Thiên đạo trông như thế nào, Khiên Na vẫn chưa bao giờ tưởng tượng ra cả, có điều đối với ác quỷ địa ngục như bọn họ, tưởng tượng ra nhân gian và tu la đạo đã là khó khăn, trong ảo tưởng của gã thiên đạo chẳng qua cũng chỉ là một nhân gian hoa mỹ phú quý hơn mà thôi.
Nhưng khi bọn họ thực sự xuyên qua được Nam Thiên Môn, chân thực đặt chân lên mặt đất của Tứ Thiên Vương Thiên, gã mới biết rằng trí tưởng tượng của mình nghèo nàn tới cỡ nào.
Xuyên thấu qua đôi mắt của hai địa tiên, Khiên Na và La Tân đều không quá làm rõ được cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy trước mắt. Những ráng màu tựa như từng tầng lụa là hoa la giữa bầu trời, cùng với những kiến trúc với đường cong mượt mà tao nhã tinh xảo lạ thường đều mang một phong cách mà bọn họ chưa bao giờ được diện kiến. Khắp nơi là cây cối mang sắc màu rực rỡ thấp thoáng tôn nhau lên, trên mặt đất phủ kín cỏ hoa lung linh điểm xuyết những loại tiên quả rơi xuống từ trên tán cây. Những con phi điểu với bộ lông chim dài mảnh lộng lẫy diệu kỳ, cùng với những con rồng nhỏ bé nửa trong suốt tỏa ra quang sắc u lam đang tự do luồn qua những cành cây như bơi dưới nước. Đôi lúc lại có thiên nhân hoặc cưỡi thú cưỡi, hoặc điều khiển mây bay qua, chẳng khác nào từng ngôi sao băng rực rỡ sắc màu thoáng xẹt qua.
Bọn họ không có thời gian nhìn lâu, bởi vì vừa tới Tứ Thiên Vương Thiên, đã có hai thiên binh đang chờ đợi Hắc Bạch Vô Thường, “hộ tống” bọn họ tới thẳng Ly Hận Thiên. Không giống với tầng ngăn cách gần như không thể bị phá vỡ giữa nhân gian và thiên đạo, từ mỗi một đạo thiên bất kỳ bên trong thiên đạo đều có vô số những kết giới có thể đi tới các thiên khác. Từ thiên thấp nhất cho đến thiên cao nhất là Ly Hận Thiên chỉ cần tới thời gian một chớp mắt. Có điều là phía trước Ly Hận Thiên có thủ vệ nghiêm ngặt, thiên nhân bình thường cũng khó có thể tiến vào, trừ phi nhận được lời mời từ thần tiên Ly Hận Thiên, hoặc là nhận được phê chuẩn từ thiên đình Ly Hận Thiên thì mới có thể thông qua kết giới. Tạ Vũ Thành và Phạm Chương nhận ra hôm nay số lượng thiên bình thiên đình nhiều hơn mấy lần so với quá khứ trong ký ức của bọn họ, trên không trung, dưới mặt đất đâu đâu cũng đều có thể trông thấy thiên binh của Tứ Thiên Vương Thiên, hẳn là bởi vì Ba Tuần bị áp giải vào thiên đình, cho nên mỗi một thiên đều phải tăng cường phòng giữ.
Hai người bọn họ theo thiên binh cưỡi con thanh điểu khổng lồ kéo theo lông đuôi thướt tha, xuyên nhanh qua ráng mây tía rủ xuống từ không trung như những lớp mành. Thiên môn đi tới Ly Hận Thiên được đặt giữa trời, tựa như một vòng xoáy chầm chậm xoay tròn. Vô số rặng mây như sóng lớn cuộn quanh thành từng vòng, dòng khí mãnh liệt thổi cho Hắc Bạch Vô Thường khó có thể mở mắt ra. Gió thổi ra từ nơi này chứa tiên khí quá mãnh liệt, dù đang cách một lớp nhân thân và một lớp tiên thân, Khiên Na vẫn cảm giác da dẻ mình đau rát. Gã nghe thấy Tạ Vũ Thành nói vào trong ý thức mình, “Còn kiên trì được nữa không?”
Khiên Na nói, “Ta không sao.”
Mà một bên khác, La Tân sớm đã kêu khổ liên thanh, sắc mặt Phạm Chương rất khó chịu, cũng đang mắng thanh lân quỷ kêu la oai oái trong ý thức mình, “Đều là thanh lân quỷ, sao ngươi lại nhiều tật xấu như vậy! Là tự ngươi đòi đi cùng mà!”
La Tân nói, “Ngươi mà biết đau như thế nào, chỉ sợ còn kêu khó nghe hơn cả ta bây giờ! Tiên nhân sống sướng hư thân.”
