Khiên Na mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một bãi phế tích trống trải mà cũ nát. Trên vách tường được dựng từ đá tảng, những bức bích họa và phù điêu đã từ từ bị ăn mòn cho loang lổ xưa cũ mơ hồ thoáng hiện lên vẻ huy hoàng hoa lệ của năm xưa, chỉ là bây giờ đã sớm bị tro bụi, nấm mốc và những sợi dây leo độc bao trùm. Mái vòm được mấy cột trụ vặn vẹo chưa sụp chống đỡ là một mảng tăm tối, chỉ có đúng một lỗ hổng lưu lại sau khi trần nhà sụp mất một mảng, hắt xuống một chùm sáng âm u nhàn nhạt. Ngoài động là u ám vĩnh hằng, bầu trời không trăng không sao, cùng với sương khói vàng xám tỏa ra mùi lưu huỳnh trong không khí, hình thành nên những đám mây nhìn như mềm mại mà thực tế lại nặng trịch trên hư không vô tận giữa bát nhiệt địa ngục và bát hàn địa ngục.
Gã đã trở về địa ngục.
Một khắc trước gã hình như vẫn còn ở thôn Vong Ưu trên nhân gian, Ba Tuần nỗ lực ôm gã, mà gã thì dùng hết sức giãy giụa. Làm sao mới chỉ một chớp mắt đã trở về đến địa ngục rồi?
Trong đầu vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn bỏng rát nào đó, khá giống với cơn đau đầu mê man sau khi say rượu. Gã thoáng cử động, lại nghe thấy âm thanh xích sắt vang leng keng.
Gã bừng tỉnh lại, vật lộn ngồi dậy, lại phát hiện trên cổ tay trái màu xanh lam của mình đang bị tròng lên một cái cùm, dây xích sắt thật dài rũ xuống từ cái cùm, nối dài mãi vào bên trong bức tường, phảng phất như thể mọc ra từ trong tường. Tim gã đập nhanh hơn, gã gắng sức giật sợi dây xích kia, sau đó duỗi tay muốn rút Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng tới chém, nhưng lại không hề để lại bất cứ vết tích nào.
Ổ khóa này hình như được làm từ vật liệu của thiên giới, mà chẳng hiểu tại sao lại không hề làm bỏng làn da gã.
Gã quan sát xung quanh, nhất thời cũng không khỏi nhận thấy người áo đỏ đang lặng lẽ đứng trong bóng của cây cột trụ cách đó không xa. Giữa màn đêm, làn da của y ánh lên u quang như trăng bạc, trong ánh mắt lưu động từng tia u buồn.
Nhan Phi, Nhan Phi không cần mặc quỷ thân cũng có thể sinh tồn trong địa ngục.
Không… Đây không phải là Nhan Phi, đây là Ba Tuần.
Khiên Na muốn gào thét, muốn chém giết, muốn bóp nát đầu của vị thần linh đáng ghê tởm này. Nhưng một khi nghĩ đến vị thần linh này và Nhan Phi căn bản khó phân rạch rồi, lại sẽ cảm thấy nỗi uất hận nồng nặc như máu không có chỗ trút xuống. Gã nhìn chằm chằm vào người áo đỏ đang đối diện với gã, dần dần cảm thấy trong cổ họng xông lên một luồng vị tanh ngọt, huyết khí dâng trào, có thể trào ra khỏi khóe môi bất cứ lúc nào. Gã cắn chặt hàm răng, nuốt máu xuống, không muốn bị thần linh đã cướp đi hết tất cả của mình chế giễu thêm nữa.
Cuối cùng Nhan Phi cũng mở miệng nói, “Con khóa người lại, là vì sợ người tỉnh lại quá kích động, tự làm mình bị thương. Cũng sợ người căn bản không nghe con giải thích đã bỏ chạy.”
Khiên Na nở nụ cười, tiếng cười vụn vỡ, từng âm tiết tràn ngập khổ đau của gã lại giống như ngàn vạn cái đinh sắt đâm vào tim Nhan Phi, lạnh lùng cắt chém linh hồn y.
“Ta chỉ là một thanh lân quỷ nho nhỏ, có tài cán gì, để cho Thần quân coi trọng như vậy?”
Nhan Phi nhắm hai mắt lại, hạ thấp giọng nói, “Lẽ nào một mệnh hồn lại quan trọng đến vậy sao? Con rõ ràng vẫn là Nhan..”
“Câm miệng!!!” Khiên Na phẫn nộ quát tháo, giọng nói vang rền đến mức mặt đất cũng gần như phải run rẩy.
Một chốc lặng im, dần dần đọng lại như vũng nước tù.
