Sau gần nửa năm chuẩn bị, sơ tuyển Thanh Hồng Vô Thường cuối cùng cũng bắt đầu. Toàn bộ Phong Đô đều đang bàn luận về chuyện này, ty chưởng Nghiệt Kính Đài – Tần Quảng thượng thần còn cố ý làm pháp, khiến cho mặt thần kính cự đại kia chiếu ra cảnh tượng núi Huyết Mộc của địa ngục Chúng Hợp, để cho toàn bộ quỷ sai địa tiên trong toàn Phong Đô đều có thể quan sát. Đến ngay cả thi tuyển Hắc Bạch Vô Thường cũng còn không náo nhiệt được như vậy, bởi vì thí luyện xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường thông thường sẽ tàn khốc hơn, thấy máu là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, cảnh tượng nội tạng bay đầy trời cũng khiến chúng tiên phấn khích hô hào, nhiệt huyết hơn nhiều thí luyện chạm tới là thôi của Hắc Bạch Vô Thường.
Còn hai ba canh giờ nữa mới tới sơ thí, trên nguyên dã năm dặm trống trải mạn châu sa hoa gần Nghiệt Kính Đài đã sớm chật ních kín mít địa tiên và chúng quỷ, đông đảo tiểu thương bưng những hộp gỗ xếp đầy thức ăn vặt đồ uống đi qua đi lại, gọi mời ăn uống. Chúng tiên bầy quỷ nô đùa la hét bát nháo loạn xị, quả thực còn tưng bừng hơn cả ngày hội.
Vị trí ngồi của chủ khảo xét tuyển lần này — phán quan Phạt Ác ty Hàn Tử Thông cùng phán quan Thưởng Thiện ty Dương Huyền Cảm đã được đặt trên Nghiệt Kính Đài, giờ khắc này, hai vị đó còn chưa giá lâm. Mà Khiên Na thân làm người phụ trách chủ yếu của lần sơ thí này cũng phải đứng trên đài, gã nhìn vào biển người bạt ngàn rậm rạp bên dưới, nghe tiếng động được tạo từ vô số tiếng nói chuyện cười đùa hỗn loạn vào nhau như biển động, mà trong lòng lại có chút thương cảm nhàn nhạt.
Xem ra, bất kể là đối với thiên nhân, với người hay với ác quỷ, nhìn người khác chịu khổ vẫn đều là chuyện có thể làm người ta vui vẻ. Những con quỷ tự nguyện tham gia cuộc sơ thí tàn khốc này, chẳng qua chỉ là vì cảm thấy sống trong địa ngục quá khốn khổ, tình nguyện mạo hiểm chết thảm cũng muốn thử sức một phen, dù có phải hi sinh mệnh hồn mình, vĩnh viễn không được siêu sinh cũng sẽ không nuối tiếc. Mà những giãy giụa này, dưới con mắt của tiên nhân, đều chỉ là một vở hài kịch quắp đuôi cầu xin mà thôi.
Những thiên nhân đang tươi cười trước khổ cực của người khác đều không biết, mệnh hồn của bọn họ cũng đang vặn vẹo biến hình đi từng chút từng chút một. Một khi mất đi tiên thân, kiếp sau sẽ có bao nhiêu thiên nhân bị đọa thẳng xuống địa ngục? Hiện giờ bọn họ hồ hởi như vậy, chẳng lẽ lại không biết phúc báo của thiên nhân cũng sẽ có một ngày bị hưởng hết? Đến lúc đó, bọn họ cũng đều sẽ trở thành những kẻ đáng thương bị người nhòm ngó này mà thôi.
Đúng lúc này, Hàn phán quan và Dương phán quan đều tới chỗ ngồi. Dương phán quan có tướng mạo trẻ trung mà hiền lành, dọc đường đi đều nói đùa với Hàn Tử Thông, mà Hàn Tử Thông thì lại đáp lại đơn giản hơn nhiều lắm, trên khuôn mặt luôn nghiêm nghị cũng không chẳng có bao nhiêu biểu cảm. Hai vị thượng tiên ngồi xuống xong, Hàn Tử Thông liền liếc mắt ra hiệu với Khiên Na, ra hiệu cho gã đã có thể bắt đầu.