Con chim xanh kia hí dài một tiếng, rồi nhảy vào sâu trong vòng xoáy. Sau cảm giác không trọng lượng trời đất quay cuồng, ánh sáng kịch liệt như mưa to gió lớn đã đổ ập xuống dưới. Ở trước mặt bọn họ, một thế giới thần bí, xa hoa rồi lại làm người ta hoang mang chầm chậm phô triển, những kiến trúc trên không trung dưới mặt đất lọt vào trong tầm mắt còn quái lạ hơn cả ở Tứ Thiên Vương Thiên ban nãy, song sự quái lạ này lại chứa đựng một vẻ đẹp đơn giản mà thánh khiết làm người ta phải thở dài thán phục. Mưa hoa không ngừng rơi từ trên không trung xuống như làn sương tuyết, hương thơm nhàn nhạt làm cả người khoan khoái rong chơi giữa mỗi một vi tử trong không khí. Còn có cả tiếng ca xa xôi, như gió như sương như thơ, không biết vẳng tới từ nơi nao, như khói nhẹ quấn quyện vào gió se, khe khẽ không nghe thấy được, rồi lại cho mọi cảm quan tăng thêm một vẻ thần bí và quý phái.
Khiên Na bỗng nhiên nhận ra rằng, kể từ khi Cựu Thần bị nhốt vào địa ngục, gã và La Tân có lẽ là hai ác quỷ địa ngục đầu tiên có cơ hội tiến vào Ly Hận Thiên đẹp đẽ nhất thần thánh nhất trong lục đạo.
Thế nhưng bọn họ mới vừa ổn định thân hình, đã ngay lập tức phát hiện tình hình ở Ly Hận Thiên không ổn lắm. Bọn họ bị vài thiên binh Ly Hận Thiên ngăn lại. Thiên nhân cao lớn mà lạnh lùng, mặt không cảm xúc cứng rắn nói rằng, “Ly Hận Thiên đang phong tỏa, bất kỳ thiên nhân nào cũng không được ra vào.”
Tạ Vũ Thành và Phạm Chương liếc mắt nhìn nhau, Phạm Chương mở lời, “Chúng ta có thư của Diêm Ma Vương, muốn trình tận tay cho Thánh Đế.”
Thiên binh lạnh giọng lặp lại, “Thiên đình có lệnh, bất cứ thiên nhân nào cũng không được ra vào.”
Tạ Vũ Thành hỏi, “Xin hỏi vị tướng quân này, đến bao giờ thì lệnh cấm mới được bãi bỏ?”
“Ta không biết.”
Câu trả lời lạnh lẽo cứng rắn mà không để lại chỗ để cứu vãn như vậy, xem ra muốn thuyết phục là không có cửa. Thiên binh Tứ Thiên Vương Thiên dẫn bọn họ tới nói, “Đã như vậy, các ngươi cứ trở về Tứ Thiên Vương Thiên trước, chờ lệnh cấm được bãi bỏ rồi hãy trở lại.”
“Không được!” Thiên binh Ly Hận Thiên mắng, “Các ngươi đã tới rồi thì cũng sẽ không được rời đi. Chỉ có thể lưu lại nơi này, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.”
Phạm Chương giờ đã hơi bực tức, những thiên binh này xưa nay luôn không coi địa tiên bọn họ ra gì, có điều mắng mỏ to tiếng như vậy thì cũng không khỏi hơi quá đáng, “Ngươi có ý gì? Giờ là chúng ta đang bị giam giữ?”
Mấy thiên binh khó chịu với giọng điệu của hắn, lập tức đặt tay lên binh khí của mỗi người, thái độ giương cung bạt kiếm. Tạ Vũ Thành thấy thế, bèn tức khắc kéo Phạm Chương ra phía sau, bình tĩnh nhìn vào những thiên binh kia, “Chúng ta có thể chờ đợi ở đây. Có điều lá thư chúng ta đang giữ rất quan trọng, xin ngài báo cho tại sao lại không cho phép chúng ta diện thánh?”
Thiên binh Ly Hận Thiên nói, “Không biết.”
Xem ra quả thật là chỗ Ba Tuần đã xảy ra chuyện gì đó? Lẽ nào hành hình đã bắt đầu?
Trong lòng Khiên Na lại càng như lửa đốt, nên bất thình lình làm khó dễ ngay bây giờ, hay nên chờ đợi xem tình hình sẽ thế nào? Nếu như hiện tại gã ra tay, không thể địch lại nhiều thiên binh kim giáp của Ly Hận Thiên như vậy được… Đến khi đó chỉ e còn sẽ liên lụy sang cả Tạ Vũ Thành, Phạm Chương, La Tân…
Làm sao bây giờ đây?
…………………………
Thời khắc Tây Vương Mẫu mở nắp rương huyền thiết ra, một tiếng kêu của trẻ sơ sinh kỳ quỷ mà thê thảm vút thẳng lên trời mây, khiến cho chúng thiên nhân phải tê rần da đầu, tim cũng lạnh toát. Sinh vật có hình người mềm mại dính dính đang trườn như con sên trong rương, cái đầu như một quả cầu thò ra từ trong rương, nơi vốn phải là mắt lại không hề có tròng mắt, chỉ có vô số những xúc tu chen chúc không ngừng ngọ nguậy vươn ra từ trong hốc mắt.
