Cho lui người trái phải, Nhan Phi nắm lấy bụi sao, dùng nước Vong Xuyên hòa ra, rồi tỉ mỉ vẽ một trận đồ khuy cơ trận ở xung quanh cái giường mình đang nằm. Đây là trận pháp được viết từ ngôn ngữ Cựu Thần, có thể hoàn toàn tách biệt tất cả các sinh linh nằm trong không gian này khỏi những không gian khác bị ngăn cách với nó, hình thành nên một loại kết giới vô hình giống như kính một hướng. Người ở bên trong không gian có thể trao đổi với bên ngoài, nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài trận pháp lại không nhìn thấy được tình hình trong trận pháp, cho dù có đi tới cũng chỉ có thể chạm được vào những vật vô tri, mà không thể nào chạm tới người trong trận.
Chẳng khác nào tạo ra đạo thứ bảy trong một khoảng thời gian rất ngắn, ngặt nỗi là đạo này rất nhỏ, chứa có một mình y mà thôi.
Trên thiên đình chỉ có năm vị thần linh tinh thông loại pháp thuật này, y vừa hay chính là một trong số đó. Y đã cẩn thận đo lường tính toán phương vị của nơi mình đang ở hiện tại, nhanh chóng vẽ phù văn bằng ngôn ngữ Cựu Thần phức tạp cùng với một vài phù hiệu mà đến ngay cả thần tiên cũng khó có thể lý giải được xuống đất. Chỉ cần hơi có điều bất ngờ hoặc sai sót trong tính toán, trận pháp này đều sẽ không thể thành công, không những vậy còn có thể tạo thành sự cố ví dụ như không gian bị xé rách. Có vài lời đồn đại đã nói, từ xa xăm trước đây, một vị Cựu Thần mạnh mẽ trong quá trình dùng khuy cơ trận đã tính toán sai lầm dẫn đến trận pháp xuất hiện chênh lệch rất lớn, sau một loạt phản ứng dây chuyền, trong địa ngục đã vỡ ra một đám lớn không gian – chính là địa ngục Cô Độc, ban đầu, bởi thiếu hụt địa khí cho nên không một thứ gì trong đó có thể sống lâu được, cũng không có thứ gì có thể tồn tại, thành ra mới gọi tên là địa ngục Cô Độc. Về sau Phạm Thiên đại chiến với Cựu Thần, nhằm có thể kiến tạo nên cung điện của Cựu Thần, những ma binh ma tướng đó mới suy nghĩ ra một phương pháp nào đó, dẫn một phần nhỏ địa khí trong địa ngục vào bên trong địa ngục Cô Độc, từ đó mới xuất hiện biển hoa bỉ ngạn vô biên vô bờ ấy.
Sau nửa canh giờ, y đã hoàn thành phác hoạ cơ bản của trận hình, rồi y lấy ra một con dao găm, cắt xuống lòng bàn tay, để máu chảy xuống vài vị trí cố định trong trận pháp. Đồng thời, miệng y ngâm xướng ngôn ngữ Cựu Thần cổ xưa, âm thanh có nhịp điệu tựa như một khúc trường ca mờ ảo xa xăm vang vọng trong cả căn phòng. Cùng với tiếng ngâm xướng, trận pháp bắt đầu tỏa ra những tia sáng u lam như ánh trăng. Những luồng sáng kia chẳng khác nào linh hồn bay lên từ bốn phương tám hướng, nhộn nhạo như những gợn sóng. Nhan Phi cảm thấy trong không khí có một sự thay đổi lặng thinh âm thầm, một cảm giác chia lìa, trống trải len lỏi thẩm thấu vào giữa mỗi một vi tử, không có bất kỳ tiếng động nào, im lìm ngăn cách y ra khỏi thế giới.
Ánh sáng u lam dần dần nhạt đi, nhưng cảnh tượng bên ngoài trận pháp cũng như thể bị ngăn cách bởi một lớp nước biển dập dờn, không ngừng vặn vẹo run rẩy.
