Chiến báo không ngừng truyền đến từ Phong Đô, tình hình trận chiến không hề lạc quan. Không chỉ là Ly Hận Thiên, gần như mỗi một thiên đều phái ra binh lực tinh nhuệ nhất của mình cùng với rất nhiều chiến tướng hung hãn, bao gồm những vị thiên thần có sức chiến đấu cực mạnh như Tứ Thiên Vương, ba vị tinh quân Sát Phá Lang, Nữ Bạt, Chúc Dung, ngay đến cả thiên thần của Dạ Ma Thiên như Diêm Ma Vương, Chuyển Luân Vương, Tần Quảng Vương tự mình xuất chinh cũng vẫn rơi xuống hạ phong.
Ba Tuần biết mình không còn nhiều thời gian nữa, y quyết định, nếu như lần trị liệu này vẫn không thành công, y chỉ có thể mạo hiểm cưỡng ép thôi thúc Lục Hợp Quy Nhất trận.
Khi tiến vào tẩm cung, A Y Đáp liếc mắt nhìn Khiên Na.
Ngày hôm nay Ba Tuần đã cho lui tất cả mọi người ngoài Khiên Na và A Y Đáp, trong điện trở nên vắng lặng trống trải lạ thường, những tấm mành trắng tinh khôi bay múa như u hồn giữa ngọn gió lẻn vào từ đâu không rõ.
Tim Khiên Na đập kịch liệt, nhìn A Y Đáp đi về phía Ba Tuần, trong lòng lại có kích động ngăn A Y Đáp lại. Gã siết chặt nắm đấm, lý trí nói đi nói lại với mình rằng hiện tại chỉ còn đúng biện pháp này, bọn họ đã không còn thời gian nữa. Huống hồ gã vốn dĩ đã dự định rời đi rồi mà, không phải sao? Vì sao lại cảm thấy sợ sệt, hoảng hốt như vậy?
Ba Tuần đã uống một bát thuốc an thần, ngồi khoanh chân trên giường, chuẩn bị nhập định. Khiên Na nhìn y, bỗng nhiên nửa quỳ xuống, hơi ngước mặt lên nhìn vào dung nhan thân thuộc quá đỗi, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn chứa cả một phần ngây ngô như trẻ mới sinh. Gã nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Ba Tuần, lực nắm và nhiệt độ ôn nhu lưu luyến khiến cho Ba Tuần hơi kinh ngạc.
Khiên Na nói, “Không phải sợ, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.”
Gã không biết những lời này là nói cho Ba Tuần, hay là nói cho bản thân mình.
Ba Tuần nở nụ cười xán lạn mà đơn thuần chỉ lộ ra với một mình, ngay cả khi tư duy đang hỗn loạn nhất, nhìn thấy sư phụ mình, y vẫn có thể nở một nụ cười như vậy. Phảng phất như đứng trước Khiên Na, y không hề có sợ hãi, phẫn nộ, bi thương.
Khiên Na không biết mình có tài cán gì mà có thể nhận được một tình yêu bướng bỉnh mà đơn thuần đến vậy.
Mà gã lại muốn vứt bỏ nó.
Ba Tuần chậm rãi nhắm mắt lại, còn A Y Đáp thì lấy ra Dẫn Hồn Linh, rung lên từng giai điệu quen thuộc. Sau khi Ba Tuần cũng bắt đầu tiến vào mộng cảnh A Y Đáp dệt ra, Khiên Na lấy thuốc màu đỏ được điều chế từ máu của mình và chu sa đã được lặng lẽ chuẩn bị kỹ ở dưới giường, dùng bút chấm vào, bắt đầu tỉ mẩn vẽ xuống xung quanh người Ba Tuần trận hình của tầng thứ hai Nguyên Khư đại trận đã nhìn thấy trên bản in, chỉ có điều là vẽ ngược lại, tầng ngoài vẽ vào tầng trong, đến ngay cả trên dưới cũng phải vẽ ngược lại. Tay gã vẫn luôn run lẩy bẩy, thuốc màu đỏ còn suýt nữa bắn tóe vào bên trong trận pháp, phá hỏng trận hình.
Gã không biết mình đang hi vọng hay không hi vọng A Y Đáp thành công… Gã không thể nào tưởng tượng nổi, khi Nhan Phi chặt đứt chấp niệm đối với mình, y sẽ đối xử với mình như thế nào.
Vội vàng hoàn thành trận pháp, lại phát hiện Ba Tuần trên giường hình như đã bắt đầu tiến vào ác mộng. Lông mày của y liên tục nhíu lại, môi răng không ngừng ngập ngừng nói những câu chữ mà Khiên Na không nghe rõ. Mà đúng lúc này, A Y Đáp cũng hành động. Hai tay của hắn liên tục kết ấn trước ngực, chính là thủ thế thôi thúc tầng trận pháp thứ hai của Nguyên Khư đại trận, chỉ là cũng được làm ngược lại. Khiên Na biết giai đoạn mấu chốt nhất sắp bắt đầu.
Kế hoạch của A Y Đáp là dùng một đoạn ký ức dịu nhẹ mà tốt đẹp để làm Ba Tuần thả lỏng cảnh giác, rồi tranh thủ thời điểm y đang không đề phòng, thôi thúc tầng trận pháp thứ hai của Nguyên Khư đại trận.