Anh cổ!
Các thiên nhân đều hít vào một hơi lạnh, có vài người nhát gan thậm chí còn kêu lên sợ hãi, vài người khác thì bịt mắt lại, không muốn nhìn một thứ xấu xí kinh tởm như vậy.
Anh cổ là cấm kỵ của tất cả thiên nhân. Dĩ vãng, Cựu Thần Thượng Đế Thấp Bà đã chế ra thứ tàn nhẫn tà ác này vì sợ hãi tử vong. Một mệnh hồn nhân loại bị người thân yêu nhất giết chết ôm đầy oán hận bị nhét vào trong thi thể quỷ, dùng trứng quỷ trong Huyết Trì thai nghén, lớn lên như thai nhi bên trong xác quỷ, cuối cùng cắn nuốt nội tạng trong bụng xác quỷ bò ra ngoài. Năm ngàn anh cổ như vậy được tập hợp lại một nơi, nhỏ vào một giọt máu của người luyện cổ, dùng lượng địa khí dồi dào chừng một vị sinh thiên để nấu luộc, khiến cho chúng nó hòa tan, những mệnh hồn không đi vào luân hồi dung hợp lại cùng máu thịt, cuối cùng hình thành nên một loại quái vật vô thủy vô chung, vô sinh vô tử ẩn chứa một nguồn năng lượng đáng sợ.
Vấn đề là cũng không phải là tất cả những mệnh hồn thu thập được đều sẽ luyện chế ra anh cổ thành công, nói là năm ngàn mệnh hồn, cuối cùng số lượng thu hoạch trên thực tế có thể sẽ đến hàng mấy chục ngàn sinh mệnh đáng thương.
Phá hoại trật tự thiên đạo vì thỏa mãn tham dục của bản thân đối với thiên thọ để rồi làm ra chuyện tà ác tàn nhẫn như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hồi đó Thấp Bà bại trước Tân Thần Phạm Thiên. Nhưng bây giờ, Tử Vi Thượng Đế vậy mà lại cũng làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như vậy.
Tây Vương Mẫu ngước cặp mắt mỹ lệ mà uy nghiêm lên, nhìn chăm chú vào vị chí tôn lục đạo bên trong thánh quang từ xa, “Ban đầu ta cùng Đông Hoa và ngươi tu hành dưới tôn tọa của Dược Sư Lưu Ly Phật, đã từng đập tay thề rằng phải bảo vệ lục đạo muôn dân. Những năm gần đây, cuộc sống xa hoa an nhàn và quyền lực vô tận đã làm chúng ta quên sạch những lời mình nói xưa kia, mãi đến tận khi nhìn thấy vật này, ta mới đột nhiên bừng tỉnh. Những năm nay, chúng ta đã làm ra những việc gì?”
Mãi đến lúc này, Tử Vi Thượng Đế mới cuối cùng cũng khẽ thở dài một hơi, nói, “Cửu Linh, không ngờ rằng ngươi tu hành đời đời, lại cũng bị Thiên Ma gian xảo giả dối này mê hoặc. Lẽ nào ngươi không nhìn ra, những trò y dùng để đùa bỡn đầu độc lòng người giả dối tới mức nào? Chẳng qua chỉ là một con anh cổ không biết lấy ra từ nơi nào, đã khiến cho ngươi sinh ra hoài nghi đối với đức tin của chúng ta?”
Lời phản kích của hắn bình thản trầm ổn, không hề có chút hoảng hốt nào. Giọng nói của hắn cũng trầm thấp, khiến cho thiên chúng vừa nháo nhào lại lặng yên đi lần nữa.
Ba Tuần bật cười nói, “Ta lấy ra bằng chứng, ngươi cũng có thể nguỵ biện. Ta cho các ngươi nhìn thấy chân tướng, các ngươi cũng có thể lừa gạt mình rằng đó chỉ là ảo thuật mà ta biến ra. Thế nhưng mệnh hồn của các ngươi sẽ không nói dối. Sau đại kiếp nạn các ngươi sẽ phải đi đâu, tự các ngươi hiểu rõ trong lòng.”
Lúc này ánh sáng quanh người Tử Vi Thượng Đế cuối cùng cũng nhè nhẹ tản ra, để lộ thân hình cao lớn vĩ đại, anh tuấn hùng vĩ của hắn. Hắn mặc thánh y tử dương khoáng đạt trang nghiêm, đầu đội mũ miện ngàn châu, khuôn mặt đằng sau bức mành ngọc trắng nõn mà trang nghiêm tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt thâm trầm như hút cả bầu trời đêm và vũ trụ vào đó. Sau lưng hắn hào