Nhan Phi vốn cho rằng bọn họ sẽ cùng Đạt Tát Ma La đi ra ngoài dò hỏi chuyện mấy hộ gia đình đó, lại không ngờ rằng Đàn Dương Tử căn bản không có ý định này, chỉ cầm chút ngân lượng đưa cho Nhan Phi, bảo y tự đi ra ngoài đường chơi, còn Đàn Dương Tử thì ngồi một mình trên giường tu luyện trường sinh thuật cả ngày. Nhan Phi không hiểu ra sao được một ngày nghỉ, liền đi dạo trong thành Tương Dương, một mạch đi tới gần sông Tương.
Bến tàu đang đậu không ít thuyền, có thuyền chở hàng, cũng có thuyền chở người, người đến người đi hết sức náo nhiệt. Nhan Phi đang ăn cua rửa tay(*) ở quầy điểm tâm bán gỏi cua, nhìn hai con hải âu trắng đang phiêu nhiên lướt nước trên mặt sông xanh biếc như ngọc, giữa vẻ thích thú lại chợt nghe thấy tiếng ồn ào vang ra từ một con thuyền chở khách đang cập bến cách đó không xa, không ít khách nhân đang hoảng loạn chen chúc từ trong khoang thuyền ra ngoài, giẫm cho con thuyền vốn không lớn giờ cũng chao đảo. Nhà đò chèo thuyền lớn tiếng hô to bảo mọi người chớ lộn xộn, mà căn bản không ai nghe hắn. Chỉ nghe thấy có người lớn tiếng hô “Giết người rồi!!!” Sau đó liền liều mạng nhảy xuống dưới nước. Một vài người khách biết bơi lội chút ít cũng nhảy xuống theo, một vị công tử trẻ tuổi không may lại chẳng hề biết chút kỹ năng bơi lội nào cũng đang bị chen lấn xô đẩy xuống sông, đang không ngừng quẫy đạp cầu cứu dưới nước.
(*) cua rửa tay: là một món ăn được người Tống ghi chép lại
Nhan Phi thấy vậy, cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt tới bến tàu, nhảy xuống nước, duỗi cánh tay ôm lấy người trẻ tuổi vẫn đang vật lộn không ngừng. Chỉ là, sức lực vị công tử kia cũng không hề yếu, bản năng cầu sinh làm hắn tóm được Nhan Phi một cái là không chịu buông tay, suýt nữa kéo cả hai người xuống. Nhan Phi vội vã vận dụng nhiếp hồn thuật của Hồng Vô Thường, một tay nắm lấy khuôn mặt vị công tử kia, bắt hai con mắt hắn nhìn thẳng vào cặp mắt đang đỏ lên của mình, rất nhanh, vị công tử vốn giãy giụa không ngừng đã trở nên yên lặng như một kỳ tích. Nhan Phi nắm lấy thắt lưng hắn, kéo hắn tới một bên thuyền, giúp đỡ hắn lên được thuyền.
Vị công tử trẻ tuổi kia đã bị ướt hết quần áo, trên khuôn mặt tuấn tú là kinh hoàng vẫn chưa hết, run lẩy bẩy cuộn tròn người lại. Hắn vừa ngẩng đầu, đã thấy Nhan Phi nắm lấy mép thuyền, dứt khoát kéo mình lên khỏi mặt nước, cả bộ đồ áo đỏ bao vây lấy thân hình dong dỏng mà mạnh mẽ của y, mái tóc màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, mặt mày càng thêm rực rỡ nồng đậm, nhất thời xem đến sững sờ. Nhan Phi lại căn bản không chú ý vừa nãy mình đã cứu ai, một phát tóm được một người khách đang chen chúc bên ngoài khoang thuyền, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bên trong có người bỗng nhiên lấy ra một con dao, muốn chém chết cha hắn ta!”
Nhan Phi vừa nghe thấy vậy, đã biết là chuyện cứ ba ngày lại có một vụ giết cha mẹ lại đang diễn ra. Y đẩy mọi người ra nhảy vào trong khoang tàu, chỉ thấy bên trong bừa bộn khắp nơi, mọi người đều co cụm lại một chỗ. Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang hoảng sợ núp trong góc, hai tay giơ rổ mây làm khiên, mà trên cánh tay đã nhầy nhụa máu, hiển nhiên đã bị chém một nhát. Mà một thiếu niên khác, trông có vẻ tầm tuổi Nhan Phi, hai mắt đang đỏ lên, khuôn mặt bị hận ý thấu xương làm cho vặn vẹo. Thấy có người tiến vào cũng liều mạng, chỉ quát to một tiếng, giơ đao lên rồi lại nhào tới một lần nữa, hung ác như thể nhất định phải dồn người đàn ông trung niên kia vào chỗ chết.
Nhan Phi không mang theo vũ khí, không thể làm gì khác hơn là tay không xông lên, một cước đá bay con dao kia ngay trước lúc nó xuyên qua má người đàn ông kia. Người đàn ông cao lớn thô kệch sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, đũng quần đều ướt đẫm. Nếu không nhờ có một cước này của Nhan Phi, nhát dao kia hiện giờ đã thọc ra một hố máu trên mặt hắn.