Bởi vậy Khiên Na liền đi tới trước tấm bàn chính giữa, hắng giọng, bắt đầu công bố một vài quy tắc trong vòng sơ thí. Những quỷ quái tham gia xét tuyển đã sớm biết hết những quy tắc này, giờ công bố lại lần nữa chỉ là để cho hết thảy thiên nhân đều biết, lấy đó làm công bằng.
“Số lượng thí sinh tham dự cuối cùng được xác định tổng cộng là 1013 người, được chia làm mười tổ, mỗi tổ gồm từ 101 người đến 102 người. Mỗi ngày tiến hành thí luyện một tổ, mười thí sinh hoàn thành nhiệm vụ đứng đầu trong mỗi tổ có thể nhận được thân phận Thanh Hồng Vô Thường dự bị.
Nhiệm vụ lần này là mang ba con hề nang tới điểm cuối sườn Nam hoặc sườn Bắc của Huyết Mộc Sơn trước khi ngày hôm nay kết thúc. Tới giờ, tất cả những ai chưa hoàn thành được nhiệm vụ đều sẽ bị đào thải. Trên người mỗi một thí sinh tham gia đều sẽ được phân phát tinh yên, chỉ cần thí sinh tham gia muốn từ bỏ dự thi vì bất cứ lí do gì, hoặc là cảm thấy mình đang bị đe dọa tới tính mạng, đều có thể nhen lửa tinh yên, Phong Đô sẽ mau chóng tới cứu.”
Câu này vừa được nói ra, phía dưới đã ầm ào lên tiếng kêu đầy thất vọng, có Hắc Vô Thường còn hô từ dưới lên, “Bây giờ đến quỷ cũng không cho chết, còn hứng gì mà xem nữa!”
“Phải đấy, lão tử vất vả lắm mới cướp được chỗ tốt như vậy!” Kẻ phụ họa vậy mà lại là một Thanh Vô Thường.
“Nếu sợ chết thì đừng có tới tham gia? Cũng đâu ai bắt buộc bọn chúng!”
“Phải rồi, nếu đã tới thì phải tự giác ngộ được mình sẽ chết chứ! Vậy nếu như địa tiên cứu mạng bọn họ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại dùng tiên mệnh đổi lấy quỷ mệnh?”
Khiên Na không nhìn vào đám tiên quỷ đang cho rằng lạc thú xem người chết của mình bị tước đoạt, tiếp tục vô cảm đọc xong tất cả các quy tắc. Thực ra quy tắc vốn cũng không có nhiều, gã cũng chỉ bỏ thêm phần về tinh yên, tránh đi những hi sinh vô nghĩa.
Chẳng bao lâu sau, tổ thứ nhất đã bắt đầu. Một trăm con ác quỷ thiên kỳ bách quái đến từ đủ các đại địa ngục phát ra đủ loại tiếng gào thét kinh khủng nhảy vào Huyết Mộc Sơn đâu đâu cũng mọc đầy thực vật kịch độc và quái trùng, từng người thể hiện bản lĩnh mình ra, có con quỷ thì nằm xuống đất ngửi như con chó, có con lại bay lên không trung tìm kiếm khắp nơi, còn có vài con lại chui vào dưới đất bùn, biến mất không còn tăm hơi.
Những con quỷ này mới chỉ được nhìn chân dung của hề nang, mà lại không hề biết tới đặc điểm rời khỏi vị trí ban đầu sẽ bị chết của chúng nó. Dù sao loài tiểu quái vật này cũng quá hiếm thấy, đã vậy còn chỉ sinh trưởng tại vùng núi Huyết Mộc này. Đến ngay cả quỷ ở địa ngục Chúng Hợp, đa số cũng không rõ tập tính của chúng.
