Vì cửa phòng không thể nào đóng chặt được, cho nên cũng không có khóa. Gã lách mình đi vào, phát hiện trong phòng cũng giống như bên ngoài, tuy rằng cũ nát, nhưng dọn dẹp đặc biệt tỉ mỉ, ngay một mảnh móng tay gãy, râu tóc cạo rụng cũng không tìm thấy.
Gã tìm một bộ quần áo ngủ ra từ trong rương quần áo, kéo từ phía trên xuống một sợi dây buộc, mặc dù không có thứ rơi trực tiếp từ trên người, nhưng có thứ dán sát người như vậy cũng không phải không thể. Sau đó lại lấy từ trong túi áo ra một khối chu sa, viết lên vải liên tục vài chữ vặn vẹo. Chữ viết không phải là chữ Hán, cũng không phải bất cứ ngôn ngữ nào đã biết, giống như một chuỗi loạn ma quấn quýt lấy nhau, tràn ngập ý tức hàm xúc hỗn loạn mơ hồ. Gã giấu mảnh vải dưới giường, cứ như vậy, nếu như vị Quan Nghĩa kia đi vào gian phòng này, sẽ bị trận pháp gã bố trí làm cho ngủ đi một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa, gã còn lưu lại bùa ở mỗi gian phòng ở của sư sãi, chỉ cần đợi gã trở về phòng bố trí xong một đạo pháp đàn cuối cùng, là có thể dựng nên thanh minh đại trận, kéo toàn bộ Tướng Quốc Tự vào trung âm giới, đến lúc đó có thể ép con quỷ kia thả Quan Nghĩa ra, đi vào khuôn khổ.
Chỉ có điều, nếu Quan Nghĩa kia đã biết được gã tới để bắt quỷ, chỉ e đã sớm có phòng bị với gã, ánh nắng vừa tắt, chúng tăng nhập định xong sẽ có hành động. Gã cần trở về phòng, mau chóng bố trí xong pháp đàn mới được.
Lại vào đúng lúc này, gã nghe đến một đợt âm thanh huyên náo, mồm miệng hàm hồ, không có ngữ điệu, như thể đang đọc kinh.
Là có người trở lại?
Xoay người, đẩy cửa ra khỏi phòng, lại bỗng nhiên dừng bước chân. Cảnh tượng bên ngoài cửa đã thay đổi từ lâu. Gã không còn nhìn thấy vài cây hoè kia nữa, mà là mấy cây hồng trĩu quả, vươn những cành cây nặng trình trịch giữa ánh chiều tà của buổi hoàng hôn. Phòng ở của sư sãi đã biến thành lân thủy kết ốc xá, ôm lấy hai bên Thanh Sơn xa xa, sườn núi sương giăng, quạ đen gào thét bay qua như mây mù.
Cảnh sắc như thể đang mơ quất mạnh vào tâm trí Đàn Dương Tử.
Thanh Hồng Vô Thường thân là quỷ sai, lại thường xuyên phải hành tẩu ở nhân gian. Cho nên, bọn họ cần đến một bộ thân thể để “mặc” ở đây. Bọn họ sẽ chọn một vài bào thai chết đi trong lúc mang thai, mệnh hồn thoát khỏi nhân thế để vào ở bên trong, làm sinh mệnh mới để giáng sinh ở nhân gian. Ban đầu bọn họ sẽ không nhớ đến thân phận là quỷ sai dưới địa ngục của mình, lớn lên như một người bình thường, mãi đến tận khoảng mười tám tuổi mới bắt đầu nhớ lại thân phận chân thật của mình, hơn nữa còn có thể rời khỏi thân thể trở về địa ngục bất cứ lúc nào. Thân thể sẽ già cả, sẽ dần không dùng được nữa, lúc đó bọn họ sẽ vứt bỏ, rồi lại đi tìm một bộ thân thể mới.
Mà đời này, trước mười tám tuổi, Đàn Dương Tử vẫn luôn sống trong đạo quan yên tĩnh ít kẻ đến trong núi Tử Thường. Trong mười tám năm đó, mỗi một lần gã và sư huynh đi từ liêu phòng nho nhỏ ra ngoài, đều sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hái từng quả hồng giống như một chiếc đèn lồng nhỏ từ trên cây hồng kia xuống, xé vỏ ra một mảnh nhỏ, miệng hút mạnh một cái, nước quả sẽ ùa vào kín miệng, vị ngọt ăn mãi cũng không ngán.
