Thuở khai sơ của khai sơ, trên một vị sinh thiên không rõ tên, vào lúc tinh hoa của vũ trụ đang luân chuyển dung hợp, biến ảo ra một loại hiện tượng kỳ quái — sinh linh, thế giới vốn không hề có lục đạo. Sức mạnh trong vũ trụ tiêu tan rồi ngưng tụ, không ngừng luân chuyển, nên mới xuất hiện sự sống và cái chết. Thời điểm các sinh linh tử vong, thiên hồn và địa hồn sẽ hóa thân về với hoàn vũ, qua không bao lâu sẽ triệt để tiêu tan, chỉ để lại mệnh hồn đi tìm kí chủ mới, khoảnh khắc mệnh hồn hòa vào với tinh huyết, thiên hồn địa hồn mới sẽ được sinh ra, sau đó sản sinh ra bảy phách trong quá trình hoài thai.
Cho nên luân hồi thuở ban sơ chỉ là quá trình mệnh hồn không ngừng chuyển đổi thân thể, không phân chia nhân thần, cũng không có cao thấp quý tiện. Sau đó, địa khí ở nơi ở của một bộ phận sinh linh trở nên dồi dào trù phú, mà nơi sinh tồn của một bộ phận sinh linh khác lại cằn cỗi khô cạn hơn. Từ từ, thân thể của bọn họ có khác biệt, một phần sinh linh có được thân thể hoàn mỹ và năng lực mạnh mẽ hơn, bọn họ tự xưng là thần, một bộ phận khác sinh linh thì lại trở nên nhỏ yếu hơn, ngũ giác chậm chạp, tướng mạo cũng trở nên tầm thường hơn. Bọn họ tự xưng là người.
Có điều, luân hồi vào lúc ấy là hoàn toàn ngẫu nhiên, sau khi mỗi một sinh linh chết đi, mệnh hồn của bọn họ đều có một nửa cơ hội đầu thai thành thần, một nửa cơ hội đầu thai thành người. Thế nhưng, những vị thần mạnh mẽ với tuổi thọ dài hơn, thông minh hơn không muốn mất đi thân thể hoàn mỹ cùng tiên cảnh giàu có trù phú của mình, cho nên bọn họ đã bắt đầu nỗ lực can thiệp vào phép tắc luân hồi nguyên bản. Bọn họ nhìn thấu một vài quy tắc luân hồi mệnh hồn, động tay chân vào đó, mệnh hồn của người sẽ chỉ có thể luân hồi giữa người với nhau, mệnh hồn của thần cũng chỉ có thể luân hồi giữa thần với nhau. Trật tự như vậy đã kéo dài trong một quãng thời gian rất dài, chừng một ngàn kiếp a tăng kỳ. Khi đó ba mươi ba thiên đều đã được phát hiện, thần tiên chiếm cứ ba mươi hai thiên, chỉ để lại một thiên cằn cỗi nhất cho nhân loại.
Lúc này một vị thần linh mạnh mẽ đã giáng sinh, chính là Phạm Thiên. Tuy sinh ra làm thần, nhưng vì bố mẹ nuôi đã đắc tội Thượng Đế Thấp Bà lúc đó, hắn đã bị phong ấn phép thuật, dùng thân phận nhân loại để sinh sống ở nhân gian. Hắn hiểu rõ cực khổ ở nhân gian, đồng thời cũng nảy sinh lòng chán ghét với các thiên thần ham muốn hưởng lạc tính tình tàn nhẫn bạo tàn ác độc. Sau khi trở về thiên giới, hắn đã chậm rãi bồi dưỡng thế lực của mình, cuối cùng lật đổ Thấp Bà, lập nên trật tự mới. Hắn hủy bỏ hoàn toàn pháp tắc luân hồi từ lâu về trước, rồi sáng tạo ra pháp tắc mới — nghiệp lực. Hết thảy hành động của sinh linh đều được chia ra làm hai loại: thiện nghiệp và ác nghiệp, thiện nghiệp sẽ khiến cho mệnh hồn của sinh linh trở nên càng thêm mỹ lệ nhẹ nhàng, mà ác nghiệp thì lại khiến cho mệnh hồn càng thêm vặn vẹo nặng nề. Đến phút cuối của sinh mệnh, mệnh hồn sẽ đầu thai dựa theo trọng lượng, càng nhẹ thì sẽ càng dễ được sinh ra ở tam thiện đạo, càng nặng thì sẽ càng dễ chìm vào tam ác đạo. Nhưng theo thời gian trôi đi, Thiên Chủ thay đổi, những trật tự đó được sửa chữa vài lần, về sau tỉ trọng trừng phạt đối với ác nghiệp nặng hơn nhiều khen thưởng cho thiện nghiệp. Bất kể ngươi đã cứu được mấy chục mạng người, chỉ cần giết một người, trọng lượng của ác nghiệp cũng đủ để kéo ngươi vào địa ngục.
Mạnh Bà dịu dàng kể lại tất cả những điều này, Nhan Phi chăm chú lắng nghe, tầm mắt phảng phất như đang trôi về quá khứ xa xăm.
Đợi cho Mạnh Bà nói xong, Nhan Phi mới nhàn nhạt nói, “Những điều này ta đều đã biết đại để rồi, điều ta muốn biết là cụ thể phải làm thế nào mới sửa lại được trật tự.”
Mạnh Bà sâu kín nhìn y, “Nếu như ngươi có thể tiếp tục việc trước đây ngươi làm, khiến cho lục đạo hợp nhất, chúng sinh đều được sinh sống ở cùng một nơi tự do bình đẳng, như vậy thì lục đạo không tồn tại, trật tự đương nhiên cũng sẽ bị phá hủy, sau đó mới dựng lên trật tự mới từ giữa hủy diệt.”