Đột nhiên, thần lực trên người Ba Tuần bạo phát, y phát ra một tiếng hét thảm đáng sợ. Khiên Na kịp thời né tránh ra phía sau một cột trụ mới không bị luồng chân khí nổ tung làm bị thương, mà A Y Đáp đã triển khai Kim Cương Hộ Pháp trận trước khi bắt đầu thi thuật, cho nên tạm thời cũng không sao. Thế nhưng tình hình của Ba Tuần không quá giống với những lúc mất khống chế vì ác mộng trong dĩ vãng, khuôn mặt của y dữ tợn doạ người, dáng vẻ chỉ có đúng phẫn nộ mà không hề có sợ hãi. Mái tóc đen và tà áo đỏ của y múa may giữa gió, luồng khí âm u giữa mi tâm càng thêm phần nồng nặc. Mà bên phía A Y Đáp cũng bắt đầu nhiễu loạn, hắn lộ ra vẻ thống khổ, khóe miệng ứa ra một vệt máu.
Khiên Na cảm giác tình hình không ổn, nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó ở trong mộng!
Gã nỗ lực tiếp cận hai người họ, nhưng thần lực đang bạo phát toàn bộ trên người Ba Tuần quá nồng nặc, quét qua mặt đau rát, lực cản khổng lồ khiến cho gã đến nửa bước cũng khó đi. Lúc này, thủ vệ ngoài điện nghe thấy động tĩnh lạ cũng vọt vào, nhưng đều không thể tới gần. Chỉ thấy vẻ thống khổ trên mặt A Y Đáp càng ngày càng rõ ràng, sáu cánh tay của hắn quơ quào giữa không trung chẳng khác nào muốn tránh thoát khỏi thứ gì, thân thể cũng bắt đầu co giật từng cơn.
Từ trong cái miệng trên lòng bàn tay Khiên Na duỗi ra xúc tu, mỗi cái bám chặt vào chân giường của Ba Tuần để ổn định thân thể của mình. Gã nhẫn nhịn cơn đau đớn bỏng rát trên da thịt, cố sức lết đến trước mặt Ba Tuần, những thủ vệ nhảy vào nhìn thấy cảnh tượng da thịt của gã không ngừng bị thiêu hỏng rồi lại cấp tốc khép lại cũng đều kinh hãi đến mức không dám tiến lên. Mỗi một lần động viên Ba Tuần mất khống chế đều sẽ dẫn đến kết cục thương tích khắp người, Khiên Na cho rằng mình đã quen với loại đau đớn này. Nhưng lần này lại đau kinh khủng hơn nhiều.
“Nhan Phi! Con đang làm gì vậy! Mau thả A Y Đáp ra!”
Nhìn biểu hiện của A Y Đáp và vẻ mặt của Nhan Phi, Khiên Na đã mơ hồ đoán được, trong giấc mộng, Nhan Phi chẳng hiểu sao đã nhận ra được điều gì đó, cho nên mới khóa kín A Y Đáp vào trong giấc mộng của chính y. Lúc này Ba Tuần đang nôn nóng dễ tức giận, chẳng biết sẽ làm gì với A Y Đáp ở trong mơ, thậm chí có khả năng sẽ dùng tới cả nghiêm hình ép cung. Khiên Na ra sức lay người Ba Tuần, ghé vào tai y lớn tiếng hô hoán, nhưng đều không có tác dụng. Mặt Nhan Phi lộ ra sát ý, đáng sợ như dục hỏa tu la.
Khiên Na không biết phải làm thế nào, vì vậy liền nắm lấy Dẫn Hồn Linh của A Y Đáp, dùng Trảm Nghiệp Kiếm cắt tay mình và tay Ba Tuần, áp chặt vết thương vào với nhau, bắt đầu ngâm niệm chú văn cộng tình thuật.
Nhưng kỳ quái chính là lần này cộng tình thuật lại không thể phát huy tác dụng…
Mỗi một lần trước đều có thể thành công… Thậm chí đến ngay cả khi chìm sâu vào trong địa ngục tinh thần vô tận mà Tử Vi Thượng Đế dựng nên, Ba Tuần cũng có thể hô ứng với mình. Nhưng lần này tại sao…
Lòng Khiên Na nặng trĩu xuống, lẽ nào trận pháp đã tạo nên tác dụng?
Nếu như có tác dụng, ác mộng của Ba Tuần hẳn cũng phải được hóa giải mới đúng, nhưng vì sao y vẫn không thể khống chế được cơn phẫn nộ của mình?
Khiên Na hoài nghi, Ba Tuần đã nghe thấy giọng mình, nhưng y lựa chọn không thèm để ý tới. Suy đoán này khiến cho cả người gã rõ ràng đang bị liệt hỏa thiêu đốt, tim phổi lại lạnh lẽo tựa như giá rét trời đông. Gã lo lắng còn tiếp tục như vậy nữa sẽ hại chết A Y Đáp.
“Ba Tuần! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Khiên Na thậm chí còn táng một bạt tai lên mặt Ba Tuần, mặt lộ ra quỷ tướng hung ác, xốc lấy cổ áo Ba Tuần dữ dằn nói, “Nếu như ngươi còn không tỉnh lại nữa, ta sẽ phá hủy Lục Hợp Quy Nhất trận của ngươi. Ta đã phá hủy một lần, lần này đương nhiên cũng có thể!”
Câu nói này cuối cùng cũng có hiệu quả. Bỗng nhiên, hết thảy chân khí bùng nổ ra đều tiêu tan đi, trong tẩm điện bừa bộn ngổn ngang khắp nơi, mà A Y Đáp thì hộc ra một ngụm máu tươi, cả người nằm vật ra giữa đất, thở hổn hển nặng nề vì thoát chết trong gang tấc. Khiên Na vội vàng tới đỡ hắn, thấp giọng hỏi, “Ngươi sao rồi? Giờ ta bảo bọn họ đi gọi A Tu Vân.”
A Y Đáp lắc đầu một cái, cười khổ nói, “Ta tiến hành được một nửa thì bị y phát hiện. Chắc lần này đã thật sự