Đó đã là chuyện của hơn tám mươi năm trước.
Nghĩ đến đây, trong miệng càng ngày càng như thể ngập tràn mùi vị trong veo ấy, khiến lòng người dâng lên một nỗi nhớ nhung nhàn nhạt.
Đây là… trận pháp?
Là con cức tâm quỷ kia đã sớm động thủ?
Ác quỷ cưỡng ép đi đến nhân gian như vậy đều hết sức yếu ớt, nhất là ban ngày, lúc dương khí mạnh nhất, còn phải tránh né trong thân thể con người, chỉ có sau khi mặt trời lặn mới có thể thoát ra. Nhưng bây giờ trời còn chưa tối, nó đã có thể động thủ rồi sao?
Đàn Dương Tử cúi đầu nhìn chính mình, thân thể vốn cao to kiên cường như thể đã gầy nhỏ đi không ít, quần áo cũng đã cũng biến thành áo ngắn vải bố màu lam. Lấy tay sờ ra sau lưng, thanh Trảm Nghiệp Kiếm kia cũng không còn.
Gã đã biến về bản thân lúc mười lăm tuổi.
Chợt nghe một tiếng gọi quen thuộc, giọng nam mang theo âm khàn đặc biệt của thiếu niên kì vỡ giọng, “Tiểu Dương Tử, lại đang muốn ăn hồng à?”
Trong lòng khẽ run lên, đã thấy từ sau góc phòng, một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi bước ra, mặc áo ngắn vải lam, trên bả vai xách hai thùng nước. Mặt mày hắn thanh tú, thân hình lại mạnh mẽ cao gầy, lúc cười rộ lên mang theo vài phần ngại ngùng.
Đó là sư huynh Đàn Chân Tử lớn lên cùng gã, nếu như sư huynh còn sống, hiện giờ có lẽ cũng xấp xỉ trăm tuổi như mình. Đàn Chân Tử không có thiên phú tu đạo như gã, nhưng nếu như sư phụ truyền độc môn Trường Sinh Thuật cho hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ hạc phát đồng nhan như mình, vẫn giữ được khuôn mặt trẻ trung tuổi hai mươi.
Chỉ là thiếu niên kia thậm chí còn không sống được đến nhược quán.
Vào năm mười lăm tuổi, Thanh Vô Thường như Đàn Dương Tử sẽ khôi phục ký ức, sẽ nhớ được vô số chuyện cũ của tất cả các đời trước, bởi vậy cũng thường thường có vẻ hơi lãnh tình. Nhưng vừa nhìn thấy một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống thiếu thời đơn thuần mười tám năm ở nhân gian, trong đầu gã vẫn choang một tiếng.
Đàn Chân Tử cẩn thận thả quang gánh xuống, rót nước vào vại, một mặt ngoảnh mặt lại liếc gã, “Đứng ngây người ra đó làm gì nữa? Còn không mau đi thay đắc la(*) lên, sư phụ chốc nữa muốn gặp chúng ta!”
(*) đắc la: là loại áo ngoài của đạo sĩ, bên trong có một lớp lót.
Đàn Dương Tử vẫn nhớ rõ ngày đó, đây là một ngày sau khi sư phụ Tịnh Hư chân nhân vân du trở về, tính ra được mình sắp gặp đại kiếp nạn sinh tử, không còn sống được bao lâu nữa, quyết định truyền cả y bát lẫn tâm pháp độc môn cho sư huynh.
Đợi tới lúc trời tối, sư phụ sẽ cho gọi mười sáu đồ đệ bọn họ tới trước mặt, nói cho bọn họ biết, sau này, phàm là việc trong quan, trước tiên phải hỏi Đàn Chân rồi mới tới tìm sư phụ.
Đàn Chân là đệ tử thứ ba của sư phụ Tịnh Hư chân nhân, không phải là thủ đồ như Đại sư huynh, cũng không có thiên phú như Đàn Dương Tử, nhưng sư phụ lại cố tình chọn hắn. Lúc ấy có mấy vị đệ tử không phục, mà Đàn Dương Tử lại vẫn luôn ủng hộ hết mình.
