùi hương của thi chúc tỏa ra từ trên người Đàn Dương Tử.
Không ngờ sư phụ lại vội vã chế ra thi chúc như vậy…
Y tức khắc hiểu ra, mình đã quá nóng vội…
Quá sợ sệt bị tìm thấy, quá sợ sệt bị kéo trở về vận mệnh mình đang trốn chạy, cho nên đã để lại quá nhiều sơ hở. Những lời nói dối y dựng nên, bây giờ nghĩ lại mới thấy ấu trĩ không đỡ nổi một đòn tới mức nào, chẳng trách sư phụ nhìn Nhan Phi lớn lên sẽ hoài nghi.
Nhan Phi vốn đã cho rằng, phút chốc lời nói dối bị vạch trần, y sẽ vô cùng đau khổ, nhưng không hề, y chỉ cảm thấy thoải mái.
Y không thích nói dối, xưa nay vẫn không hề thích, thậm chí còn coi thường nói dối. Trước kia y ỷ vào sự mạnh mẽ và hoàn mỹ của mình, gặp phải bất kỳ chướng ngại hay cửa ải khó khăn nào cũng đều đấu đá lung tung va tới, nhưng y cố tình lại nói dối người đã dao động tâm thần y nhiều nhất. Lừa dối hết lần này sang lần khác, tựa như chỉ có làm vậy, bọn họ mới có thể nắm chắc lấy ôn tồn trong thoáng chốc.
Nhưng không phải vậy. Y hiểu từ đáy lòng.
Y đã cướp đi Shiva của Khiên Na Ma La, hiện tại lại cướp đi Nhan Phi của Khiên Na. Y giả mạo thành dáng vẻ của Nhan Phi, lừa gạt tình yêu dịu dàng mà sâu sắc của Khiên Na đối với Nhan Phi là một chuyện đê hèn tới mức nào. Đến ngay cả mệnh hồn của y cũng lao đao vì đó.
Sắc mặt Nhan Phi rất bình tĩnh, song trong đôi mắt lại ẩn giấu đau thương vô tận.
“Người biết rồi.”
Đàn Dương Tử lùi về phía sau một bước, lắc đầu phảng phất như đang không thể hiểu rõ, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía y.
“Con tiếp nhận mệnh hồn?” Đàn Dương Tử dùng giọng điệu kỳ quái vừa như không dám tin, lại vừa như đã nằm trong dự liệu hỏi một câu.
Nhan Phi không đành lòng nhìn thẳng vào hai mắt Đàn Dương Tử, vì thế y rũ cặp mi xuống, gật đầu một cái. Kiếm Hiệp Hay
“Con lừa ta.” Nỗi khiếp sợ của Đàn Dương Tử dần dần biến thành tê dại, cả người giống như đột nhiên bị biến thành một bộ xác trống rỗng, rơi vào ranh giới giữa từ chối chấp nhận hiện thực và không thể không chấp nhận hiện thực.
Hơn một tháng trước hai người ẩn cư bên trong khu rừng rậm, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì thở, ôm chặt lấy nhau triền miên giữa ánh lửa, môi răng vấn vít dây dưa, nghe Nhan Phi ghé vào tai gã thủ thỉ thổ lộ tâm tình nồng nàn hết lần này sang lần khác. Lẽ nào những việc đó… đều không phải là cùng với Nhan Phi, mà là cùng…
Là cùng… Ba Tuần!
Phẫn nộ và nhục nhã như lửa cháy lan đồng, thoắt cái đã đốt cháy hết máu trong người Đàn Dương Tử. Quỷ khí ngùn ngụt mãnh liệt như sương giá lạnh căm tỏa thật nhanh từ trong thân thể gã ra ngoài, sơn thôn mới vừa ấm ấp sáng ngời lên không ít nhờ giải trừ được nguyền rủa, tức thì đã chìm vào một cảm giác âm u rục rà rục rịch khác.
Nhìn thấy tà áo xanh bay phấp phới quanh người Đàn Dương Tử, khuôn mặt nhuốm sắc xanh vốn lạnh lùng nghiêm túc nhất thời lại thoáng hiện lên quỷ tướng dữ tợn, các thôn dân đều dồn dập hoảng sợ lùi ra chạy trốn. Lúc này Đàn Dương Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng gào đáng sợ, như con thú hoang đau đớn rồi cũng phẫn nộ vì trọng thương, thê thảm, đẫm máu tươi và nước mắt đến vậy. Mà thanh Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng gã cũng tựa như đã cảm nhận được tuyệt vọng vô bờ này, phẫn nộ điên cuồng, hí dài một tiếng rồi xuất hiện giữa trời.
Ngọn lửa màu xanh bao trùm lên cả người gã, trong con ngươi vốn đen kịt giờ lại mơ hồ rực cháy lên ngọn lửa màu vàng rực. Đối mặt với Khiên Na như vậy, Nhan Phi chỉ cảm thấy tim mình bị lăng trì từng nhát một, ngọn lửa trong lồng ngực liếm đau đớn, lại không nói ra được lời nào.
Nhan Phi không còn nữa rồi, Nhan Phi bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Giống như Shiva, cũng bị Ba Tuần cướp đi mất rồi.
Cướp đi, không bao giờ quay về được nữa.
