Màn đêm buông xuống, bóng tối gác mình trên bức tường dày nặng kiên cố của Đề Hình ty trên con đường phía tây nam thành. Cánh cửa gỗ sơn đen đóng chặt, phía trước có hai tên lính gác. Tiến qua hai cánh cửa này, sẽ tới nhà giam Đề Hình ty được tạo thành từ vô số gian phòng giam dài nhỏ hẹp âm u. Có người nói rằng, người tiến vào phòng giam kể cả có may mắn chạy ra được khỏi phòng tù của mình, kể cả không có ba mươi thủ vệ nghiêm ngặt thành một tốp kia, cũng sẽ bị lạc giữa ma trận phức tạp rắc rối, chạy mãi không ra, dù có là ngục tốt đã công tác tại đây mấy tháng, nếu như đi tới khu vực mình chưa quen thuộc, cũng còn phải cầm bản đồ đường.
Trong chớp nhoáng, giữa ánh lửa tối tăm, dường như có một bóng đen vút qua từ trên nóc nhà, phảng phất như một cơn lốc. Một tên lính mới vừa thay ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ nhìn thấy mây mù nặng nề, gió đêm vù vù thổi mạnh, trong không khí có lẫn mùi nước mưa.
Đàn Dương Tử nằm rạp người xuống nóc nhà, bấm ngón tay tính toán thời gian. Gã đã dựa vào lịch trình thay ca, thiết kế ra một con đường coi như ổn thỏa nhất, nhân khoảng khắc thay ca, dùng tốc độ nhanh nhất lẻn qua góc khuất thị giác. Khinh công của gã trác tuyệt, lúc bay qua tựa như ảo ảnh, lần này không mang Nhan Phi theo thì càng không cần phải lo lắng.
Thân thủ như vậy, dù là trong số Thanh Vô Thường cũng có thể xem như hiếm thấy. Dù sao Đàn Dương Tử mấy năm nay cũng độc lai độc vãng, rất nhiều chuyện vốn để Hồng Vô Thường làm cũng phải tự mình làm, chuyện lén lén lút lút lại càng làm không ít. Gã còn cảm thấy, nếu như mình không phải Thanh Vô Thường mà là một nhân loại bình thường, giờ có khi còn phải đến ngồi vào vị trí thần trộm của cái người Vân Trung Quân gì đó kia.
Nhà lao Đề Hình ty được chia thành phòng giam nam và phòng giam nữ, mỗi vách ngăn đều có một tên ngục tốt trông coi. Người đầu tiên Đàn Dương Tử muốn gặp chính là Tô Lương Đệ, giờ gã nhìn về phía bên dưới mái hiên là có thể nhìn thấy ngục tốt kia đang buồn bực ngán ngẩm ngồi trên băng ghế ngủ gà ngủ gật, trên bàn đặt một đĩa lạc cùng một ấm trà đã nguội. Đàn Dương Tử xoay cổ tay, giữa ngón tay đeo nhẫn cùng ngón tay cái xuất hiện một thứ gì đó trông giống như viên răng nanh. Đây chính là răng nanh của hạp thụy quỷ (quỷ buồn ngủ) bên trong địa ngục, bên trong răng rỗng, bên trong chứa nọc độc làm người mê man bất tỉnh. Những con hạp thuỵ quỷ không có mắt đó dùng chất lỏng có độc này để mê đảo con mồi mạnh hơn chúng, sau đó ăn thịt.
Đương nhiên, Đàn Dương Tử không định ăn thịt người. Hai trăm năm trước gã đã phát hiện chất độc này có tác dụng tương tự đối với nhân loại, có lúc bắt quỷ, để tránh không làm nhân loại bị thương, gã cứ thế làm cho bọn họ ngất đi, chất độc trong răng biến thành món thần khí rất lợi hại. Vì vậy, những lúc không có việc gì gã sẽ lùng bắt mấy con hạp thuỵ quỷ trong địa ngục về nhổ răng, làm cho đám hạp thuỵ quỷ hiện giờ nhìn thấy gã từ xa đã bỏ chạy tứ phía, phải dùng mồi nhử và bẫy mới có thể bắt được.
Vận khí bắn một cái, viên răng nanh này liền vô thanh vô tức bay về phía gáy của tên ngục tốt đang ngủ gà ngủ gật, không bao lâu sau, ngục tốt vốn còn dựa vào tường gục gặc đầu không ngừng đã rầm một tiếng nằm nhoài ra bàn, triệt để mất đi thần trí.