Khiên Na yếu ớt nói rằng, “Khi ta nhặt được Nhan Phi, nó mới chỉ có tám tuổi, rõ ràng đã nhìn thấy một mặt xấu xí nhất tăm tối nhất của nhân gian, nó lại vẫn giữ được tấm lòng lương thiện và ngây thơ. Dù bị đánh cho máu me khắp người, ánh mắt của nó vẫn quật cường như vậy, chết cũng không muốn xin tha. Nó cùng ta ăn gió nằm sương nay đây mai đó, chịu biết bao khổ cũng chẳng hề oán giận một câu, ta không thể cho nó hạnh phúc bình yên mà những đứa bé cùng trang lứa được nắm giữ, nó lại vẫn toàn tâm toàn ý ỷ lại ta. Lần nào nhìn thấy ta, nó cũng sẽ mỉm cười, nó cười lên rất đáng yêu, ta chỉ cần nhìn thấy là sẽ không tài nào chống cự được. Có lúc nó cũng sẽ không nghe lời, rất cứng đầu, thích cò kè mặc cả, làm việc tùy hứng không kiên trì, thi thoảng còn nói dối, nhưng tất cả những gì nó làm đều là vì được ở bên cạnh ta, vì để cho ta vui vẻ. Nó nói rằng nó muốn làm Hồng Vô Thường của ta, mới đầu ta còn cho rằng nó chỉ hiếu kỳ nhất thời. Thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn luôn lặng lẽ nỗ lực, cố gắng tiếp cận thế giới của ta. Cho dù có bị ta vứt bỏ, bị ta làm tổn thương, cũng vẫn quật cường chạy trở về như chưa bao giờ bị tổn thương cả. Có lẽ nó không cường đại, đã vậy còn rất dễ kích động, nhưng nó là Nhan Phi của ta, là Nhan Phi không màng tất cả cũng muốn ở bên ta, là Nhan Phi sẵn lòng mạo hiểm vì người và quỷ hèn mọn nhất.”
Gã chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nói những câu nói này ra khỏi miệng, gã vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt. Nhưng hiện giờ, đối mặt với một Nhan Phi đã không còn là Nhan Phi nữa, gã cuối cùng cũng có thể dồn nén lại từng chút một của hơn mười năm qua vào từng câu chữ này. Hốc mắt của gã nóng đỏ, gần như khó kìm nén được cảm xúc trong lòng rồi. Nhưng rồi chung quy gã vẫn nhịn được, hít một hơi thật sâu, móng vuốt sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay.
“Còn Ba Tuần, đã từng là Thiên Chủ cõi trời thứ sáu cao cao tại thượng, vị thần linh mạnh mẽ mấy trăm kiếp mới xuất hiện một lần, lập lời thề muốn cứu vớt chúng sinh địa ngục, khiến lục đạo hòa làm một thể, triệt để sửa lại trật tự tôn ti thiện ác. Vì lý tưởng của hắn – cái được gọi là thế giới quảng đại mà tự do, bất kỳ hi sinh nào cũng đều là lẽ dĩ nhiên. Nếu như một người chết đi có thể cứu được một trăm người, như vậy thì người này đáng phải chết. Đến ngay cả người hi sinh vì hắn mà hắn còn không để ý, huống chi là một quỷ sai địa ngục không đáng nhắc tới là ta?”
Trên mặt Khiên Na tràn ngập chán ghét nồng đậm, răng nanh cũng đã lộ ra, “Cho nên, ngươi có tư cách gì để nói ngươi và Nhan Phi là cùng một người?”
Đối mặt với một tràng lên án từ Khiên Na, Nhan Phi quay đầu đi, dùng hai tay che mặt mình lại hít một hơi thật sâu, im lặng trong chốc lát tựa như đang điều chỉnh tâm trạng của mình. Sau đó y lại xoay người trở về, nhìn vào Khiên Na.
“Nhưng không có con, sao Nhan Phi có thể có chấp niệm mạnh như vậy với người? Lẽ nào người chưa bao giờ tò mò, tại sao Nhan Phi dẫu có phải xuống địa ngục cũng khăng khăng muốn ở bên người sao?”
Khiên Na cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói là vì ngươi? Hai chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt!”
“Gặp rồi.” Nhan Phi đi ra khỏi bóng tối, tia sáng ám trầm khuấy lên những gợn sóng trong trẻo trong ánh mắt y. Biểu cảm trên mặt y là vẻ khó lường mà Khiên Na chưa bao giờ được thấy, “Chẳng qua là người đã quên con mất rồi.”
Khiên Na cau mày, thấy Nhan Phi đang lại gần mình, cũng đã bắt đầu cảnh giác. Gã nắm chặt thanh Trảm Nghiệp Kiếm trong tay, trên người dấy lên ngọn lửa xanh ngùn ngụt mãnh liệt, “Ta chưa bao giờ gặp ngươi cả!” Gã quát to, rồi đâm một kiếm tới.
