Ngay cả năm đó khi bị ba đạo thiên đình, nhân đạo và tu la đạo vây quét, đối mặt với thiên quân vạn mã như núi như bể, Ba Tuần cũng không sứt đầu mẻ trán như bây giờ.
Khiên Na một lòng muốn chết, cả người đã chết lặng, không ăn không uống cũng không nói năng gì, tựa như đã hạ quyết tâm ép Ma Thần phát điên. Dù Nhan Phi nghĩ ra biện pháp gì, khuyên bảo như thế nào, Khiên Na cũng như đã biến thành một người vừa điếc vừa câm, không hề cho y bất cứ đáp lại nào. Sau mấy ngày, hai người đều đã tâm lực quá mệt mỏi. Giờ phút này, Nhan Phi đang khoanh chân ngồi đối diện Khiên Na, tựa lên cây cột trụ phía sau chẳng khác nào đã kiệt sức. Mà Khiên Na thì bởi không ăn không uống hơn nữa còn không có lòng muốn sống, làn da khỏe mạnh màu xanh đã hiện lên một lớp tử khí trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mày cũng nhíu chặt, trên mái tóc bạc vẫn còn lưu lại vết máu khi tự hại mình vài ngày trước.
Nhan Phi biết y không thể ở lại đây quá lâu. Bây giờ trên dưới lục đạo đều biết Ba Tuần đã sống lại, thiên đình cũng đang trắng trợn lùng bắt y. Lối vào của địa ngục Cô Độc tuy không cố định, không phải tất cả mọi người đều có thể tìm tới, nhưng dưới chiến thuật tấn công bằng biển người, luôn sẽ có người biết đến nơi này. Mà y lại không biết mình có thể đi tới nơi nào, y không muốn tiếp tục đi tìm kiếm sự trợ giúp từ A Tu Vân, nhưng nếu như nghĩ cách báo tin với vài người quen cũ ở Tha Hóa Tự Tại Thiên, thì lại sợ sẽ liên lụy đến bọn họ.
Huống hồ Khiên Na giờ lại đang là tình trạng như vậy.
Nhan Phi không biết nên làm thế nào cho phải, đã có lúc y từng nghiêm túc cân nhắc lời Mạnh Bà nói.
Còn tiếp tục như vậy nữa, rất có thể sẽ dẫn đến kết cục là cả hai người bọn họ đều đồng thời bị hủy diệt. Nhưng Nhan Phi lại không thể nào từ bỏ Khiên Na được.
Bọn họ đều nói tình cảm của y đến từ chính Shiva Ma La, nhưng trong tình cảm và chấp niệm mà Shiva để lại cho y chỉ có thâm tình và bi thương vô tận, chứ không hề có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Có thể là tình cảm của y không bình thường, loại dục vọng độc chiếm đen tối, sền sệt, thậm chí còn hơi vặn vẹo đã bắt đầu nhen nhóm mọc rễ nảy mầm từ khi Nhan Phi vẫn còn đang rất nhỏ. Không chỉ một lần, y đã làm ra những chuyện rất quá đáng với Khiên Na trong giấc mộng khiến cho y tỉnh lại trong sợ hãi và xấu hổ, mà cố tình phản ứng của thân thể lại tỏ rõ y khát vọng làm những chuyện ấy với Khiên Na như thế nào.
Có lẽ là vì trong cuộc đời làm thần của mình, y chưa bao giờ rung động trước bất kỳ sinh linh nào, nên một khi động tình, chấp nhất sôi trào mãnh liệt ấy không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng. Dục vọng mà y đè nén mất đi sự ức chế từ thần tính, đã chậm rãi mọc ra cành lá bên trong nhân thân của y, nở thành một đóa hoa quỷ lệ khởi diễm. Nhưng lúc này y vẫn đang đè nén, vì y biết một khi con thú hoang trong lòng mình được thả ra, sẽ không thể nào cứu vãn, sẽ làm sư phụ bị thương. Y không muốn Khiên Na phải khó chịu một chút nào cả.
Nhưng bây giờ, bất kể y có làm như thế nào, Khiên Na cũng sẽ không còn nhìn y giống như trước nữa, cũng sẽ không bao giờ nở nụ cười mỉm đầy hiền từ trào ra từ đáy lòng nữa. Sư phụ của y cố chấp bền bỉ như vậy, người đã quyết định căm hận mình rời bỏ mình, thì sẽ không thay đổi tâm ý…
Nhan Phi cảm giác mình đang từ từ mất đi khống chế, một cảm giác không cam lòng cùng với hoang mang phẫn nộ dâng lên trong tim y, thúc giục y phóng hết những thứ đang bị kìm nén ra ngoài.