Bóng xanh lóe lên, tóc bạc xõa xuống, Đàn Dương Tử lặng yên không một tiếng động đứng trước căn phòng giam nữ đang giam giữ ba tội phạm giết cha giết mẹ.
Thấy một đạo nhân tóc bạc áo xanh bỗng dưng xuất hiện bên ngoài phòng giam, ba người nữ tù kia đều sợ đến mức chui rúc vào góc tường, từng đôi ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ trong bóng tối. Đàn Dương Tử nhìn qua ba người kia, người chừng ba mươi tuổi hẳn là Tô Lương Đệ, còn có một thiếu nữ tuổi tác không chênh Nhan Phi nhiều lắm, và một thiếu nữ chừng đôi mươi. Mấy tên ngục tốt kia có vẻ như không hề làm khó dễ gì bọn họ, có lẽ là sợ bị lây phải thứ bệnh phát rồ kia, cho nên không dùng tư hình.
Đàn Dương Tử đứng bên ngoài cửa phòng giam nhìn Tô Lương Đệ, không nói gì. Gã biết những người này như cũng đang bị sức mạnh nào đó khống chế, không có cách nào nói ra bất kỳ chuyện gì liên quan với việc giết cha mẹ. Hơn nữa, con quỷ kia xử lí vô cùng chặt chẽ, ban ngày gã từng thử dò hỏi ra chút thông tin từ Trần Húc Giang, lại nhiều lần vấp phải trắc trở.
Tô Lương Đệ kia thấy có người đột nhiên xuất hiện như yêu quái, trong bóng đêm khó phân được rõ là người hay quỷ, liền ôm lấy hai cô bé tuổi còn nhỏ hơn bên cạnh, run giọng hỏi, “Ngươi… Ngươi là ai?”
Đàn Dương Tử nói, “Ta không phải là người, là quỷ.”
Ba cô gái kia vừa nghe thấy vậy, lại càng sợ hãi hơn, run cầm cập núp trong góc tường. Đàn Dương Tử chầm chậm đi tới nơi gần bọn họ, duỗi một cái tay ra chậm rãi nắm lấy song gỗ trên cửa. Ánh lửa bập bùng rọi sáng đường viền thâm thúy của nửa khuôn mặt gã, mà bàn tay trên cọc gỗ, lại đang từ từ biến đổi.
Những ngón tay đó trở nên càng dài hơn, móng tay biến thành màu đen như kim loại, đồng thời cũng đang không ngừng dài ra, càng thêm sắc bén uốn lượn. Trên móng tay dường như được phủ từng mảnh rỉ sắt, rồi cũng từa tựa như vết máu, trông vô cùng dơ bẩn tà ác. Mà trên làn da trắng xanh cũng đang mọc lan tràn những đường nét màu xanh, vặn xoắn với nhau như phù văn, lan ra trên cánh tay cường tráng. Vào lúc bàn tay kia mở ra trước mặt những người phụ nữ đó, lòng bàn tay vậy mà cũng đang chậm rãi tách ra như một cái miệng, bên trong là từng vòng răng nanh xếp dày đặc theo hình xoắn ốc, tí tách chảy ra nọc độc trong suốt.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho cô gái đôi mươi khá nhát gan sợ đến mức khóc òa lên, hai người khác cũng mặt mày tái nhợt. Cô gái kia tuyệt vọng hỏi, “Ngươi đến tha chúng ta xuống địa ngục sao?”
Khuôn mặt anh tuấn của Đàn Dương Tử cũng đang ân ẩn thay đổi, hình dạng ngũ quan dù chưa thay đổi quá nhiều, nhưng đã có hoa văn màu xanh lam tựa như nước mắt lan từ khóe mắt xuống dưới, mạch máu màu xanh trên cổ tựa như những sợi dây đan xen chằng chịt, dệt thành một hình vẽ giống với hoa sen xanh, đôi mắt nâu đậm, giờ khắc này cũng mơ hồ hiện ra ánh sáng màu vàng tà ác, con ngươi trở nên vừa mảnh vừa dài như mắt mèo, từ khóe miệng cũng mọc ra cặp răng nanh như ẩn như hiện. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, giờ khắc này lại ngập đầy tà khí, đặc biệt là cặp mắt vàng, đặt bên trong ánh sáng ảm đạm tựa như có thể tự