Tướng soái tám bộ ma quân và A Tu Vân tới đông đủ, Ba Tuần ngồi trên thần tọa đằng trước nhất, Khiên Na đứng bên cạnh y, Diêm Ma Vương và Mạnh Bà chia nhau ngồi hai bên. Ba Tuần nói, “Trường Canh tiên quân đoạt đế vị, chỉ trong mấy ngày đã có thể thành công, hẳn là đã chuẩn bị đã lâu. Hiện giờ hắn muốn tấn công Phong Đô, mà Lục Hợp Quy Nhất trận của chúng ta vẫn còn chưa hoàn thành, phải chống lại cường địch như thế nào, chư vị có kế sách gì hay không?”
Diêm Ma Vương nói, “Phong Đô có ba mươi vạn quỷ sai, trong đó, Thanh Hồng Vô Thường không phải đối thủ của thiên binh, địa tiên bao gồm Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa có thể chiến đấu với thiên binh chỉ chiếm chừng bảy phần mười. Sức chiến đấu của Chuyển Luân Vương và Tần Quảng Vương tuy mạnh, mà cũng không thể ứng phó với nhiều chiến tướng của thiên giới liên thủ, huống hồ còn có Đông Vương Công… Ta hoài nghi, Trường Canh có thể thành công đoạt vị, rất có thể đã có sự trợ giúp của Đông Vương Công.”
A Tu Vân nói, “Chúng ta lập tức sai người đi Dao Trì cầu viện binh, có thể ngăn cản được nhân mã của Đông Vương Công.”
Ba Tuần gật đầu, bèn hạ lệnh cho thiên nhân bộ, bảo bọn họ phái bộ hạ đi Dao Trì nhờ viện trợ.
Nhưng mà trong lòng y cũng biết, chỉ cần Lục Hợp Quy Nhất trận không thành, bọn họ gần như sẽ không có phần thắng. Chiếm bộ phận lớn trong số ma binh của y và quỷ sai Phong Đô đều là quỷ, yêu và người, nếu như không có đại trận gia trì khiến cho hết thảy sinh linh đều có thể nắm giữ sức mạnh và thân thể có mật độ vi tử tương đương, những sinh linh từ thiên đạo trở xuống đứng trước mặt thiên nhân đều sẽ yếu đuối dễ vỡ như trứng gà, chỉ dựa vào tu la và địa tiên sẽ không thể nào địch lại chư thiên thần binh.
Xem ra chỉ có con đường mạo hiểm thôi thúc đại trận để đi. Y ngẩng đầu lên nói, “Toàn thể thiên nhân bộ và tu la bộ theo Diêm Ma Vương trở về Phong Đô tiếp viện. Cố gắng ngăn thiên binh lại trước Huyết Trì, chỉ cần có thể bảo vệ được ba ngày là được rồi. Quỷ bộ, nhân bộ và yêu bộ tạm thời đóng quân ở địa ngục A Tì, báo cho chúng sinh trong địa ngục, nếu gặp phải thiên binh thì chớ liều mạng, kịp thời chạy trốn mới quan trọng.”
Chúng tướng soái từng người tuân lệnh, Ba Tuần liền hạ lệnh cho mỗi người bọn họ lui xuống điểm binh. Trán của y lại bắt đầu ân ẩn đau nhói, y duỗi tay lên day mạnh thái dương mình.
Mạnh Bà vẫn luôn lẳng lặng quan sát y, cặp mắt sâu thẳm khi thì lại liếc sang người Khiên Na, nếu như nhìn thật cẩn thận, sẽ có thể thấy tay Khiên Na đặt nhẹ lên lưng Ba Tuần. Mà Ba Tuần mặc dù thoạt nhìn hết sức bình thường trấn định, song ánh mắt của y quá bất ổn, tựa như đang đè nén một loại điên cuồng có thể sẽ bạo phát bất cứ lúc nào.
Sau đó Diêm Ma Vương cũng cáo từ rời đi, trở về Phong Đô thu xếp binh mã. Mà Mạnh Bà đang sắp đi, lại bỗng bị Ba Tuần gọi lại.
Mạnh Bà xoay người, chỉ thấy trong mắt Ba Tuần cháy hừng hực ánh đỏ, ánh mắt kia còn chứa cả sát khí hung ác, “Ngươi đã xúi giục Tạ Vũ Thành đi cứu Khiên Na rồi cho hắn uống rượu chấp niệm đúng không?”
Khuôn mặt nửa thanh xuân mỹ lệ nửa khô mục khủng khiếp của Mạnh Bà vẫn chẳng hề đổi sắc, nàng chỉ liếc mắt nhìn Khiên Na, nói rằng, “Không sai. Ta đã nói rồi, chấp niệm của ngươi đối với hắn quá sâu, đối mặt với cường địch như Ly Hận Thiên, ràng buộc giữa các ngươi chỉ có thể rước lấy tai họa cho các ngươi.”
Khiên Na âm thầm cau mày, tay đặt nhẹ lên bả vai Ba Tuần, phòng ngừa y bất chợt làm khó Mạnh Bà.
Ba Tuần nói một cách lạnh lùng, “Thứ rượu chấp niệm đó vốn đã không nên tồn tại. Quên mất là quên mất, hà tất phải nhớ lại nữa. Ta hi vọng sau này sẽ không bao giờ phải nghe thấy ba chữ “rượu chấp niệm” nữa.”
Mạnh Bà hơi nheo mắt lại, “Thượng thần đang ra lệnh cho ta sao?”
Ba Tuần nhếch miệng, nụ cười của y chứa đầy n, “Ngươi lựa chọn ta, sắp đặt cuộc đời của ta, thì đương nhiên phải hiểu đến một ngày ta trở thành vị thần mà ngươi hi vọng, ta sẽ đưa ra yêu cầu cho ngươi.”