Ít nhất là thoạt nhìn có vẻ ủng hộ hết mình.
Chỉ có Đàn Dương Tử thời niên thiếu tự mình biết, nói không cay mắt chút nào là giả. Gã kém Đàn Chân có một tuổi, mà lại càng thông minh, có thiên phú hơn Đàn Chân, bình thường tu luyện đã nỗ lực một cách đáng sợ, mỗi khi bị sư phụ kiểm tra tu tập võ đạo, chiêu số của gã từ trước đến nay đều không hề phạm sai lầm, thế nhưng Đàn Chân tư chất thường thường lại được sư phụ ưu ái hơn, cũng càng được các sư huynh sư đệ khác yêu thích hơn. Đơn giản cũng chỉ vì tính tình Đàn Chân hoà thuận săn sóc, kính cẩn với bề trên, thân mật với bậc dưới; còn mình lại kiệm lời ít nói, yêu thích yên tĩnh, vĩnh viễn cũng không học được cách cười vừa ngại ngùng lại chân thành như Đàn Chân, lúc nào trông cũng nghiêm túc, những tiểu sư đệ mới tới đều có chút sợ gã, đến ngay cả sư phụ gã dường như cũng kiêng kỵ gã mấy phần.
Đàn Chân đối xử với mọi người rất dịu dàng, với Đàn Dương Tử lại càng đặc biệt chăm sóc, cho nên, tuy rằng trong lòng có không phục, gã lại không thể biểu đạt ra được, chung quy luôn phải đè nén, làm ra vẻ rất vui vẻ cho hắn. Thế nhưng sâu trong nội tâm, một nơi ngay cả chính gã cũng không muốn thừa nhận, lại đang ân ẩn mong đợi một ngày nào đó, Đàn Chân sẽ mắc sai lầm. Đối với sư huynh Đàn Chân, gã vừa ỷ lại, vừa thoáng đố kị, tâm thái phức tạp như vậy, căn bản không thể nào nhìn ra được từ bề ngoài kiệm lời của gã.
“Ngươi đã chết.” Đàn Dương Tử nhìn hắn, dùng giọng điệu hơi tiếc nuối nói một cách vững vàng.
Đàn Chân sững sờ, mắng gã một câu, “Ơ, đệ bị choáng váng đấy à? Đang yên đang lành sao lại rủa ta?”
Đàn Dương Tử chợt nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này trông hơi lạnh nhạt, “Ta đã ở trong chùa này cả buổi, ngươi chỉ tìm thấy một thứ gượng ép như vậy trên người ta?”
Đàn Chân như thể càng nghe càng không hiểu gã đang nói gì, trên vẻ mặt lại có thêm mấy phần thân thiết, “Không phải là đệ phát sốt đấy chứ?” Vừa nói, vừa cọ tay lên áo, đi về phía gã.
Vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử bỗng nhiên đưa bàn tay ra sau lưng phất một cái, từ hư không đột nhiên bổ ra một chùm ánh sáng chói lòa màu xanh, trút xuống mạnh mẽ như sao băng. Đàn Chân kia đột nhiên dừng bước chân lại, hai mắt trợn to không dám tin.
Sau đó, từ gáy hắn chảy ra một vệt máu thật mảnh, chảy xuôi dọc theo khóe mắt xuống dưới, vết máu phảng phất như huyết lệ càng ngày càng dài, máu tuôn ra cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, cả cái đầu bắt đầu rạn nứt từ trên đỉnh như que trúc bị đao chẻ. Óc, mạch máu cùng nội tạng mất đi sự chống đỡ bảo vệ của xương cốt cùng cơ thịt rơi tán loạn xuống mặt đất, mặt cắt nhẵn thín mang theo vẻ đẹp hơi buồn nôn, máu như nước sông thấm ướt mảnh đất dưới chân.
Trên mặt trên người Đàn Dương Tử bị bắn lên không ít máu dịch, gương mặt thờ ơ không động lòng làm gã thoạt nhìn như một kẻ giết người không chớp mắt.