Trên người Nhan Phi tỏa ra ánh sáng chói lòa, như cửu thiên ngân hà rơi vào hồ sâu yên tĩnh tối tăm, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ cung điện khổng lồ bị bỏ hoang này. Đứng trước quang minh như vậy, bất kỳ ác quỷ ô uế nào cũng đều không thể nhúc nhích, mà Khiên Na lấy làm lạ rằng mình vẫn chưa hề cảm nhận được cơn đau khi bị thánh quang thiêu đốt, chỉ cảm thấy sức lực trên người đều đã bị một năng lượng cường thế mang tính áp đảo nào đó hấp thu nghiền nát.
Lại một lần nữa, gã cảm thấy Nhan Phi khác hẳn Ba Tuần. Đã bao giờ gã bất lực, không đỡ nổi một đòn trước mặt Nhan Phi như vậy?
Gã vẫn luôn là mục tiêu Nhan Phi đuổi theo, là sư phụ mà y kính ngưỡng, ngay cả khi quan hệ giữa hai người họ xảy ra sự thay đổi về chất dưới sự kiên trì của Nhan Phi, lòng tôn kính của Nhan Phi đối với gã vẫn chưa bao giờ giảm đi dù chỉ mảy may..
Nhưng bây giờ, trước mặt vị thần khoác vẻ ngoài Nhan Phi này, gã chỉ là một ác quỷ có thể bị kiềm chế, bị chèn ép, bị cấm ngôn bất cứ lúc nào. Thậm chí chỉ cần y muốn, mình có thể bị y xóa sổ bất cứ lúc nào.
Gã trơ mắt nhìn Nhan Phi đẩy thanh Trảm Nghiệp Kiếm đã vô lực xuống, rồi nhẹ nhàng dán lòng bàn tay lên trán gã.
Trong nháy mắt, ký ức như dòng nước lũ, chảy ngược vào đầu óc gã.
…………………………
Hai tháng trước, Cảnh Giới Hư Vô.
Khoảnh khắc lựa chọn tiếp nhận mệnh hồn, đồng thời va về phía đá Phi Tưởng, thứ Nhan Phi cảm nhận được chính là cơn đau tột độ.
Từng cơn đau đớn, xót ruột thấu xương. Phảng phất như mỗi một tấc da tấc thịt trên thân thể y đều bị xé rách mạnh, xoắn thành từng mảnh vụn bọt máu. Y cảm thấy đầu óc mình bị đánh nát tan tành, đến ngay cả ý thức cũng bị lôi mạnh ra ngoài, không nơi nương tựa, yếu đuối mà không đỡ nổi một đòn trôi nổi giữa thiên địa. Sau đó, y bị đốt cháy, bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt từ trong ra ngoài. Y muốn rít gào, đau đến mức muốn lăn lộn khắp đất, thế nhưng thân thể của y đang ở đâu? Giữa cơn đau đớn vô biên vô tận, chỉ có đúng một ý nghĩ chống đỡ y không từ bỏ — báo thù.
Y nhớ Liễu Ngọc Sinh đã nói rằng, nếu như y có bất cứ chống cự nào dù chỉ là nhỏ nhất, thì sẽ hồn phi phách tán, trở về hư vô. Nếu như y chết đi, những thiên nhân đã từng chèn ép sư phụ, những tên súc sinh chia rẽ bọn họ sẽ đều có thể bình chân như vại. Bất kể sư phụ phải chịu bao nhiêu khổ sở trong hết mọi lần chuyển sinh, bất kể quỷ sai nho nhỏ bọn họ phải vào sinh ra tử bao nhiêu lần để được bình an sống tiếp, bất kể y cố gắng muốn ở bên sư phụ đến cỡ nào, cũng đều sẽ hóa thành tro bụi, sẽ không bao giờ có người để ý, cũng sẽ không bao giờ có người nhớ kỹ những giãy giụa và khát vọng đó nữa, những đêm cùng tựa vào nhau, khúc ca mà sư phụ ngâm nga cho y nghe…
Y không muốn sư phụ phải tiêu vong như vậy, ít nhất cũng phải có một người nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Trong vũ trụ này, đã từng có một thanh lân quỷ ấm áp như vậy.
Vì nguyện vọng này, y đau đớn thét lên, mở rộng ra tất thảy của mình. Để mặc cho thứ cực nóng kia đốt cháy bản thân, nuốt chửng thân mình, xé ý thức của y thành từng mảnh nhỏ. Y ôm lấy cơn đau vượt qua cả khả năng nhận tri, loại đau đớn tồn tại trong bản thân, chỉ cần vừa nghĩ cơn đau như vậy có lẽ chỉ là một phần vạn những gì sư phụ phải hứng chịu luân phiên ở địa ngục và nhân gian từ năm