Thần nữ thiên cung lại dan díu với ác quỷ dơ bẩn xấu xa của địa ngục, một vụ bê bối làm cả thiên đạo phải trố mắt ngoác mồm. Mà ngay khi đó Thái Hạo lại đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, muội muội sinh cùng đế sen với hắn trong Dao Trì năm đó lại làm ra chuyện đáng phỉ nhổ như vậy, bị phe Hình Thiên tóm được nhược điểm đem đi rêu rao khắp nơi. Chuyện Dao Cơ dan díu với ác quỷ nhất thời khiến cho trên dưới Hậu Thổ tiên cung đều lấy làm hổ thẹn, Nữ Thần Hậu Thổ bị chọc giận cho nội tức đại loạn tu vi chợt giảm, trong một đêm vậy mà hiện ra hai tướng trong Thiên Nhân Ngũ Suy.
Còn Thái Hạo chỉ cảm thấy phẫn nộ. Hắn làm người luôn luôn bình tĩnh nội liễm, thế nhưng lần này, hắn thật sự quá phẫn nộ.
Quan hệ giữa hắn và Dao Cơ còn thân mật hơn một tầng so với quan hệ giữa bọn họ cùng mẹ nuôi, dù sao thiên nhân sinh ra cùng đế vốn đã ít lại càng ít, giữa bọn họ tồn tại một mối liên hệ khó có thể diễn tả được bằng lời, một sự tâm ý tương thông vượt qua người thường. Cũng chính bởi vậy, sự phản bội của Dao Cơ mới làm cho hắn càng đau lòng hơn. Ngay vào tình cảnh gian nan khi hắn đang cần tới sự ủng hộ của nàng nhất, nàng lại trở thành một con dao ngâm độc trong tay kẻ địch, thọc mạch vào lòng hắn, còn tàn nhẫn xoay tròn mấy vòng, khoét ra cả tảng lớn máu thịt. Bất kể đi tới chỗ nào, hắn cũng đều có thể cảm nhận được những ánh mắt ác ý, chế giễu, cảm nhận được người khác đang khinh bỉ lấy đó ra làm trò cười, nói rằng không ngờ muội muội của hắn có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ca ca sinh cùng đế sen là hắn chắc cũng chẳng ra gì. Có khi cũng giống như muội muội của hắn, trước kia cũng là bởi vì thích ở cạnh mấy ác quỷ đó, cho nên mới suốt ngày chạy tới địa ngục, còn giương cờ hiệu cao thượng muốn cứu độ ác quỷ làm gì.
Nhất thời, đến ngay cả Thượng Đế cũng mất đi thiện cảm đối với hắn, thu lại hết quyền lực giải quyết mọi việc ở Ly Hận Thiên của hắn, còn không cho phép hắn tùy ý tiến vào thiên đình triều Thánh.
Những sinh linh đê hèn ô uế đầy tội ác ở địa ngục, uổng công trước kia hắn còn cố gắng trợ giúp bọn chúng như vậy, bọn chúng không biết biết ơn, lại còn vấy bẩn muội muội của hắn. Lũ bọ xít đó đáng bị thiêu đốt trong liệt hỏa! Dưới cơn nóng giận, Thái Hạo đã dẫn dắt thiên binh thiên tướng trong Hậu Thổ tiên cung xông một mạch vào địa ngục. Dạ Ma Thiên Vương không ngăn cản hắn, trái lại còn như xem kịch vui, dẫn người của mình giúp hắn lùng bắt tung tích của Dao Cơ cùng ma gia quỷ kia khắp nơi. Bọn họ tìm khắp địa ngục không thấy, lửa giận ngập đầu của Thái Hạo không có chỗ để trút xuống, thế là hắn xông vào địa ngục A Tì, bắt lấy một đám ma gia quỷ ở địa ngục Vô Gián, nghiêm khắc tra tấn thẩm vấn từng kẻ. Tiếc rằng quỷ vương đã sớm đuổi tướng quân kia đi, cho dù có dùng thánh hỏa thiên đình đi thiêu cháy mắt của ma gia quỷ, buộc bọn họ uống thánh thủy thiên đình thiêu cho ruột thủng bụng nát, cũng không hỏi ra được manh mối gì.
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng có một con quỷ tự xưng đã từng ở dưới trướng tướng quân ma gia quỷ kia nơm nớp lo sợ nói cho hắn rằng Dao Cơ biết hắn sẽ tìm nàng, thế nên đã dẫn ma gia quỷ kia chạy đến lánh nạn ở nhân gian.
Thiên đình có quy củ, không có phê chuẩn thì không được tự ý kinh động tới người phàm. Hành động này của Dao Cơ chính là dựa vào lệnh cấm này để phòng hắn tìm thấy bọn họ.
Trong lòng một mặt là lo lắng, một mặt lại là phẫn nộ khó có thể nuốt trôi. Thái Hạo không để ý tới lời can ngăn của Tây Vương Mẫu Cửu Linh tiên cô, phóng thẳng đi nhân gian. Hắn biết rằng ma gia quỷ muốn tồn tại ở nhân gian nhất định sẽ phải phụ thân lên nhân loại, cho nên hắn đã phái hết Thanh Hồng Vô Thường và Hắc Bạch Vô Thường trong địa ngục tản vào nhân gian, đồng thời cam kết, ai có thể tìm thấy hai người bọn họ, làm quỷ sẽ có thể vĩnh trú ở nhân gian mà không cần phải trở về địa ngục thực hiện trách nhiệm của Thanh Hồng Vô Thường, làm địa tiên sẽ có thể thăng lên Ly Hận Thiên trở thành thiên quan địa vị cao quý. Dưới sự mê hoặc như vậy, bầy quỷ địa ngục lập tức chỉ thiếu điều dốc hết toàn lực, như nước thủy triều đen kịt quét ngang qua nhân gian.