Một tiểu sư đệ mới vừa đi vào sân, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng kinh dị Đàn Chân Tử kính yêu bị Đàn Dương Tử lúc nào cũng âm u chém thành hai nửa, lập tức liền hét ầm lên. Tiếng thét chói tai của hắn kéo tới càng nhiều người, thậm chí là cả sư phụ.
Sư phụ gã kính yêu nhất, coi như cha mình.
Không giống như Đàn Chân và phần lớn sư huynh sư đệ được người nhà đưa vào trong quan tu tập trường sinh thuật, vừa sinh ra gã đã bị tùy tiện vứt bỏ trong khe núi, nếu không phải được sư phụ nhặt về, e là gã đã chết mất từ lâu.
Sau khi khôi phục ký ức, gã mới biết rằng mình chỉ bám vào một bào thai vốn nên bị xóa sạch của một vị tiểu thư chốn khuê phòng, sau khi được sinh ra đã bị lão gia sai người hầu ném vào hốc núi chờ chết. Bởi vì Thanh Hồng Vô Thường bọn họ nhất định phải tìm được một mệnh hồn đã ly thế, hoặc là thai chết lưu căn bản không có mệnh hồn mới có thể phụ thân vào, cho nên lúc bọn họ sinh ra, thông thường đều không được người nhà mong đợi, chuyện vừa sinh ra đã bị vứt bỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng sẽ không chết đi dễ dàng như vậy.
Thế nhưng đối với một Đàn Dương Tử thuở nhỏ vẫn chưa biết đến quan hệ nhân quả trong đó, trong lòng vẫn sẽ có chút tự ti nhàn nhạt. Nhất định là mình có vấn đề gì đó, nhất định là mình không đáng được yêu thích, cho nên mới có thể vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Thế nên, kể cả có được người nhặt về, cũng vẫn sẽ có nguy cơ bị vứt bỏ một lần nữa. Nỗi sợ hãi này vẫn luôn bám riết theo bọn họ, mãi đến tận ngày khôi phục ký ức.
Bởi vậy, Đàn Dương Tử thuở nhỏ có một sự chấp nhất và ngóng trông dị thường đối với thương yêu của sư phụ.
Vào giờ phút này, tâm cảnh Đàn Dương Tử bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng, cũng giống như thể đột nhiên biến trở về lúc mười lăm tuổi, nháy mắt nhìn thấy sư phụ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng như thể phạm lỗi bị cha mình nhìn thấy, như thể mình thật sự đã giết chết Đàn Chân.
Những sư huynh đệ kia dùng ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy quỷ để nhìn gã, còn sư phụ càng là trố mắt há hốc mồm, như không thể tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy, qua nửa ngày rốt cuộc cũng giận dữ gầm lên một tiếng, “Nghiệt súc! Ngươi đã làm gì!”
Một tiếng quát này của sư phụ lại làm cho Đàn Dương Tử bỗng trấn định lại. Gã nắm chặt thanh kiếm đồng trong tay, lạnh giọng quát về không trung, “Ngươi đã bị ta tìm được, còn không mau hiện thân!”
Mọi người thấy bộ dạng của gã, đều nói là gã trúng tà rồi, vậy mà có thể lạnh lùng hạ sát Đàn Chân thân thiết nhất với gã, những người mang theo kiếm đều đồng loạt rút kiếm ra, sợ hãi chĩa về phía Đàn Dương Tử. Đại sư huynh Đàn Dịch cẩn thận tiến lên một bước, lạnh giọng quát lên, “Đàn Dương, thả kiếm trong tay ngươi xuống!”
Đàn Dương Tử thấy những sư huynh đệ đã từng sớm chiều sống chung mình dùng vẻ mặt chán ghét phẫn nộ pha lẫn sợ hãi theo dõi gã, tuy biết rõ là pháp thuật che mắt của con cức tâm quỷ kia, nhưng gã vẫn cảm nhận được mấy phần bất an cùng nôn nóng. Gã vốn tưởng rằng chỉ cần giết chết Đàn Chân, pháp thuật kia sẽ bị hóa giải, nhưng giờ xem ra, mắt trận lại không nằm trên người Đàn Chân.
Chẳng lẽ phải giết hết những người