Trong bốn con quỷ, ngư phụ quỷ toàn thân mềm oặt là không thích hợp chiến đấu nhất. Thanh lân quỷ nhét hề nang trong tay vào lồng ngực đối phương, cùng hai con quỷ khác chui ra bên ngoài động, mặt mày đề phòng quan sát bốn phương tám hướng.
Lòng bàn tay Khiên Na đang đứng trước gương không biết đã đổ mồ hôi từ lúc nào.
Nhân xà là một loại quỷ thú hết sức giảo hoạt, chúng nó rất giống với bầy sói trên nhân gian, đầu tiên sẽ phái trinh sát đi xua con mồi lại một chỗ đồng thời bao vây lại bốn phía, sau đó con nhân xà mạnh mẽ nhất sẽ dẫn theo vài con nhân xà kém hơn khởi xướng tiến công. Nhưng điểm khác biệt với sói, chính là chúng nó sẽ nhanh chóng cuốn lấy thân thể của đối phương, chuẩn xác tìm thấy những bộ phận trí mạng như cổ để cắn giết. Nói như vậy, một thân một mình gặp phải nhân xà ở nơi hoang dã, xác suất sống sót sẽ rất thấp.
Lần này, trước khi bắt đầu, các thí sinh tham gia đều được phân phát vũ khí, thế nhưng sau mấy trận động đất và lũ bùn, phần lớn vũ khí của thí sinh tham gia đều đã bị thất lạc. Trong bốn con quỷ này, cũng chỉ có trên người la sát quỷ là còn có một thanh đao, trên người ngư phụ quỷ còn có một thanh đoản kiếm. Cũng may, trên người mấy con ác quỷ này ít nhiều đều có thần thông, chẳng hạn như gai nhọn trên đuôi hồng giác quỷ có kịch độc, đầu lưỡi và hàm răng trong lòng bàn tay thanh lân quỷ cũng có thể phân bố ra axit có thể ăn mòn, la sát quỷ thì có thần lực trời sinh, cũng không biết bọn họ đối mặt với nhân xà sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Chẳng bao lâu sau, đã có thể thấy bên trong rừng cây âm u mơ hồ xuất hiện vài bóng đen vừa cao lại vừa gầy, tay chân của chúng đều mảnh đều dài, thân thể cũng chỉ hơi to hơn một chút, dùng tư thế vặn vẹo phảng phất như thân thể bị bẻ gãy, vừa lảo đảo vừa lại gần cửa hang động hề túi. Cùng với những bóng đen này tới gần, tiếng cười kia cũng càng ngày càng to, như từng làn sóng xô nhau đổ tới. Cách càng lúc càng gần, mơ hồ có thể thấy được cái đuôi thật dài của nhân xà bị kéo lê dưới đất, cái đầu quái dị vừa giống đầu người vừa giống đầu rắn đang không ngừng đung đưa, từng đôi mắt đen kịt như hạt đậu lăm le nhìn bọn họ, cái miệng như một vết nứt lớn dường như đang nở một nụ cười cổ quái.
Chỉ cần có thể giết chết nhân xà đầu đàn là có thể giải vây. Nếu như con thanh lân quỷ kia biết được nhiều chuyện liên quan tới hề nang như vậy, hẳn là cũng sẽ biết được bí quyết đối phó với nhân xà này chứ nhỉ?
Nhưng là bốn con quỷ trẻ tuổi trong gương đều đã chìm sâu vào vòng vây, mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Đối mặt với loài nhân xà này, chuyện tối kỵ chính là lộ ra sợ hãi, trạng thái tay chân luống cuống như hiện nay, sao có thể tìm ra được con nào là con đầu đàn?
Khiên Na đã không còn ở lại nổi nữa. Gã vội vã nói với Phạm Chương, “Địa ngục Chúng Hợp hình như có tình huống bất ngờ, ta đi xem xem.”
Phạm Chương thấy lạ, hỏi, “Không thấy ai báo cáo mà?”
“Vừa nãy có, ngươi không chú ý.” Khiên Na nói bừa một câu, rồi tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm, hóa thành một luồng sáng xanh bay vào chân trời âm trầm ảm đạm.
Làm người ra đề sơ thí, trước lúc bốn người kia sử dụng tinh yên, Khiên Na sẽ không thể can thiệp. Đương nhiên, gã cũng không thể chỉ vì một con quỷ rất giống quỷ thân mà Nhan Phi đã từng dùng để rồi phá hoại xét tuyển. Thế nhưng, trong đầu gã vẫn luôn có một giọng nói đang vang vọng.
Ngộ nhỡ thật sự là Nhan Phi thì sao?
Gã vẫn không mạo hiểm nổi nguy hiểm này.
Cả đời này, gã chưa bao giờ bay bằng tốc độ nhanh như vậy, gào thét băng qua vùng trời của núi Đại Thiết Vi, ven đường thiếu chút nữa thì va vào hai Thanh Hồng Vô Thường mới từ nhân gian trở về, khiến cho đối phương đuổi theo gã mắng chửi một lúc lâu. Khiên Na căn bản không có thời gian để ý tới những chuyện đó, cũng không quay đầu lại xẹt ngang qua vùng trời của địa ngục Đẳng Hoạt. Cho tới khi cuối cùng cũng thấy được một mảng núi Huyết Mộc tối tăm trùng trùng điệp điệp gã mới thoáng giảm tốc độ, dựa vào ký ức suy đoán vị trí hiện tại của bốn người kia.