Chưa tới thời gian một tháng nhân gian, hắn đã nhận được tin tức, từng có người nhìn thấy thiên nữ tuyệt mỹ cứu tiều phu trượt chân rơi vào vách núi ở gần Vu Sơn. Thái Hạo cưỡi thần thú Kỳ Lân, trong chớp mắt đã tới bên trên Vu Sơn. Giữa những rặng mây như từng tầng lụa mỏng, những núi đá lởm chởm phủ kín cổ tùng thọ bách trên Vu Sơn ngạo nghễ dựng thẳng, che chở một con sông dài uốn lượn quanh co tựa như dải lụa tiên. Nhưng bên trên thánh địa cô tuyệt, tiên khí lượn lờ này chẳng mấy chốc đã sấm sét cuồn cuộn, mây đen giăng dày. Thiên binh vọt tới từ bốn phương tám hướng, vây kín Vu Hiệp tầng tầng lớp lớp. Chim bay cá nhảy trong núi đều bị dọa cho kinh hoàng tứ tán, yêu linh tinh quái cũng nhanh chân lủi xuống đất bỏ trốn.
Khi Thái Hạo tìm thấy Dao Cơ, nàng và một “nhân loại” anh tuấn cao lớn khác đang chiến đấu với thiên binh. Những dải lụa rực rỡ sắc màu trong tay nàng tựa như cầu vồng bay đầy trời, mỹ lệ mà chết người. Những thiên binh kia đều không phải là đối thủ của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn lại bước chân nàng.
Nhưng nàng không trốn thoát được, bởi vì ca ca của nàng đã tìm thấy nàng.
Dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, Dao Cơ cũng không phải đối thủ của Thái Hạo được công nhận là có thần lực mạnh mẽ nhất, cũng có thiên phú nhất Ly Hận Thiên hiện nay. Nàng thất bại, bị hắn ghìm lấy yết hầu. Lúc này con quỷ mặc nhân thân không để ý hết thảy xông tới, làm một con quỷ, thần thông lực của hắn mạnh kinh người. Quỷ ở trước mặt thiên nhân luôn luôn không đỡ nổi một đòn lại có thể tới gần Thái Hạo đã là chuyện lạ khó gặp. Có điều cũng chỉ vỏn vẹn như vậy mà thôi, Thái Hạo đã có thể dùng thần lực của mình đè hắn ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, một chân đạp lên sống lưng hắn, tiên thân phóng ra thánh quang bỏng mắt, như liệt hỏa hừng hực khiến cho ác quỷ kia vặn vẹo kêu thảm thiết đầy đất, tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp Vu Hiệp.
Phàm là sinh linh nghe thấy âm thanh này đều chỉ có thể núp trong động của mình run lẩy bẩy.
Bàn tay Thái Hạo siết lấy cổ họng Dao Cơ vẫn chưa dùng hết sức, Dao Cơ dùng cả hai tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn, cố hết sức khẩn cầu, “Thái Hạo ca ca, buông tha cho chàng đi, ta sẽ trở về với ngươi!”
Nhưng đúng lúc này, Thái Hạo lại nhận ra khí tức trên người Dao Cơ không ổn.
Muội muội của hắn cũng là hóa sinh từ đóa sen vàng trong Dao Trì giống như hắn, trong thân thể là khí tức thánh khiết nhất, tinh khiết nhất trong lục đạo. Song bây giờ, bên trong khí tức này lại lẫn vào một tia dơ bẩn và nặng nề, như thể một miếng ngọc đẹp không tì vết lại dần dần nổi lên những đốm đen. Rõ ràng đến như vậy, hắn thậm chí còn hoài nghi tại sao trước đó mình lại không nhận ra được.
Hắn mở to hai mắt, nhìn Dao Cơ không dám tin.
“Ngươi mang thai?”
Sắc mặt Dao Cơ trắng bệch, đôi môi run rẩy, nói không nên lời.
Thái Hạo thả lỏng bàn tay đang giữ lấy Dao Cơ ra, nhất thời trong tai chỉ có đúng tiếng ong ong, trong đầu chỉ không ngừng quẩn quanh đúng một ý nghĩ.
Dao Cơ bị làm bẩn rồi…
Bị làm bẩn triệt để rồi…
Cho dù hắn có đưa Dao Cơ về cũng chẳng có tác dụng gì nữa, nàng đã mang thai tạp chủng giữa thiên nhân và ác quỷ, một quái vật tuyệt đối không nên tồn tại trên thế gian này.
Là hắn đã sai rồi, là hắn đã không bảo vệ tốt cho Dao Cơ, không để ý được rằng nàng đang trượt từng bước xuống tăm tối.
Tất cả là tại ác quỷ kia…
Mình đã từng thương xót bọn họ, bây giờ mới biết nhân gian có câu người đáng thương tất có chỗ đáng trách chính xác tới mức nào.
Những con bọ xít trong cống ngầm đó sẽ làm bẩn tất cả những sinh linh tiếp cận bọn họ. Bọn chúng xứng đáng chết mục rữa trong địa ngục, vĩnh viễn chịu khổ.
Vào giờ phút này, hắn biết rằng hắn đã mất đi em gái của mình. Hiện tại, kẻ ở trước mặt hắn là một người đàn bà vô liêm sỉ tự sa đọa. Hắn không thể đưa nàng ta về làm mất mặt Hậu Thổ tiên cung được, cũng không thể thả nàng ta rời đi, mặc cho nghiệt chủng kia ra đời.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay phóng ra ánh sáng tuôn trào mà kinh khủng. Hắn yên lặng nhìn Dao Cơ, không còn phẫn nộ như ngọn lửa cháy đốt sạch thiên địa,