Lời của gã khiến cho cả Đạt Tát Ma La lẫn Nhan Phi đều giật nảy mình. Mãi một lúc sau, Đạt Tát Ma La mới lên tiếng, “Có chắc chắn không?”
“Đại đa số phạm nhân đều từng mơ thấy ác mộng ba ngày trước án mạng, trong mộng có một người nâng đóa sen đỏ. Hiện giờ ta đã phát hiện bên trong mệnh hồn của Tô Lương Đệ có dấu ấn của hoa Bát Đàm Ma, còn cần ta nói thêm gì nữa?”
Không cần phụ thân, mà có thể thông qua mộng cảnh tiếp xúc với mệnh hồn con người … “Hồng Vô Thường…” Trong đầu Đạt Tát Ma La “ong” một tiếng, nhất thời khó lòng tin nổi.
Mà Nhan Phi thì chẳng thèm quan tâm là Vô Thường màu gì làm chuyện gì, trong ánh mắt y chỉ thấy được đúng vết thương của Đàn Dương Tử, “Đừng nói nữa! Mau vào phòng!” Y không nói gì, trực tiếp kéo Đàn Dương Tử vào trong phòng, ấn người lên giường, duỗi tay muốn gỡ vạt áo của Đàn Dương Tử ra. Đàn Dương Tử cả kinh, vội vàng dùng tay trái vẫn đang cử động được ấn tay y lại, “Con làm gì vậy?”
“Cởi áo ra rửa qua vết thương, không thì sẽ bị nhiễm trùng mất!” Nhan Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gã, khí thế rất hung dữ.
Đàn Dương Tử nghe thấy lời y nói có lý, liền nói, “Tự ta cởi là được!”
“Người có một tay cởi thế nào được? Đụng tới vết thương thì làm sao bây giờ?” Nhan Phi lấy lí lẽ ra biện luận, đẩy tay của gã ra, rồi gỡ thắt lưng, sau đó cẩn thận từng li từng tí gỡ áo ra khỏi bả vai của Đàn Dương Tử, nhanh chóng mang nước sạch tới, lau vết thương cho gã. Đàn Dương Tử tuy vẫn nỗ lực khống chế vẻ mặt, nhưng cũng khó nhịn được cơn đau xót ruột lúc nước chạm lên miệng vết thương, nhíu chặt đôi lông mày kiếm lại.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị mọi ngày vào giờ khắc này lại cố nén cơn đau đớn, lông mày cau lại lộ ra vẻ yếu đuối, càng khiến lòng Nhan Phi kích động mạnh một phen. Nhưng y lập tức đã kiềm chế cảm xúc của mình, thầm mắng mình vậy mà lại có thể cảm thấy vẻ mặt lúc sư phụ nhẫn nhịn cơn đau trông thật dễ nhìn, thực sự là càng ngày càng biến thái…
Nhìn Nhan Phi thành thạo dùng nước lạnh vệ sinh vết thương, rồi lấy vải băng tới băng bó cho gã, trong lòng Đàn Dương Tử hết sức vui mừng. Nhan Phi cẩn thận từng li từng tí một thắt nút băng vải, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đàn Dương Tử, đong đầy trong mắt là vẻ đau lòng, “Sư phụ, vết bỏng này thoạt nhìn nghiêm trọng lắm, hay là ta cứ đi tìm đại phu đi.”
Đàn Dương Tử nói, “Không cần phiền phức như vậy, tùy ý thoa chút kim sang dược là được rồi.”
“Không được, người bị pháp bảo Thiên Đình làm bị thương mà, không thể lơ là được.” Nhan Phi hiếm khi cứng rắn một lần, đứng dậy nhìn từ trên cao xuống Đàn Dương Tử, không nói lời nào chỉ ấn vai gã bắt gã nằm xuống, mặt mày cứng rắn, “Xem canh giờ, có lẽ y quán cũng đã mở cửa rồi, con đi một lúc rồi về, người ngủ một giấc, nghỉ ngơi thật tốt đi đã.”