Mấy Thanh Vô Thường đang canh giữ trên núi Hắc Mộc thấy gã bỗng nhiên đến thì đều lấy làm lạ. Một con quỷ trong đó hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Khiên Na vung tay, “Không có gì, ta chỉ tới xem thôi.”
Thấy gã trả lời qua loa, vài Thanh Hồng Vô Thường kia đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, mặc cho Khiên Na không ngừng quanh quẩn giữa mấy thung lũng, tựa như đang tìm kiếm thứ gì. Gã sốt ruột như lửa đốt, mà những thân cây chằng chịt mọc đầy khắp núi đồi lại cố tình cản trở tầm mắt gã.
Bỗng nhiên cả người đều rùng mình, vảy trên người hơi đứng lên rồi lại hạ xuống, như những gợn sóng khuếch tán ra, một loại trực giác quen thuộc khó có thể giải thích được lan tràn quanh thân. Dĩ vãng, mỗi lần gã đi ra ngoài bắt quỷ, Nhan Phi cũng đều lén lút đi theo rồi lần nào cũng lại bị gã phát hiện, nguyên nhân chủ yếu chính nhờ trực giác đặc biệt này của thanh lân quỷ, cảm giác đặc thù này đã liên kết với Nhan Phi, không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Gã lập tức đáp xuống bên trong rừng cây, nhờ những thân cây cổ xưa quái lạ rậm rạp đó che chắn thân thể mình.
Không lâu sau, gã đã nghe thấy tiếng cười chói tai tương tự như của nhân xà. Chỉ là âm thanh kia nghe vào tai lại không giống như tiếng kêu của chúng lúc công kích, mà lại giống như âm thanh khi chạy trốn. Mới nghĩ như vậy, đã lập tức nhìn thấy vài con nhân xà cự đại đang bò về phía gã như một tia chớp. Khiên Na lập tức phi thân nhảy tới trên một tán cây không có rêu đỏ, cúi đầu nhìn những con nhân xà kia trườn qua như những hồn ma.
Vậy mà đã từ bỏ đi bằng chân đổi sang thành bò, hiển nhiên là đang chạy trối chết.
Trong lòng đang kinh ngạc, gã đi về phía trước một đoạn, cẩn thận dè dặt giấu mình bên trong một bụi cây um tùm nhìn về phía cửa động kia. Trên đất nằm rải rác thi thể của mấy con nhân xà, trong đó, có một con nhân xà đen tuyền hơi dài hơn những con khác đã bị chém đứt đầu, thoạt nhìn không khác mấy so với những con nhân xà khác, mà hồi tưởng lại phản ứng của những con nhân xà kia, con này rất có thể chính là con đầu đàn.
Bốn người này vậy mà lại tìm được?
Chỉ thấy cửa động đang được một mình la sát quỷ trông coi, một lúc sau liền thấy hồng giác quỷ kia bê một con hề nang đi ra, nói mấy câu với la sát quỷ kia, hình như là bảo đối phương cũng đi vào nhổ một con hề nang ra. Một lát sau, thanh lân quỷ kia cũng đi ra, rồi ngay sau đó là ngư phụ quỷ. Cuối cùng, la sát quỷ kia ôm ra hai con hề nang, đặt một con trong đó xuống đất. Bốn người to nhỏ một hồi, hình như đang quyết định xem một con hề nang thừa ra sẽ thuộc về ai.
Cuối cùng, thanh lân quỷ kia lại ôm hề nang về lại trong động, lúc đi ra đã không thấy hề nang đâu.
Hắn trả hề nang trở về?
Chỉ cần ba con đã coi như qua ải, hắn đang giở trò gì đây?
Đang muốn lung lạc lòng người?
Quả nhiên, ba con quỷ khác trông có vẻ đều rất cảm động. Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ sau khi lập đội ngũ quả thực là chuyện đáng để ngạc nhiên trong địa ngục. Khiên Na tự hỏi nếu là bản thân mình năm đó, chưa từng đi đến nhân gian, chỉ chìm trong trong địa ngục một trăm năm gặp phải tình huống như vậy, coi như vì lợi ích của bản thân, tạm thời hợp tác với những con quỷ khác đi nữa, sau đó tất sẽ không chút do dự hi sinh ba con quỷ kia trong chiến đấu, sau đó tự mình có được ba con hề nang. Mà ba con quỷ kia cũng nhất định sẽ nghĩ giống như gã. Trên thực tế, trong cuộc xét tuyển của bọn họ, phần lớn quỷ không chết trong tay nhân xà, mà là tự tàn sát nhau khi gặp phải tình huống tương tự. Coi như vốn không định hạ sát thủ, tự mình không động thủ đi nữa, đối phương cũng rất có thể sẽ ra tay trước, ý nghĩ thay vì chết oan thì thà rằng ra tay trước, cũng hơn nửa sẽ cuốn họ vào trong những âm mưu và lừa gạt giết chóc tinh phong huyết vũ đó.
Mà không thể không công nhận, thanh lân quỷ kia làm như vậy cực kỳ thông minh. Bởi vì nếu như hắn thật sự làm như Khiên Na nghĩ, hại chết ba con quỷ kia rồi tự mình mang ba con hề nang về, chẳng khác nào sẽ trở thành một mục tiêu rất lớn. Những con quỷ khác chưa kiếm được hề nang cũng sẽ tới cướp hề nang của hắn, tới lúc đó sẽ càng thêm nguy hiểm. Chi bằng tạm thời bỏ qua cái lợi nhỏ giống như bây giờ, thắng được