Tại sao… Tại sao sư phụ lại mắt toét như vậy?
Tại sao không thể tin tưởng mình, tại sao không chịu nhìn thẳng vào sự thực mình chính là Nhan Phi, chưa bao giờ thay đổi cả?
Chỉ nhiều thêm một mệnh hồn mà thôi, quan trọng đến vậy sao? Tình cảm của mình với sư phụ rõ ràng đâu hề thay đổi?
Từ nhỏ, y đã luôn đuổi theo sau sư phụ, cố gắng như vậy mới có thể làm cho sư phụ quay đầu lại liếc y một lần, dừng lại bước chân trong chốc lát. Y còn nhớ năm mười ba tuổi, có một lần thời gian sư phụ trở về địa ngục dài hơn quá khứ, y một mình ở nhân gian, ngày qua ngày nằm nhoài bên giường nhìn nhân thân của sư phụ, mong đợi sáng sớm một ngày nào đó tỉnh lại sẽ được nhìn thấy sư phụ đang luyện kiếm trong sân. Nhưng rồi y cứ chờ một ngày lại một ngày, vẫn chẳng hề đợi được sư phụ tỉnh lại. Sư phụ chưa bao giờ rời đi lâu như vậy cả, y bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, bắt đầu lo âu liệu có phải là sư phụ đã gặp phải chuyện gì đó ở địa ngục rồi không, y nóng ruột như con kiến trên chảo nóng, một mình nôn nóng đi tới đi lui trong nhà, không làm được việc gì. Y căm hận mình không thể nào cùng sư phụ đến địa ngục, vĩnh viễn không thể nào hiểu được một mặt khác trong cuộc sống của sư phụ.
Sau đó, y lại bắt đầu sợ sệt, liệu có khi nào sư phụ sẽ không trở về nữa không? Có khi nào Phong Đô đã điều sư phụ đến một ty khác rồi không? Có khi nào sư phụ đã tìm được Hồng Vô Thường mới? Nhưng sư phụ cũng nên trở về nói với mình một câu chứ. Những suy nghĩ miên man của y tăng lên một tầm cao mới, nhưng lại vẫn bó tay hết cách. Dần dà, y bắt đầu cảm thấy phẫn nộ.
Tại sao lại rời đi lâu như vậy? Tại sao không hề bảo ai nhắn một câu cho mình?
Cho nên, sau đó khi sư phụ trở về, đã vậy còn không hề giải thích một câu nào, lần đầu tiên trong đời y bắt đầu cáu kỉnh. Y không nói chuyện với Đàn Dương Tử, chỉ lặng lẽ nấu cơm lặng lẽ ăn. Sư phụ hiển nhiên đã nhận ra rằng tâm trạng y không đúng lắm, gặng hỏi y mấy lần rốt cuộc là làm sao. Mà Nhan Phi đang giận dỗi lại chỉ cảm thấy sư phụ biết rõ rồi còn hỏi, thế là càng lạnh nhạt hơn.
Kết quả là sư phụ phiền lòng, dưới cơn nóng giận lập tức trở về địa ngục.
Lần trở về đó là liền một tháng.
Sư phụ không biết trong một tháng đó Nhan Phi đã hối hận như thế nào, sợ hãi như thế nào, đã một mình vừa dọn dẹp vườn rau vừa khóc lóc chùi nước mắt như thế nào.
Đó là lần đầu tiên y ý thức được rằng, nếu như sư phụ lựa chọn rời bỏ mình, y sẽ không có cách nào ngăn cản nổi. Sư phụ có thể rời bỏ y bất cứ lúc nào, đi đến một nơi mà y vĩnh viễn không thể nào tìm được.
Hoặc giả như sư phụ chán ghét y, dù sao nuôi dưỡng y năm năm cũng đã có thể xem như tận tâm giúp đỡ. Y không hiểu chuyện, cáu kỉnh không đâu, ai lại thích y cơ chứ? Hoặc giả như sư phụ đã tìm được Hồng Vô Thường mới ở địa ngục, có lẽ hiện giờ bọn họ đang cùng nhau sinh sống vui vẻ ở địa ngục, hoặc có lẽ sư phụ đã quên mất mình.