Nhan Phi nho nhỏ của gã, Nhan Phi cười xuân quang xán lạn, thích ăn sữa đông, bám người, ngây ngô lại có gì đó tà ác, sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Khiên Na đã từng cho rằng, sau khi tận mắt trông thấy Shiva chết đi, mình sẽ không bao giờ còn phải hứng chịu cơn đau đớn tan nát cõi lòng đáng sợ như vậy nữa. Nhưng hiển nhiên là gã đã sai rồi. Bất kể có phải trải qua bao nhiêu chuyện, vận mệnh luân hồi vô tận luôn có thể tìm được một phương thức càng đẫm máu hơn nữa để hành hạ gã.
Lúc này, hiệu lực của thi chúc gã tự tay làm ra đang dần dần biến mất, Đàn Dương Tử nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Nhan Phi, điều này chỉ có thể làm cho gã càng thêm điên cuồng, càng thêm đớn đau. Gã nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm, rống giận đâm thẳng về phía Nhan Phi.
Nhan Phi không hề di chuyển, thậm chí còn thu lại hết tiên khí của mình, tùy ý cho quỷ khí đang cháy như một ngọn lửa lạnh băng ngợp trời xốc bay mái tóc và tà áo y.
Mũi kiếm dừng lại trước trán y, trên khuôn mặt Đàn Dương Tử là căm hận vô cùng vô tận, mà trong cặp mắt lại không ngừng tuôn ra nước mắt.
Tại sao y lại không tránh? Bởi vì biết một ác quỷ nho nhỏ như mình căn bản không thể làm y bị thương được? Bởi vì mình chẳng qua chỉ như một con chuột giương nanh múa vuốt, không hề có lực sát thương ở trước mặt y?
Mấy ngày nay, y nhìn mình lộ ra đủ mọi trò hề, chắc chắn cũng giống như đang xem khỉ diễn xiếc phải không?
Tại sao lại phải tốn nhiều thời gian, tốn nhiều công sức như vậy chỉ để làm nhục mình? Bởi vì biết mình đã phá hủy Lục Đạo Quy Nhất trận của y, cho nên mới tới trả thù sao? Tại sao không thể tiêu diệt gã luôn ở Cảnh Giới Hư Vô luôn đi? Tại sao không thể triệt để chấm dứt cõi đời đằng đẵng đáng thương này của gã?
Nếu được biết trước, gã thà rằng hồn phi phách tán bên trong nhiếp hồn châu, chứ cũng vĩnh viễn không muốn phải chờ đến giây phút này.
“Tại sao!!! Tại sao!!!” Đàn Dương Tử khàn giọng rống giận.
Lại vào chính lúc này, phảng phất như hô ứng với cơn phẫn nộ trong lòng gã, giữa bầu trời đột nhiên giăng kín mây đen, sấm dội ì ùng. Sắc mặt Nhan Phi chợt thay đổi, lòng trầm xuống.
Thiên binh quả nhiên sắp tới!
Trên người Nhan Phi bỗng nhiên phóng ra bảo quang ngũ sắc, y vươn tay ra nắm chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm. Đàn Dương Tử chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ ôn hòa mà lại vẫn cứ khó lòng chịu nổi được trong nháy mắt đã lan tràn tới, tức thì áp chế hết thảy sức mạnh của gã.
Một thanh lân quỷ nho nhỏ, đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất trên dưới chư thiên, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Cảm giác bất lực lại một lần nữa càn quét tới, chẳng qua là lần này lại càng thêm hung mãnh cấp tốc hơn so với cái vòng cổ trước kia, chỉ mất một chớp mắt đã rút đi hết thảy sức lực trong người gã. Gã cắn nát hàm răng, cũng không thể nào ngăn cản đầu gối mình nhũn ra, quỳ gối gục xuống, quỳ rạp xuống trước mặt vị thần gã căm hận nhất. Có điều đầu gối của gã còn chưa kịp tiếp xúc với mặt đất, Nhan Phi, hoặc nên nói là Ba Tuần đã duỗi tay ôm lấy hông gã.
“Thiên binh đến rồi, con đưa người rời đi.” Ba Tuần nói vào tai gã.
Vẫn là giọng nói của Nhan Phi, song ngữ điệu lại không hề giống.
“Thả! Ta! Ra!” Khiên Na phẫn hận gằn ra ba chữ này từ giữa hàm răng, không ngừng giãy giụa, thậm chí nỗ lực cắn lấy y, sức lực phảng phất như con thú gần chết hồi quang phản chiếu. Dưới tình thế cấp bách, Ba Tuần đặt tay lên trán gã, một nháy mắt sau, Khiên Na chỉ cảm thấy đầu óc như thể bị một thanh búa đập vào, rồi mất đi toàn bộ ý thức.
Nhan Phi ôm ngang Khiên Na lên, thánh quang đằng sau nở rộ như hoa sen ngàn cánh, nâng y cưỡi gió thăng lên. Y tức thì xông lên cửu tiêu, xuyên hành giữa những rặng mây, gọi từng tầng tường vân đến che giấu đi hành tung của mình. Nhưng dù sao y cũng rời đi quá muộn, chẳng mấy chốc đã có từng tầng mây cuốn tới, áp sát lại từ bốn phương tám hướng, kim giáp trên người những dãy thiên binh chiếu rọi ra ánh nắng vàng chói lọi. Những ráng màu thẩm thấu từ bên trong thiên đình đổ xuống tựa như từng lớp lụa voan mỏng manh treo xung quanh, bao phủ trên dưới quanh người Nhan Phi, dây dưa múa lượn cùng với