Dẫn Hồn Linh rung lên từng nhịp chuông, Ba Tuần rót thần lực khổng lồ mà mình khai phá ra được qua hàng kiếp cho tới nay vào trong pháp thuật “hạ lưu” mà tất cả thiên nhân đều xem thường của Hồng Vô Thường. Quan tình pháp, báo mộng thuật cùng mị thuật xuyên sâu lồng ghép vào nhau, tựa như một tấm lưới ý thức huyền diệu tinh thâm đang phô trải ra thật nhanh. Tình huyền của tất cả thiên nhân trên dưới chư thiên trông giống như một bức tranh hỗn loạn quái quỷ, nếu sinh linh bình thường trông thấy, chỉ e sẽ lập tức đầu váng mắt hoa. Thế nhưng Ba Tuần lại có thể tinh tường phân biệt ra được từ trong đó xem tình huyền nào thuộc về vị thiên nhân nào, chuẩn xác phán đoán ra được cảm xúc của bọn họ vào giờ phút này. Nhưng khiến y hơi mệt mỏi hoang mang chính là tình huyền thuộc về Tử Vi Thượng Đế trước mặt y, chẳng khác nào một lỗ đen thâm trầm, không nhìn thấy một tia sáng nào, càng không thể nào phán đoán được tâm trạng của hắn.
Xem ra Tử Vi Thượng Đế thậm chí còn có khả năng ẩn giấu tình huyền của mình, chỉ Hồng Vô Thường cùng một vài thần linh Phong Đô như Mạnh Bà và Diêm Ma Vương mới nắm giữ loại năng lực này, do bọn họ am hiểu khá sâu phép thuật của Hồng Vô Thường, cho nên có thể phát hiện ra kẽ hở trong thiên đạo mà thiên thần cũng khó lòng phát hiện ra. Đối với Hồng Vô Thường mà nói, đây là một loại năng lực tự vệ, phòng ngừa bị những Hồng Vô Thường nhòm ngó cảm xúc của mình, dẫn tới để lộ nhược điểm của mình ra cho đối phương.
Nhưng tại sao Tử Vi Thượng Đế lại được biết được?
Tử Vi Thượng Đế dường như đã có thể nhận ra được sự kinh ngạc của Ba Tuần, cười ha hả nói, “Ngươi cho rằng ngươi là thiên thần duy nhất đã thấy địa ngục?” Nói xong, hắn đặt tay phải lên trên khói mây và gió bão xoay tròn không ngừng ở vị sinh thiên nhỏ đang quay trên đầu trượng Thấp Bà, đôi môi khẽ mở, một chuỗi chú văn thanh tao như suối nước róc rách tuôn ra. Đó không phải là chú văn của phép thuật Hồng Vô Thường, thế nhưng giữa sự chuyển thừa trong ngữ điệu lại có điểm giống nhau, mơ hồ giống như ngôn ngữ Cổ Thần. Chú văn trầm bổng quẩn quanh, như khói xanh mây mù bao khỏa lấy tất cả. Ba Tuần cảm nhận được một luồng tinh thần lực hùng mãnh đang nỗ lực xung kích bức bình phong ý thức của mình, giống như có một cây búa sắt nặng trịch đang nện từng nhát lên đầu của y. Y biết rằng mình đã khinh địch, vốn y còn cho rằng Tử Vi Thượng Đế đã hiện Thiên Nhân Ngũ Suy, thực lực tất phải suy giảm rất nhiều. Bây giờ xem ra, thực lực của đối phương lại chưa chịu bao ảnh hưởng.
Ba Tuần lập tức rót toàn bộ thần lực vào trong báo mộng thuật. Tiếng ngâm xướng của y nhộn nhạo vang vọng lớp lớp, chập trùng như những rặng núi, liên miên không dứt như sóng lớn, đổ ập về phía kẻ địch của mình như dời núi lấp bể. Tinh thần lực mạnh mẽ của hai người bọn họ va mạnh vào nhau, như hàn băng ngàn năm và liệt hỏa kiêu dương đụng vào nhau, những gợn sóng tinh thần lực khuấy động lên khuyếch tán ra bên ngoài, tức thì, phàm là thiên binh tầm thường bị sóng tinh thần lực quét qua đều chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tâm tư trong đầu rã rời không chịu sự khống chế, trước mắt hiện lên những ảo giác ghê rợn.