Mạnh Bà lẳng lặng nhìn y, mãi mới nói rằng, “Nếu đã vậy, ta sẽ làm đúng như ngươi mong muốn.” Dứt lời bèn thướt tha rời đi.
A Tu Vân hạ thấp giọng nói, “Thượng thần, ngài thực sự không nên đắc tội nữ thần vào lúc này… Tuy nàng ít khi giao du với bên ngoài, nhưng uy vọng trong chư thiên lại rất cao, ngộ nhỡ sinh ra khúc mắc với ngài vì chuyện này…”
Ba Tuần lại khoát tay ngăn hắn tiếp tục nói, chậm rãi mở miệng, “Ta biết ngươi cũng giống như nàng, không hi vọng ta và sư phụ ở bên nhau. Tuy ta đã chấp nhận vận mệnh của Ba Tuần, nhưng… các ngươi cũng nên để ta được có khoảng không của mình chứ?” Y nói rồi nắm thật chặt lấy tay Khiên Na, nghiêm túc nhìn A Tu Vân, “Ta sẽ hoàn thành đại nghiệp mà chúng ta đã cùng nhau bắt đầu, thế nhưng, duy chỉ có đúng tưởng niệm này, các ngươi không thể cướp đi được.”
Khiên Na nghe, trong lòng đầu tiên là ấm áp mềm mại mơn man, mà ngay sau đó lại là cơn đau xót nghèn nghẹn.
Bởi vì gã cũng mơ hồ hiểu được, lời Mạnh Bà nói là đúng.
Buổi tối hôm đó, Ba Tuần khăng khăng tiến hành lần trị liệu thứ hai. Thời gian lần này dài hơn so với lần đầu tiên, mà chung quy vẫn là thất bại. Có điều A Y Đáp đã có kinh nghiệm, trước khi Ba Tuần bạo phát đã vội vàng thoát ra khỏi giấc mộng của y. Trong lúc vội vàng an ủi Ba Tuần, Khiên Na lại nhận ra A Tu Vân đang nói gì với A Y Đáp. Lo lắng A Tu Vân sẽ dùng biện pháp gì đó để mua chuộc A Y Đáp, gã liền vội vàng cắt đứt đối thoại giữa hai người, tiến một bước tới dò hỏi tình hình của Ba Tuần.
Câu trả lời của A Y Đáp vẫn như cũ, trừ phi có biện pháp hóa giải được mấu chốt của chấp niệm, bằng không bất kể hắn có dẫn dắt thế nào, cuối cùng đều sẽ trở về bên trong ác mộng.
Không ai lường được thủ đoạn của Tử Vi Thượng Đế lại có thể cao minh như thế. Ngặt nỗi, đáng tiếc là năng lực thấu hiểu và khống chế lòng người của hắn lại chẳng thể giúp hắn phát hiện ra lòng muông dạ thú của Trường Canh tiên quân bên người.
Ngày thứ hai vẫn là thất bại. Liên tục mấy lần, Ba Tuần càng trở nên tiều tụy, hơn nữa còn rất khó bình tĩnh lại, ngay đến cả lúc ngồi tay cũng không ngừng run rẩy. Bởi thời gian dài không được ngủ nghỉ, y thậm chí còn bắt đầu nhìn thấy ảo giác, không thể xác định được mình đang ở trong mơ hay là hiện thực. Ngay tại bước ngoặt sứt đầu mẻ trán này, tin tức thiên đình đã bắt đầu tiến công Phong Đô lại truyền đến.
Ba Tuần càng cấp thiết, nhưng y càng gấp gáp, trị liệu lại càng không tiến triển mà còn thụt lùi. Dần dà, lời đồn đại trong quân cũng bắt đầu tăng lên, binh sĩ các bộ âm thầm lan truyền, nói rằng Ba Tuần bị Tử Vi Thượng Đế làm trọng thương, cho nên mới chậm chạp không thể khởi động Lục Hợp Quy Nhất trận.
Khiên Na ngày ngày phải nhìn Ba Tuần giãy giụa giữa rên rỉ và rít gào thống khổ, như người chìm xuống nước nắm thật chặt lấy mình, ngực cũng lan tràn cơn đau buốt nhoi nhói không dứt. Đợi đến khi Ba Tuần bình tĩnh, gã tìm thời gian rảnh, trốn một mình vào chốn yên lặng không người, ngồi xuống giữa biển hoa bỉ ngạn, chôn mặt vào hai lòng bàn tay.
Bỗng nhiên gã linh cảm có người tới gần, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, chỉ thấy A Tu Vân đang đi về phía mình.
Khiên Na lập tức cảnh giác, đứng dậy khỏi đất, nhìn vị thần linh áo trắng tóc đen thanh nhã lại gần.
Có lẽ là đã nhận ra sự cảnh giác của gã, A Tu Vân dừng chân cách gã mười bước, lấy từ trong ngực ra một cái hộp gấm, đưa cho gã, “Thuốc này là cho Phạm Chương. Có thể chấm dứt phát triển Tiểu Ngũ Suy Tướng.”
Trong lòng Khiên Na hơi động, gã nhanh chân đi về phía Dược tiên, duỗi tay cầm lấy hộp thuốc mở ra nhìn thử. Bên trong có một viên đan dược trắng bóng như trân châu.
“Chỉ có một viên?” Khiên Na hỏi.
“Một viên là đủ rồi. Trừ phi ngươi sợ ta hạ độc, muốn thử trước?” A Tu Vân cười như không cười nói.
Khiên Na lại không có tâm tư chơi trò suy đoán lòng người cùng hắn, gã ngước cặp mắt vàng rực