Nhan Phi thời niên thiếu cứ nghĩ đến những tình cảnh đối với y lúc đó mà nói thì hết sức có khả năng, là lại cảm thấy tim như bị đao cứa. Y hối hận, hối hận xiết bao. Y thật sự không nên cáu kỉnh với sư phụ. Y không biết rằng ở độ tuổi đó của mình, có một vài hành vi phản nghịch là chuyện hết sức bình thường, y chỉ biết cầu khẩn ngày qua ngày, nếu như sư phụ trở về, y tuyệt đối sẽ không tái phạm cùng một lỗi lầm đó nữa.
Sau đó có một ngày, sư phụ thật sự trở lại.
Sư phụ không biết rằng, khoảnh khắc ấy Nhan Phi đã có cảm giác cạn kiệt sức lực đến mức chỉ muốn ngã oặt xuống, có cảm giác người chết đuối sắp chết cuối cùng cũng được thở một hơi.
Kể từ đó về sau, ở trước mặt sư phụ, Nhan Phi luôn luôn mỉm cười, hiểu chuyện, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Y dằn hết mọi tâm tư tăm tối của mình xuống tận đáy lòng, dùng mấy lớp khoá nặng nề trói kín lại. Nơi đó là một khu vực kịch độc, một khu vực sẽ khiến cho sư phụ y phải khiếp sợ, rồi chán ghét.
Mà hiện tại, y cuối cùng cũng có đủ sức mạnh, không chỉ có thể đuổi theo bước chân của sư phụ, mà còn có thể bảo vệ sư phụ. Nhưng sư phụ lại một lần nữa bỏ mặc y.
Nhưng y đã không còn dự định tiếp tục ấm ức cầu toàn nữa. Y muốn Khiên Na Ma La, muốn hoàn toàn nắm giữ sư phụ. Kể cả sư phụ sẽ không tha thứ cho mình, sẽ không đối xử với mình như trước đi nữa, y cũng không quan tâm. Y chỉ biết rằng y tuyệt đối sẽ không thả Khiên Na đi, thà rằng cả hai người đều cùng bị hủy diệt cũng sẽ không buông tay.
Dù sao chúng sinh cũng gọi y là Thiên Ma, không làm vài việc tà ác, sao xứng đáng với cái tên này được?
Thế là y đứng lên, đi đến trước mặt Khiên Na, nhìn sư phụ mình từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi thật sự không muốn sống nữa?”
Khiên Na không cử động, nếu như không phải khoang ngực vẫn còn hơi chập trùng, y gần như đã cho rằng sư phụ đã chết.
“Đã như vậy, nếu như ta đến địa ngục Thanh Liên, dẫn lửa thiên đình xuống dưới thiêu sạch sành sanh tộc nhân của ngươi, chắc ngươi cũng không thiết gì đúng không?”
Khiên Na bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vào y chằm chằm tựa như có vài phần không dám tin.
Nhan Phi hơi nhếch miệng, y chưa bao giờ dùng vẻ mặt như vậy để nói chuyện với sư phụ, mà vào giờ phút này, nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ hừng hực trong mắt Khiên Na, không ngờ y lại cảm thấy sung sướng vô cùng, “Còn cả ma gia quỷ tên là A Lê Đa kia nữa, hình như hắn đã bị A Tu Vân bắt đi rồi, chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể như bóp chết hắn như bóp chết một con rệp. Ý của ngươi thế nào?”
Khiên Na mở đôi môi khô khốc, dùng giọng khàn khàn nói, “Ngươi sẽ không làm vậy.”
“Ta sẽ không làm vậy?” Nhan Phi ngồi xổm xuống, cố ý dùng tư thái ngả ngớn nắm lấy cằm Khiên Na nâng lên, “Ngươi cũng đã nói rồi mà, ta là Ma Vương cõi trời thứ sáu, không phải đồ đệ Nhan Phi của ngươi, làm sao ngươi biết ta sẽ không làm?”
Khiên Na muốn hất tay y ra, nhưng tay Nhan Phi lại kiên cố như sắt thép, gã căn bản không có cách lay động nổi, “Cho dù là Ba Tuần, cũng sẽ không giết hại sinh linh vô tội bừa bãi.”
“Đừng tâng bốc ta quá. Ta đã chết một lần rồi, hiểu ra được rất nhiều chuyện. Có lúc càng lương thiện hiểu chuyện, thì lại càng không thể nào giành