Hai luồng sức mạnh ngang tài ngang sức, chỉ có thể nhìn xem ai kiên trì lâu hơn ai, xem ai có thể đột phá phong tỏa tinh thần của ai trước. Ba Tuần chỉ cảm thấy sức mạnh trong thân thể mình đang được xả ra như dòng nước lũ trút xuống, lại vẫn chẳng thể đột phá mảy may. Y ảo não trong lòng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Y bắt đầu nhét một chút chú pháp loạn tình thuật vào giữa luồng lực hừng hực này. Loại pháp thuật này cần thời gian tương đối dài để chuẩn bị, thế nhưng thắng ở điểm không thể bị phát hiện, len lỏi vào giữa báo mộng thuật dữ dội hẳn sẽ là cơ hội để phá vỡ cục diện bế tắc này. Y bắt đầu âm thầm ngâm niệm trong đầu, kéo dài chú pháp kia ra như một sợi tơ nhện.
Trong khi tiếp tục giằng co, y dùng tốc độ nhanh nhất bện thành loạn tình thuật. Lúc này, sức mạnh của Tử Vi Thượng Đế đã sinh ra xao động.
Ba Tuần biết biện pháp của mình đã có tác dụng.
Loạn tình thuật, y đã từng dùng trên người của khiếu thủ vào lần sử dụng thân phận Càn Đạt xuống địa ngục cứu sư phụ, loại pháp thuật này có thể làm ngũ giác của kẻ địch hỗn loạn thông xuyến, nhiễu loạn tâm trí kẻ địch, người phàm trúng phải chiêu này sẽ mắc chứng thất tâm. Tử Vi Thượng Đế chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa trong một thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ mà vặn vẹo, đồng thời còn nghe thấy vô số những tạp âm chói tai, quái lạ vô nghĩa, như có một cái trùy đâm thẳng vào thiên linh. Vị giác, khứu giác, xúc giác của hắn đều rối loạn, trên người như có ngàn nhện vạn sâu đang bò.
Nhân cơ hội này, sức mạnh của Ba Tuần đổ ập xuống như trời long đất lở, nuốt chửng lấy Tử Vi Thượng Đế.
Cho nên Ba Tuần đã nhìn thấy, ký ức và ý thức của Tử Vi Thượng Đế.
Đó là Tử Vi Thượng Đế từ không biết đến bao lâu về trước, rõ ràng dung nhan chẳng hề thay đổi là bao, nhưng hắn lại mặc một bộ áo màu xanh lơ mộc mạc, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ, mái tóc đen buộc lỏng ở phía sau, nhìn qua trầm tĩnh mà văn nhã, bất ngờ lại mang khí tức trẻ trung. Hắn đang nhắm mắt tĩnh tọa bên dưới một gốc cây bồ đề mọc đầy những phiến lá vàng mỹ lệ, quanh thân lưu chuyển ánh sáng ngũ sắc mông lung mà lộng lẫy, như du long không ngừng vờn quanh quấn quýt quanh người hắn.
Một lúc sau, Tử Vi Thượng Đế nhẹ nâng khóe miệng, nở nụ cười mỉm nhàn nhạt. Nhưng hắn vẫn không hề cử động. Ngay sau đó, chỉ thấy tán lá cây bên trên lay động, chớp mắt một cái, một bóng người đã thả người lộn ngược xuống, ra vẻ giương nanh múa vuốt hét to, “Òa!!!”
Tử Vi Thượng Đế thời niên thiếu mở mắt ra hơi bất đắc dĩ, “Dao Cơ, chớ nên ồn ào.”
