Thi chúc trong tay Ba Tuần được mang ra từ địa ngục, chế luyện từ xác ướp cổ ngàn năm, mùi thơm nồng nặc gấp mấy lần so với thi chúc thông thường. Dưới sự gia trì của thần lực, mùi tanh thê lương quỷ dị nhanh chóng khuếch tán ra trước mặt chư thiên. Đại đa số thiên nhân đều mới ngửi thấy thứ mùi này lần đầu tiên, ngoại trừ số ít thần tiên đã từng vì nhiều nguyên nhân đi đến địa phủ, bọn họ thậm chí còn không rõ cây nến này rốt cuộc có tác dụng gì. Chỉ là khi hít hương thơm này vào mũi, trong đầu tựa như hơi choáng váng, cũng không rõ có phải là ảo giác hay không, ánh sáng thiên giới vốn thánh khiết sáng ngời lại trở nên tối tăm đi rất nhiều, sắc xanh lam đậm lạnh lẽo lặng lẽ âm thầm nhuộm đẫm tất cả. Dần dần, tất cả những gì thiên nhân có thể nhìn thấy trước mắt đều đang nhanh chóng vặn vẹo biến dạng một cách quái dị. Thân thế vốn tinh tế phiêu dật trở nên mập mạp ẩm mềm, như chồng tuyết đang tan ra, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ cũng từ từ nhão chảy, nhãn cầu lồi ra từ dưới da mình như mụn mủ, hoặc là ngũ quan chuyển đến những nơi mà lẽ ra chúng nó không nên nằm. Thân người bọn họ co quắp vặn vẹo, tay chân mọc về những hướng ngược lại, hoặc là trở nên mềm nhũn như xúc tu bạch tuộc tha lôi dưới đất. Có vài thiên nhân mọc ra quá nhiều tay chân, như những con sâu ngàn chân, một vài thiên nhân khác lại không hề có tay chân, mà như những con sâu mềm đứng thẳng nhúc nhích.
Sau đó, bọn họ cúi đầu xuống nhìn tay của mình, lại phát hiện trên tay mình mọc đầy những nốt mẩn đỏ quái dị buồn nôn, trở nên thô to vụng về, từ lâu đã không còn là tay người.
Người này nối tiếp người khác, những thiên nhân đó đều hoảng sợ rít gào, đầu tiên là hướng về phía người khác, sau đó là ôm lấy mặt mình, vò lấy tóc mình. Chỉ có số ít một vài thiên nhân vẫn còn giữ được dáng vẻ vốn có, giờ khắc này lại cũng đã sợ đến gần như hồn phi phách tán vì nhìn thấy dáng dấp mệnh hồn của các thiên nhân khác, buồn nôn tránh né liên tục.
Mấy vị thiên quan bên cạnh Tử Vi Thượng Đế tựa như muốn bịt miệng mũi mình lại, nhưng mùi thơm kia không cần tới kẽ hở, chỉ cần bọn họ vẫn còn hô hấp, thì nhất định sẽ phải hít vào. Bọn họ cũng không thể tránh khỏi mà bắt đầu thay đổi hình dáng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với thiên nhân bình thường. Mấy vị tinh quân đã khó mà nhận ra được vẫn là hình người, có một tên tựa như mấy cục thịt to tướng được dùng những sợi gân màu đỏ thịt qua loa vá lại với nhau, còn có một kẻ khác thì thân thể đã biến thành một loại thịt màu trắng hếu, trên cái bụng khổng lồ kết từng đám thứ gì đó trông giống như búi trứng; Nữ Bạt biến thành mặt xanh nanh vàng như ác quỷ, tóc tai thưa thớt, sau lưng mọc ra đầy những cái gai nhọn hoắt như lưỡi dao, không ngừng mọc ra đâm thủng máu thịt; Tứ Thiên Vương trông cũng tựa như yêu quái trong địa ngục, khuôn mặt đoan chính của thiên nhân đã bị hòa tan mục nát thành những búi cơ thịt và răng nhọn xoắn vào nhau.
Nữ Bạt cúi đầu xuống nhìn ba ngón tay còn lại của mình, bàn tay dị dạng vặn vẹo như móng vuốt động vật, rồi phát ra một tiếng gào thét khủng khiếp. Nàng lao về phía Ba Tuần, giơ cao Hỗn Nguyên Trường Phủ ngùn ngụt sức mạnh trong tay mình lên, bổ thẳng xuống đầu Ba Tuần. Ba Tuần câu môi nở nụ cười khinh thường, tay phải giơ cao lên không, nắm lấy lưỡi rìu tập hợp sức mạnh vạn cân dễ dàng như trở bàn tay. Nữ Bạt hét lớn một tiếng, dùng hết sức trong người chém xuống, mà cây rìu lại chẳng hề nhúc nhích được mảy may.
Ba Tuần bật cười nói, “Xưa nay ngươi chưa bao giờ là đối thủ của ta.” Nói xong liền tiện tay vung một cái, thân hình cao lớn của Nữ Bạt bị văng bay ra ngoài như một con ruồi.