Đạt Tát Ma La cũng nói, “Hiền chất nói rất có lý, ngươi cứ nghỉ ngơi ở nơi này thật tốt. Đêm qua chỉ e đã gây ra động tĩnh không nhỏ trong đại lao, ta ra ngoài xử lý, đừng để lại dấu vết gì.”
Đàn Dương Tử cũng biết đúng là mình cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen, lần này không chỉ thương tổn tới thể xác nhân thân của gã, mà tới quỷ thể của gã cũng bị thương. Thế nên, gã thuận theo lực đẩy của Nhan Phi nằm xuống giường, lại vẫn không yên tâm, căn dặn Đạt Tát Ma La, “Ngươi đi hỏi thử xem, người tên Tô Lương Đệ kia có sao không. Theo lý, pháp bảo thiên đình sẽ không gây ra thương tổn cho người lớn như cho quỷ, nhưng mức độ bạo phát đêm qua… Ta cũng không dám chắc. Còn cả Trần Húc Giang kia nữa, vẫn luôn giấu ở chỗ chúng ta cũng không phải là cách, mau chóng đưa hắn ra ngoài thành mới phải.”
“Được rồi, sư phụ cũng đừng bận tâm chuyện vớ vẩn nữa!” Nhan Phi kéo rèm lại, “Những việc này cứ giao cho chúng ta xử lý là được.”
…………………………
Lúc này Tương Dương mới vừa mới hửng sáng, phần lớn hiệu thuốc, y quán vẫn còn chưa mở cửa, nơi duy nhất mở cũng chỉ có hiệu thuốc An Lâm, to lớn nhất, giá cả cũng phải chăng nhất trong toàn Tương Dương. Nhan Phi đối mặt với mấy cánh cửa đóng, lúc tìm được tới hiệu thuốc An Lâm, đã có không ít bệnh nhân tới lấy thuốc khám bệnh đang xếp hàng ngoài cửa. Tuy trong lòng đang lo lắng, nhưng cũng không cách nào, Nhan Phi chỉ đành kiên nhẫn chờ.
Bên cạnh có hai người thiếu phụ đang nhỏ giọng chuyện trò, có vẻ đang nói tới một vị thần y mới tới hiệu thuốc An Lâm hai ngày nay, nghe đâu là đến từ Y Tiên Phái đảo Bồng Lai thần bí ngoài biển, người vốn đã ngừng thở hai canh giờ, uống một thang thuốc vào lại được cứu sống về. Một người khác thì mặt mày đầy xuân sắc nói rằng, ai nghĩ tới vị thần y này trẻ tuổi như vậy, đã vậy trông còn tuấn tú như thế, chẳng trách lại có người tặng cho hắn danh hào “Diệu Thủ Ngọc Lang”. Nói xong hai người liền lén cười rộ lên, đang cười lại bỗng nhiên dừng lại, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói, “Này! Đó không phải là Liễu thần y sao! Hắn đang đi về phía này kìa!”
Nhan Phi cũng hiếu kỳ ngẩng đầu lên xem. Chỉ thấy từ bên trong hiệu thuốc, một thanh niên mặc trường sam màu trắng in hoa văn bảo tương hoa chìm, tóc đen như thác, mặt mày như họa, thanh nhã tựa cô tùng xuất tuyết, thủy trúc lâm phong đi ra ngoài, quả thực là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Sao lại có cảm giác như thể đã gặp ở nơi nào?
Còn thanh niên kia vậy mà lại đi thẳng tới chỗ y, khiến cho hai thiếu phụ căng thẳng đến nỗi nhất thời mặt đỏ bừng, lại không nghĩ rằng hắn chỉ mắt nhìn thẳng đi ngang qua bọn họ, rồi trực tiếp đi tới trước mắt Nhan Phi.
Nhan Phi nhìn hắn hơi khó hiểu.
Chàng trai kia nở nụ cười nhẹ như gió thoảng, thoáng khom người, chắp tay nói, “Không ngờ tới còn có thể gặp lại được ân công.”
Nhan Phi đầu óc mơ màng, không nói gì, chỉ hơi hơi lạnh nhạt nhìn lại.