Tổ thứ nhất tương đối xui xẻo, mới vừa bắt đầu chưa được bao lâu, một trận động đất cường độ mạnh đã xảy ra. Hai ngọn núi lớn mạnh mẽ chập vào nhau, những con ác quỷ vừa khéo đang ở trong khe núi không kịp chạy trốn cũng không kịp kêu cứu, đồng loạt bị tảng núi đá đè ép thành thịt băm. Lúc tình cảnh này xảy ra, dưới đài bỗng bùng nổ lên một tràng tiếng hoan hô, làm cho Khiên Na nghĩ rằng lỗ tai mình cũng sắp bị chấn động cho thủng.
“Một đám cầm thú.” Phạm Chương đứng bên cạnh gã bỗng nhiên thấp giọng mắng một câu.
Khiên Na liếc mắt nhìn hắn, hơi bất ngờ.
Ngày đầu tiên đã có khoảng chừng hơn ba mươi ác quỷ dùng tinh yên trên đường, chết mất chừng ba mươi người, cuối cùng lúc tới giờ, mới chỉ có tám người hoàn thành được nhiệm vụ.
Khiên Na vốn cho rằng ngày thứ hai người xem sẽ bớt đi, mà lại phát hiện ra không những không giảm mà còn tăng. Rất nhiều Hắc Bạch Vô Thường ngày hôm trước vì phải đi thế gian câu hồn không có ngày nghỉ hôm nay đều đã chạy tới. Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng là như vậy. Bởi vì có tinh yên, tỉ lệ tử vong lần này đã thấp hơn quá khứ không ít, mà vẫn có tới một phần ba phải nộp mạng.
Giữa chừng có mấy lần xuất hiện tình huống đột xuất, tỷ như có một trận động đất tạo ra dòng lũ bùn lấp mất đích đến sườn Bắc, gã còn phải đích thân đuổi tới hỗ trợ thiết lập cứ điểm vào vị trí mới, còn có mấy lần năm địa tiên phụ trách cứu viện gặp phải nguy hiểm, bị một đám nhân xà vây lại, cũng là gã mang người tới giải vây. Đến ngày thứ năm, Khiên Na đã cảm thấy rất mệt mỏi. Mà khán giả dưới đài tuy vắng hơn ngày đầu tiên ngày thứ hai, nhưng vẫn cứ là một mảng đen kịt không nhìn thấy bờ. Từng đôi mắt như hổ như sói nhìn chằm chằm vào mặt thần kính sừng sững dưới bầu trời hỗn độn, không thể chờ đợi được nhìn thấy càng nhiều máu tươi và nội tạng.
Vậy mà, trong số một trăm con quỷ hôm nay, có một con quỷ rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của Khiên Na.
Đám quỷ này cũng khá xui xẻo, lúc đó bọn họ đang tìm kiếm trong sơn cốc giữa hai dãy núi, sau một cơn chấn động, chợt nghe từ sâu trong cốc vọng ra tiếng nổ ầm ầm như sấm, còn nữa, rất nhanh đã có thể nhìn thấy những cây đại thụ đằng xa, cây này nối tiếp cây kia ào ào đổ xuống. Lúc đó, đại đa số quỷ đều cho rằng lại có động đất, đồng loạt nằm sấp xuống, thế nhưng lại có một con quỷ của địa ngục Chúng Hợp hô lên một câu, “Không đúng!!! Đây là dòng lũ bùn!!!”
Vừa dứt lời, đúng như dự đoán, đã có thể nhìn thấy một dòng sông lớn màu đen đang gầm gào ào về phía bọn họ, một đường bẻ gãy cành khô, cắn nuốt hết thảy những sinh linh nó gặp phải. Phần lớn quỷ đều sợ choáng váng, có vài con thì lại hết sức hồ đồ liều mạng leo lên những cây huyết mộc đài, một vài con thì lại núp đằng sau tảng đá. Có điều, Khiên Na biết, ẩn nấp như vậy sẽ chỉ có một con đường chết, bởi vì lúc dòng lũ bùn đến, nó sẽ cuốn hết thảy đi theo mình.
Thế nhưng, đã có một thanh lân quỷ hô to, “Chạy qua bên