Nhan Phi lấy Dẫn Hồn Linh ra từ trong tay áo, phảng phất như lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, y chăm chú nhìn lên hoa văn độc nhất vô nhị uốn lượn bên trên, hoa văn thuộc về Shiva Ma La.
Những chuyện từng trải trong khoảng thời gian ở nhân gian, không những khiến cho y được đến bên cạnh Khiên Na Ma La, mà còn cho y thêm một vài thứ khác. Trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới việc học tập phép thuật của ác quỷ địa ngục, đối với thiên nhân, những phép thuật đó tựa như những trò vặt vãnh thấp kém, vô ích, căn bản không đáng để mắt tới, thậm chí không một ai muốn đi thăm dò thử. Nhưng bây giờ, y hiểu rõ rằng, trên thực tế phép thuật của Thanh Hồng Vô Thường có rất nhiều điểm vô cùng tinh diệu, nếu như có thể phối hợp với rất nhiều phép thuật mà trước kia y đã học được ở thiên đình và thần lực của mình, có lẽ y sẽ có thể phát huy được uy lực vượt qua sự tưởng tượng.
Mấy ngày nay y cứ mãi suy tư, làm thế nào mới có thể tận dụng được hết những phép thuật của Hồng Vô Thường. Sau khi thu được mệnh hồn, y vẫn không hề ngơi nghỉ chuyện học tập phép thuật Hồng Vô Thường, tuy thời gian y thực sự trở thành Hồng Vô Thường không lâu, song từ hơn mười năm trước, y cũng đã tự học được không ít thứ, biết rằng trong đó ẩn giấu không ít kho báu có thể khai thác, phép thuật của Hồng Vô Thường không chỉ có thể thấy rõ hay ảnh hưởng tới lòng người, nếu như sử dụng thích đáng, y sẽ có thể nhờ vào đó để khống chế và ảnh hưởng tới ý thức tập thể của hết thảy sinh linh bên trong lục đạo.
Đêm nay, y chuẩn bị tiến hành lần thí nghiệm đầu tiên.
Dẫn Hồn Linh trôi bồng bềnh giữa không trung, xoay chầm chậm, lắc ra những âm thanh u mị nhịp nhàng. Hai tay y kết ấn, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, vẽ ra từng đường vòng cung có màu lưu huỳnh. Hai mắt y khẽ nhắm, trên trán tràn ngập thánh quang mềm mại, tia sáng kia dần dần trải rộng ra, rời khỏi kết giới khuy cơ trận, lan ra bốn phương tám hướng.
Đầu tiên là quan tình thuật.
Thế giới tình huyền của vô biên vô hạn chúng sinh âm thầm mở ra trước tầm mắt y. Tình huyền của tất cả nhân loại, hoặc mượt mà, hoặc sắc nhọn, hoặc xoắn cuộn rối tung, hoặc có trật tự rõ ràng, hoặc vững vàng, hoặc kịch liệt, hoặc cao ngạo, hoặc sầu muộn, tất cả đều hiển hiện ra trước mặt y, rực rỡ mê người đến vậy, vượt xa bất cứ mỹ cảnh nào trên thiên đình. Y gần như muốn lạc bước giữa thế giới kỳ quái lạ lùng này. Thiên mục bị làm rối mắt trước cảnh tượng chúng sinh rực rỡ sắc thái, cổ họng phát ra tiếng cảm khái khó nén lại kinh ngạc
Trước đó, khi mới là Hồng Vô Thường y cũng đã được nhìn thấy, mà dù sao lúc ấy y vẫn chưa mở thiên mục, thứ nhìn thấy dẫu sao cũng có hạn, càng không thấy được toàn cảnh của thế giới tình huyền. Bây giờ nhìn thấy, mới biết được sự bao la đặc sắc của lòng người.