Thấy y đã quên mất mình, chàng trai kia cũng không giận, đôi mắt đen láy nhìn vào Nhan Phi, “Hôm qua ở sông Tương, nếu không nhờ có ân công ra tay cứu giúp, chỉ e ta đã thành quỷ dưới sông rồi.”
Nhan Phi lập tức nghĩ ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, “Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người bị rơi xuống nước.”
“Đúng vậy.” Thanh niên mặc trường sam trắng khẽ gật đầu ngượng ngùng, “Tại hạ Liễu Ngọc Sinh, không biết ân công xưng hô thế nào?”
“Gọi ta Nhan Phi đi.” Nhan Phi bỗng nhiên cười tít mắt, nụ cười này quả thực rạng ngời rực rỡ như đồng quang vén mây, khác hẳn với bộ dạng lạnh nhạt xa cách vừa nãy, làm cho Liễu Ngọc Sinh nhìn thôi cũng hơi ngơ ngẩn.
“Thì ra ngươi là đại phu sao? Ừm… Ta đã cứu ngươi, vậy là ngươi phải báo ơn ta đúng không?” Nhan Phi hơi ngoẹo cổ, cười lộ ra cái răng khểnh nho nhỏ.
“Đây là chuyện đương nhiên!”
“Vậy thì đi thôi!” Nhan Phi cứ thế kéo lấy cánh tay của Liễu Ngọc Sinh định kéo hắn về nhà, trong lòng tính toán lần này may mắn không cần xếp hàng. Nhưng Liễu Ngọc Sinh còn chưa kịp nói, một thiếu niên dáng dấp thanh tú đi theo sau hầu mà Nhan Phi vẫn luôn không chú ý tới đã lên tiếng, “Này! Nói chuyện thì nói! Đừng động tay động chân! Thiếu gia của chúng ta đường đường là Diệu Thủ Ngọc Lang, ngươi mời được sao?!” Nói xong liền gạt tay Nhan Phi đi.
Nhan Phi nhíu mày, rồi lại nghe Liễu Ngọc Sinh hạ giọng quát bảo cậu người hầu kia ngậm miệng, “Thiên Đông! Không được vô lễ!” Sau đó lập tức áy náy nói với Nhan Phi, “Tiểu dược đồng không hiểu chuyện, ân công đừng trách. Là trong nhà có người sinh bệnh sao?”
Nhan Phi đắc ý liếc mắt nhìn dược đồng tên Thiên Đông kia, làm thiếu niên kia tức giận đến mức trợn trừng hai mắt, “Không sai, tay sư phụ ta bị bỏng.”
“Chỉ mỗi bỏng, ngươi đi tìm đại phu khác là được! Thiếu gia của chúng ta là của Y Tiên Phái…” Tiểu dược đồng kia càng không cam lòng. Người áo đỏ này tuy rằng trông ưa nhìn, nhưng mới đầu quên mất thiếu gia, còn lạnh nhạt như vậy, vừa nghe thấy thiếu gia là thần y đã lật mặt, vừa nhìn đã biết muốn lợi dụng thiếu gia, hắn không thể để thiếu gia bị tên họa thủy giảo hoạt này lừa đi được.
Thế nhưng, thiếu gia nhà hắn căn bản không lĩnh hội được nỗi khổ tâm của hắn, còn chưa đợi hắn nói xong, đã ngắt lời, “Được rồi! Thiên Đông, ngươi trở về chép ba lần “Thần Nông bản thảo kinh”(*) hối lỗi cho ta!”
(*) Thần Nông bản thảo kinh: một trong bốn tác phẩm kinh điển của y học cổ truyền Trung Quốc, được viết từ thời Hán, ghi lại công dụng của 365 loại thuốc, hiện vẫn được sử dụng phổ biến trong y học lâm sàng, là cuốn sách đặt nền móng cho nền y học Trung Quốc.
Thiên Đông xịu mặt, u oán nhìn thiếu gia bỏ rơi mình, cùng hồ mị họa thủy kia rời đi. Tên mặc áo đỏ kia vậy mà còn quay đầu lại giảo hoạt nháy mắt phải với hắn, làm Thiên Đông tức