Ba Tuần tiếp tục thôi thúc thi chúc, lúc này mọi thiên binh thiên tướng xung quanh đều đã hoảng sợ trước dáng dấp của mình và các thiên nhân khác đến mức loạn hết trận cước, chẳng còn hơi đâu để ý đến vốn dĩ hẳn phải tiếp tục tiến hành làn sóng công kích tiếp theo. Ba Tuần nhân cơ hội này đọc thần chú, Dẫn Hồn Linh bay ra từ trong lồng ngực của y, không ngừng xoay tròn lay động trên không trung, phát ra âm thanh lục lạc u mị theo nhịp địệu, như tiếng rên rỉ ai oán của cô hồn cõi Cửu U, mà kỳ quái là, giữa những tiếng chuông này, chúng thiên nhân vốn đang hỗn loạn giờ đã thoáng yên tĩnh lại. Mặc dù có vài người vẫn còn đang chảy nước mắt, có vài người vẫn cứ đang run lẩy bẩy, có vài kẻ vẫn đang thử muốn giật thứ kỳ quái “mọc” trên người mình xuống…
Mà chỉ mình Tử Vi Thượng Đế vẫn im lặng như trước, phảng phất như không có chuyện gì liên quan tới mình, dùng ánh sáng mãnh liệt để giấu cả mình và kỳ lân đi. Trường Canh tinh quân cũng không biết đã lánh đi nơi nào, tại tình huống chúng thiên nhân đều đã biến dạng nghiêm trọng, nhất thời cũng khó có thể nhận biết ra được đâu là hắn.
Giữa cả một mảnh quần ma loạn vũ, chỉ mình Ba Tuần vẫn cứ như một đóa hoa liệt diễm nở rộ nóng rực, vẫn còn đang cường liệt bung tỏa những cánh hoa.
Ba Tuần cao giọng nói, “Thứ các ngươi ngửi thấy chính là hương thi chúc. Ở Phong Đô, Thanh Hồng Vô Thường sẽ dùng thứ này để trợ giúp bọn họ nhìn thấy dáng dấp của mệnh hồn nhân loại, nhờ vào đó phát hiện ra ác quỷ bám vào nhân thân. Càng là sinh linh có ác nghiệp quấn thân, tội ác tày đình, mệnh hồn sẽ càng méo mó biến dạng. Khoảng thời gian làm Hồng Vô Thường hành tẩu ở nhân gian, rất ít mệnh hồn ta gặp vẫn còn có thể bảo trì nguyên vẹn hình người. Ta vốn đã nghĩ rằng đến thiên đạo hẳn sẽ có thể nhìn thấy những mệnh hồn mỹ lệ hơn, có điều giờ xem ra, các ngươi cũng chẳng kém là bao.”
Lúc này, một thiên nữ biến hình vẫn chưa quá nghiêm trọng, chỉ là đã không còn mỹ lệ như thiên nhân quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, khẩn cầu Ba Tuần biến nàng trở về. Ngay sau đó lại có thêm mấy thiên nhân tâm trí khá yếu đuối cùng quỳ xuống cầu xin theo. Ba Tuần rũ mắt xuống nhìn, sắc mặt không thay đổi nói, “Không phải ta biến các ngươi thành như vậy, là chính các ngươi chế ra ác nghiệp, xa hoa dâm dật, cướp đoạt địa khí, khiến cho Alaya thức của các ngươi biến thành dáng vẻ như vậy. Quy tắc thiện nghiệp ác nghiệp nhân quả luân hồi vốn được thiên đạo lập ra, nực cười rằng các ngươi đã sống quá lâu trong an nhàn hưởng lạc, quên mất rằng những quy tắc ngặt nghèo mà chính các ngươi lập ra cũng sẽ ảnh hưởng đến chính bản thân mình. Các ngươi cho rằng mình có thể sống mãi, có thể không bị quy tắc làm khó, các ngươi cho rằng quy tắc chỉ được dùng để khống chế những sinh linh đê tiện, nhỏ bé, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời đừng gây sự là được của năm đạo bên dưới, mà không biết rằng mệnh hồn của mình đã vô tình trở nên đáng ghê tởm hơn so với mệnh hồn của rất nhiều ác quỷ. Mang theo mệnh hồn như vậy, một khi hiện Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, sau khi thọ tận, các ngươi nghĩ mình sẽ chuyển sinh đến nơi nào?”
Ngữ điệu nói của Ba Tuần cũng không phải quá vang dội hùng hổ doạ người đến mức nào, trái lại, giọng nói của y thậm chí còn hơi dịu dàng, tựa như sóng biển dội rửa đá ngầm dưới ánh trăng đêm bàng bạc, trong thinh không lại chứa theo cả tà khí dụ dỗ. Những thiên nhân đó bất tri bất giác từ bỏ chống cự, vài người thậm chí còn chân mềm nhũn, quỳ ngã gục xuống. Bọn họ không biết mình đang quỳ trước thứ gì, một nỗi sợ hãi thuần nhiên đối với bản thân, đối với dị biến, đối với tương lai, cùng với hâm mộ bẩm sinh đối với một sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình quá nhiều. Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của mị thuật mà Ba Tuần triển khai dựa vào Dẫn Hồn Linh, khống chế những thiên nhân mà tâm linh đã trở nên cực kỳ yếu đuối do quanh năm hưởng lạc đó càng trở nên đơn giản.
Ba Tuần bỗng nhiên quay mặt về hướng Tử Vi Thượng Đế vẫn đang dùng quang minh bao bọc lấy chính mình, lạnh lùng nói, “Sao? Không muốn dùng dáng vẻ chân thật của mình để gặp người khác?”
Tử Vi Thượng Đế im lặng không nói.
Ba Tuần bỗng nhiên nhảy lên, như một ngọn pháo bông màu đỏ thăng lên nhập vào không trung, từ xa đối diện với Tử Vi Thượng Đế. Những thiên quan đó tuy tinh thần đã bị xung kích dữ dội, mà lại vẫn nỗ lực chắn trước mặt Tử Vi Thượng Đế, muốn chống lại khống chế tinh thần từ Ba Tuần. Nhưng cùng với Ba Tuần dần dần đến gần, nỗi sợ hãi nguyên thủy