Ý chừng là vì tuổi thọ của nhân loại có hạn, cho nên trong một thời gian ngắn ngủi, mới có thể nở rộ ra những đóa hoa tình huyền xum xuê đua nhau khoe sắc như vậy.
Y cất thán phục của bản thân đi, bắt đầu ngâm xướng chú văn báo mộng thuật. Y phóng thích sức mạnh thần thánh của mình ra, giăng một tấm lưới mộng cảnh bao la bát ngát. Từ mấy ngày trước, y đã bắt đầu thử nghiệm bện nên mộng cảnh này, đặt vào trước khi thức tỉnh, y tuyệt đối sẽ không dám nghĩ tới mình có thể chế tạo ra một giấc mộng quảng đại đến vậy. Trong mộng lại trùm vào từng tầng mộng cảnh khác nhau, có thể thăm dò cảm xúc của sinh linh, căn cứ vào cơn ác mộng lớn nhất cùng ngóng trông khao khát nhất của bọn họ để rồi thay đổi mộng cảnh.
Trong giấc mộng này, y sẽ cho bọn họ xem “địa ngục biến tướng” thực thụ.
Y sẽ nói cho bọn họ biết, không có cách nào trốn chạy được khỏi địa ngục cả, đặt mình vào trật tự hiện hữu, bất kể là người ngươi yêu hay là thân bằng hảo hữu của ngươi, cũng đều sẽ có một ngày phải rơi vào địa ngục, mãi mãi không thể thoát khỏi.
Ngay đến cả thiên nhân cũng không thể trốn chạy, cho dù bọn họ đã quên mất rằng mình chung quy cũng sẽ có một ngày phải chết đi.
Thế nên vào đêm đó, phần lớn nhân loại đều đã trải qua một giấc mộng hỗn loạn mà kinh khủng, có mấy người trong bọn họ vẫn nhớ được mình mơ thấy điều gì, có vài người tỉnh lại sau giấc ngủ thì lại chẳng nhớ rõ, chỉ còn sót lại dư vị sợ hãi không thôi nào đó làm người lo sợ bất an. Vài người bàn luận với người khác, mà đại đa số vẫn không kể ra, dù sao ác mộng cũng là thứ không thể bình thường hơn được nữa. Có điều, cơn ác mộng đêm nay dường như hơi khác, chân thực hơn, làm người kinh hoàng hơn, kinh hoàng không thể tránh khỏi như đứng trước tử vong. Mọi người nhìn lên cao xanh vẫn giống như thường ngày, làm mỗi việc thường làm mọi ngày, nhưng một cảm giác thấp thỏm bất an sầu lo lại được gieo xuống, chầm chậm nẩy mầm từ đáy lòng.
Mà cùng lúc đó, hết thảy những thầy thuốc của Y Tiên Phái đang ẩn cư khắp chốn cũng đều mơ thấy cùng một giấc mộng. Bọn họ thấy biển mạn châu sa hoa vô cùng vô tận, sắc đỏ mỹ lệ đến mức làm người đau thương trải rộng ra cả đại thế giới, mà thánh quang êm ái từ vị thần linh mặc bạch y đứng đơn độc giữa buội hoa đang chiếu rọi mặt mũi bọn họ, phảng phất như đó là tia hy vọng cuối cùng trong thế giới tăm tối này.
Gần như tất cả bọn họ đều chưa từng thấy tận mắt Ba Tuần, chỉ biết lý niệm của y, sùng kính chí hướng của y. Mà lần này nhìn thấy thần linh, dù không cần mở miệng, bọn họ cũng biết đây chính là thiên thần mà bọn họ đi theo cho tới tận hôm nay, một vị thiên thần có thể sáng tạo nên thế giới mới.
Còn Ba Tuần cũng giao cho tất cả bọn họ một nhiệm vụ.
…………………………
Luôn mấy ngày nay A Lê Đa không hề thấy mặt Ba Tuần. Nghe nói thượng thần cả ngày đều nhốt mình vào sâu trong cung điện, không cho phép bất cứ ai khác