Thiếu niên kia hung dữ lao về phía Nhan Phi, nhưng dù sao Nhan Phi cũng được Đàn Dương Tử dạy dỗ, thân thể ngả về phía sau, thuận tay nắm lấy nắm đấm đang bay tới, thân thể nhảy về phía sau, đưa chân đá lên đầu gối của thiếu niên kia. Khoảnh khắc thiếu niên kia mất đi thăng bằng gục xuống, y liền vặn cánh tay kia về sau. Thiếu niên phát ra một tiếng kêu gào đau đớn, liều mạng giãy giụa. Thế nhưng kỳ quái chính là, hắn rõ ràng cao lớn hơn thiếu niên áo đỏ, lại làm thế nào cũng không giãy giụa ra nổi. Chân thiếu niên kia đạp lên bắp chân hắn, hai tay mạnh mẽ vặn lấy tay phải hắn, rồi bỗng nhiên tiến đến bên tai hắn nói ra một chuỗi ngôn ngữ mà hắn không hiểu được. Thế nhưng, một chuỗi câu chữ này lại như thể có một loại sức mạnh trấn định kỳ dị nào đó, làm cho cừu hận và sát ý vốn đang sôi trào trong lòng hắn lắng đọng xuống từng chút một. Hắn thở hổn hển, lực đạo lúc giãy giụa cuối cùng cũng yếu dần.
“Cạch” một tiếng, thuyền cuối cùng cũng cập bờ. Hết thảy khách trên thuyền đều dồn dập hốt hoảng chạy đi, ồn ào muốn đi báo quan. Nhan Phi đảo mắt, rồi đột ngột cúi đầu nói với thiếu niên kia nói, “Ngươi không muốn vào đại lao đúng không?”
Thiếu niên không ngờ tới y lại bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, lý trí dường như đang dần trở lại trong đầu hắn. Hắn quay đầu lại nhìn người cha vẫn đang sợ hãi khôn nguôi, rồi lại nhìn con dao găm vào khoang thuyền, sắc mặt lập tức trắng bệch đi. Hắn lắc đầu, cả người cũng bắt đầu run lên, tựa như không thể tin được mình vừa nãy lại có thể thật sự cố giết cha mình.
“Không muốn bị bắt, thì đi theo ta.” Nhan Phi nói xong liền kéo hắn lên, nắm lấy cánh tay của hắn lôi hắn lên bờ, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Mọi người kinh ngạc nháo nhào, nhưng cũng không có ai đi ngăn cản. Ngược lại là vị công tử tuấn tú mới vừa rồi được Nhan Phi cứu lại hơi ngây ngẩn nhìn về hướng Nhan Phi rời đi, mãi đến tận lúc nghe thấy phía sau khoang thuyền phát ra tiếng rên rỉ, mới như thể đột nhiên kịp phản ứng. Hắn vội vã trở lại trong khoang thuyền, tìm hòm đựng thuốc của mình, ngồi xổm xuống bên cạnh người gã đàn ông cánh tay vẫn cứ đang chảy máu, “Ta là đại phu, để ta xem qua đi.”
Mà đầu này, Nhan Phi đã mang theo thiếu niên kia lách tới lách lui trong hẻm nhỏ, tránh được quan binh tuần tra trên đường, về tới nhà Đạt Tát Ma La.
Đàn Dương Tử mới vừa thu công, đang định pha trà đề thần, chợt nghe bên ngoài cổng phát ra một tiếng vang thật lớn, sau đó lại vọng vào một loạt tiếng động, hiển nhiên là có người tiến vào rồi đóng cửa lại, lanh lẹ cài chốt cửa. Gã bưng cốc trà đi tới cửa, liền nhìn thấy Nhan Phi cả người ướt dầm dề, kéo một thiếu niên có khuôn mặt thuần hậu không quen biết đi về hướng này.
Đàn Dương Tử trợn tròn mắt, “Ta bảo con ra ngoài đường chơi, chứ không bảo con xuống sông Tương bơi!”
Nhan Phi chạy thở hồng hộc, lập tức kéo thiếu niên kia đến trước mặt, cười hì hì mặt mày đắc ý nói với Đàn Dương Tử, “Không phải là người đã nói trà trộn vào đại lao không dễ dàng sao? Ở đây có một kẻ sống sờ sờ!”
Thiếu niên kia hiển nhiên là đang đầu óc mơ hồ, nhưng vẻ hốt hoảng nằm sâu trong mắt vẫn rõ ràng. Đàn Dương Tử bỗng nhiên hiểu được ý của Nhan Phi, “Ý của con là, hắn…”
“Vâng! Con trông thấy tận mắt! Nếu không phải có con ngăn cản, thì đã có người mất mạng rồi!”
Nhẩm tính ngày, cũng đã gần ba ngày. Đàn Dương Tử quan sát thiếu niên kia một phen, rồi nói với hai người, “Hai người tiến vào đi.”
Hai người đi vào phòng xong, Đàn Dương Tử liền đóng cửa lại, nhanh nhẹn lấy ra thi chúc, gạo và đũa, rồi nói với Nhan Phi, “Con bày thi chúc trận đi.”
Nhan Phi vội vàng bày trận, Đàn Dương Tử liền tỉ mỉ soi xét thiếu niên vẫn đang đứng ngồi không yên kia. Thiếu niên kia không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết vị đạo sĩ tóc bạc nhìn không ra được tuổi tác này đang định làm gì, liền cẩn thận ngồi xuống ghế, “Các ngươi… Các ngươi là ai?”
“Không phải quan binh là được.”