Từ trên cây mềm mại nhảy xuống một thiên nữ mà Ba Tuần chưa bao giờ thấy, tuổi tác của nàng trông có vẻ nhỏ hơn Tử Vi Thượng Đế một chút, mà dung nhan lại cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn có vẻ mang vài phần giống với mặt mũi của Tử Vi Thượng Đế. Tư thái yểu điệu như dải mây trên đỉnh núi, quần lụa ống rộng sắc ráng mây cùng với tay áo lụa là như ẩn như hiện, khúc giữa còn lộ ra vòng eo như tuyết ngọc, điểm xuyết từng chuỗi lưu ly bảo thạch. Mái tóc của nàng đen tuyền, búi thành búi tóc phi thiên (*), rung lên mềm nhẹ như ở dưới nước.
(*) búi tóc phi thiên
Nàng sửa sang qua tóc mai của mình, miệng trách cứ, “Thái Hạo ca ca, từ sáng đến tối ca đều ngồi thiền ở đây, không sợ trên đầu mọc ra linh chi à? Chi bằng cùng ta hạ phàm đi chơi đi?”
Tử Vi Thượng Đế được gọi là “Thái Hạo” thở dài, nói, “Dao Cơ, không phải ta đã nói cho muội biết rồi sao, ta phải cùng…”
“Cùng mấy người Cửu Linh và Đông Hoa đi ra ngoài sao…” Dao Cơ dường như hơi cáu kỉnh, khoanh tay mình lại, cặp mắt hạnh xinh đẹp lườm Thái Hạo, “Cả ngày ca đều đi với bọn họ, tóm lại là bọn họ quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn!”
Thái Hạo đứng dậy, đi tới trước mặt Dao Cơ, xoa xoa trán nàng, vò loạn mái tóc nàng vừa mới vất vả sửa lại. Nàng càng bực tức hơn, hét to “A!!! Ca làm gì vậy!!!”
Thái Hạo nói, “Nếu như muội còn hồ đồ nữa, ta sẽ nói cho mẫu thượng, để mẫu thượng dạy dỗ muội một trận.”
Dao Cơ lườm một cái, “Ca chỉ biết lấy mẫu thần ra để dọa ta. Hai ta rõ ràng được sinh ra từ cùng một đế (*), mẫu thần lại lúc nào cũng thiên vị ca! Ca nói gì mẫu thần cũng nghe, ta nói gì cũng là ương bướng gây sự.”
(*) sen tịnh đế:
Thái Hạo biết Dao Cơ lại đang giận dỗi, có nói gì cũng không thông được. Ngay vào lúc này, hắn lại nhìn thấy hai luồng ánh sáng tường thụy là Cửu Linh và Đông Hoa đang đến gần, nghĩ ngợi bèn lấy từ trong tay áo ra một đóa hoa, đưa tới trước mặt Dao Cơ, “Muội xem, đây là cái gì?”
Dao Cơ bất chợt trợn tròn hai mắt, đoạt lấy đóa kỳ hoa kia, “Đây là hoa gì? Đẹp quá! Vậy mà muội chưa bao giờ nhìn thấy!”
Thái Hạo nói, “Đây là mạn châu sa hoa.”
Dao Cơ sững sờ, lẩm bẩm, “Đây… Đây không phải là hoa trong địa ngục sao… Không phải là các…”
Thái Hạo vội vàng đặt tay lên bên môi, thở dài khẽ một tiếng.
Dao Cơ càng kinh ngạc hơn, hét toáng, “Ca, ngươi điên rồi sao, nếu để cho mẫu thần biết được…” Còn chưa nói hết câu, nàng đã vội vàng dùng tay che miệng mình lại, rồi khẽ khàng nói, “Nếu để cho mẫu thần biết các ngươi chạy đến nơi đó, không đánh gãy chân của ca mới là lạ!”
Thái Hạo nói, “Cho nên muội phải giữ bí mật cho ta. Chờ ta trở về, sẽ mang cho muội thêm nhiều hoa này làm son, được không?”
Dao Cơ cảm nhận được hai luồng thanh thánh khí đang tiếp cận, quay đầu nhìn lại, lập tức biết rằng bạn thân của huynh trưởng nàng đang đến. Thế là nàng bất đắc dĩ gật đầu, lùi về phía sau một bước.
Tây Vương Mẫu thời trẻ mang