Hai mắt Nhan Phi nhìn về phía cung điện sụp đổ của Cựu Thần, “Nhưng có vài người đã không còn mệnh hồn, ta muốn biết sau khi trật tự bị phá hủy, bọn họ sẽ như thế nào.”
Mạnh Bà chậm rãi đi về phía y, khuôn mặt nửa yêu diễm nửa khô cằn như đã có một tia hoang mang, “Ngươi đang hỏi vì thanh lân quỷ Khiên Na Ma La kia đúng không.”
Nhan Phi cau mày nhẹ, “Ngươi biết hắn?”
“Hồi đó hắn là một đại công thần phá hủy tháp Niết Bàn của ngươi, toàn bộ Phong Đô đều biết hắn.” Cặp mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của Mạnh Bà bình tĩnh nhìn y, “Hơn nữa số mệnh của ngươi và hắn cũng có ngàn vạn sợi tơ quấn kết vào nhau, khi mảnh vỡ thiên hồn địa hồn của Shiva Ma La cùng với thiên hồn địa hồn của ngươi hòa làm một thể, hai người các ngươi đã được định sẵn sẽ dây dưa không rõ. Hắn sắp sửa trở thành nhược điểm lớn nhất của ngươi.
“Nếu đủ mạnh, ta đương nhiên sẽ có thể bảo vệ được nhược điểm của ta.” Ánh mắt Nhan Phi bình thản mà kiên định, “Nếu như ngươi phản đối, tại sao trước kia ngươi lại giúp ta trở thành Hồng Vô Thường?”
“Đó là bởi vì ta biết hắn là thời cơ để ngươi thức tỉnh, tuy ta không thể xác định được bằng cách thức nào.” Mạnh Bà nói, “Ta chỉ có thể nhìn thấy mảnh vỡ của duyên phận, chứ không thể nhìn thấy toàn cảnh.”
“Ngươi không muốn cho ta biết cách sửa đổi trật tự là vì ngươi sợ ta trở thành một Phạm Thiên thứ hai sao?” Nhan Phi đặt câu hỏi thẳng thắn mà sắc bén, nhưng Mạnh Bà lại vẫn không nổi giận, mà gật đầu hào sảng, “Đây đúng là điều ta đang lo lắng. Luân hồi nguyên bản không nên bị quấy nhiễu, nó sẽ thích nghi một cách tự nhiên khi hoàn vũ và nhân tâm đang tiến hành thay đổi ở mọi thời khắc, những cái được gọi là trật tự, quy tắc, công bằng, cuối cùng đều sẽ mục nát sa đọa, bị những thần linh có địa vị và sức mạnh xem như công cụ để bảo vệ lợi ích của bọn họ mà thôi.”
“Nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Có điều, xin ngươi ít nhất cũng hãy nói cho ta biết ngươi đã đưa ta vào trong thân thể một nhân loại như thế nào? Ta biết đó không phải là chuyển sinh thuật thông thường của Thanh Hồng Vô Thường.”
“Ngươi muốn dùng phương pháp này để đổi thân thể cho Khiên Na Ma La? Đổi sang thân thể của một thiên nhân?”
Nhan Phi biết rằng y không thể nào lừa dối được Mạnh Bà, vị nữ thần này luôn có thể thấu hiểu tất cả.
“Đúng, nếu như lục đạo quy nhất không thể được hoàn thành, thì ít nhất ta cũng muốn cho hắn có một cơ hội rời khỏi địa ngục.”
Sắc mặt Nhan Phi lắng đọng đơn côi đã trải qua mấy trăm năm, khiến cho trong lòng vị nữ thần đã gặp được quá nhiều bi hoan ly hợp dâng lên một luồng thương xót nồng đậm. So với những thần tiên Ly Hận Thiên như Tử Vi Thượng Đế hay Trường Canh tiên quân, nàng vẫn luôn yêu thích Ba Tuần hơn, trên người y có sự tinh khiết mà những thần linh sống lâu trên thiên đình đã dần dần mất đi, nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, một khi động lòng phàm, y sẽ tuyệt không dễ dàng buông tay. Đoạn tình kiếp này có thể khiến y sống lại, cũng có thể làm y triệt để trụy xuống rồi bị thiêu cháy.
“Ngươi đã từng uống rượu chấp niệm, đã thấy ba kiếp trước của mình, thì hẳn nên biết sứ mạng mà mình phải gánh vác, cũng phải biết cái gì là nhược điểm lớn nhất của ngươi. Khiên Na Ma La vốn không hề có duyên phận kiếp trước với ngươi, dây dưa giữa hai người các ngươi chẳng qua chỉ là chính si niệm của ngươi quấy phá. Hắn hận ngươi thấu xương, tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận lòng tốt của ngươi. Nếu như ngươi còn tiếp tục dây dưa với Khiên Na Ma La nữa, vậy thì chỉ có thể hủy diệt cả hắn và ngươi mà thôi.” Mạnh Bà đặt bàn tay phải già nua lên bả vai của vị thần trẻ tuổi, mà bàn tay mềm mại trẻ trung thì lại vỗ nhè nhẹ lên gò má y như vỗ lên má người tình, “Tất cả đều chỉ là ảo ảnh trong mơ, huống hồ thứ ngươi cảm nhận được có lẽ chỉ là ảo giác tình si của một tầm hương quỷ, khi nên buông tay thì nên buông đi.”
Lời nói dịu dàng của Mạnh Bà chẳng khác nào ma chú, ma chú có thể giải thoát y khỏi thống khổ vô tận. Nhưng