Gương treo đầy phòng phản chiếu lẫn nhau, chiếu ra vô số cái bóng của Đàn Dương Tử và Nhan Phi, phóng đại không gian vốn không lớn ra vô hạn. Vô số bóng người đó tản ra bốn phương tám hướng, rồi biến mất giữa bóng tối bí ẩn đằng xa.
Trong căn phòng này chẳng có gì ngoài gương và đèn. Nhớ tới Bích Nặc từng nói, Nhạc Kiều bình thường gần như không rời khỏi phòng, như vậy một nhân loại như nàng, ở trong một gian phòng như vậy thì ăn gì uống gì? Tại sao những người đàn ông đó tiến vào phòng nàng xong đều không hề rời đi?
Đàn Dương Tử giơ Trảm Nghiệp Kiếm, chậm rãi xẹt mũi kiếm qua mặt gương, tạo ra tạp âm sắc bén chói tai. Những bóng người từ bốn phương tám hướng cũng làm cùng một động tác với gã, không hề có chút lộn xộn nào.
Nhan Phi hỏi, “Quỷ còn có thể bám vào trong gương?”
Đàn Dương Tử nói, “Rất hiếm khi gặp chuyện quỷ bám vào một thứ nào đó. Nhưng nếu như là đồ vật chứa đầy oán niệm của con người, nếu như oán niệm đủ mạnh, thì cũng có thể làm vật dẫn. Chỉ là vật chết như vậy cũng sẽ không thuận tiện đối với quỷ, hơn nữa ở trong đó cũng không dễ chịu. Bàn nhược quỷ này hẳn sau khi đến nhân gian, không còn chỗ để ẩn thân, tình cờ tìm được gương của vị hoa khôi Nhạc Kiều kia, liền chui vào trong đó. Không biết bần đạo đoán có chính xác không?”
Đàn Dương Tử vừa dứt lời, Nhan Phi đã nhận ra, bên trong hàng ngũ tạo thành từ vô số cái bóng của sư phụ mà chiếc gương nằm bên trái đằng trước chiếu ra, có một “Đàn Dương Tử” chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt hết sức trống rỗng mà cổ quái nhìn chăm chú y.
Nhan Phi vội vàng chỉ tay vào chiếc gương kia, “Sư phụ, người xem!”
Đàn Dương Tử lại không quay đầu, “Cố gắng đừng đối diện với nó, bằng không sẽ có thể bị nó ảnh hưởng.” Nói rồi, gã lấy từ trong lồng ngực ra một lá bùa viết từ chu sa, dùng kiếm vung lên dán sát vào mặt gương. Nhưng ngay vào khoảnh khắc lá bùa tiếp xúc đến mặt gương, bóng người kia lại nhanh chóng xoay trở về, ngược lại là một bóng người trong cái gương bên trái Đàn Dương Tử xoay người lại, hung ác nhìn chằm chằm hai người họ.
“Ta biết ngươi đang ở thời kỳ đẻ trứng, nên không muốn đánh. Hành tung của ngươi đã bại lộ, chi bằng ngoan ngoãn phối hợp, bớt phải nếm khổ sở.” Đàn Dương Tử nói từng câu từng chữ, giọng nói mang vẻ uy hiếp, ngay sau đó lại ném ra một lá bùa nữa.
Vừa dứt lời, đột nhiên mỗi một “Đàn Dương Tử” trong gương đều đồng loạt xoay người lại, vô số tầm mắt từ hư không vô tận phóng tới, phảng phất như mang theo một loại áp lực nặng nề nào đó, rơi xuống hai người họ.
Bị từng cặp mắt trống rỗng vô hồn giống như của Đàn Dương Tử mà cũng không phải là Đàn Dương Tử nhìn chằm chằm vào, Nhan Phi không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng mình lạnh toát. Y duỗi tay một cái, Độ Ách Tán thu nhỏ rơi xuống lòng bàn tay mình, rồi nhanh chóng lớn lên. Dẫn Hồn Linh treo trên cán dù cũng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Đàn Dương Tử nói, “Nhắm mắt lại, bất kể có nghe thấy gì, cảm nhận được gì, cũng đều đừng mở mắt ra.”
Ngay tại khi Nhan Phi nhắm mắt lại, y nhìn thấy bóng của mình dường như cũng đã chuyển động, mà lại làm ra một động tác hoàn toàn khác với mình.
Nhắm mắt lại xong, trong bóng tối cũng không phải chỉ là một mảng hư vô, vô số những đường nét màu sắc rực rỡ đang vặn xoắn xoay tròn thật nhanh, ghép lại thành những hình dáng mà ý thức khó thể nào giải thích. Lại vào đúng lúc này, y nghe thấy có tiếng ồn ào vọng vào từ ngoài cửa. Tiếng ồn càng lúc càng lớn, có không ít người vẫn đang vừa rít gào vừa chạy rầm rầm, âm thanh kéo tới cuồn cuộn như sấm động, còn có người đang hét to, “Nổi lửa rồi!!!”
Giọng Đàn Dương Tử vang lên đúng lúc này, “Đừng mở mắt!”
Nhan Phi biết đây có thể là quỷ kế của bàn nhược quỷ kia dùng để mê hoặc y mở mắt ra. Thế nên y quyết định kiên định, nhắm mắt càng chặt thêm.
Tiếng gào càng tràn ngập sợ hãi, âm thanh hỗn loạn cũng cực kỳ rõ ràng, tiếng cửa mở ra, tiếng chân trần giẫm trên sàn nhà chạy nhanh, khóc gào và thét to, thậm chí còn kèm theo từng luồng mùi cháy khét sặc sụa vì vụn gỗ bị thiêu cháy lọt vào mũi. Dần dần, nhiệt độ xung quanh thân thể như thể cũng đang dâng lên cao, cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lách tách khi ngọn lửa liếm đốt mảnh gỗ. Nhiệt độ càng ngày càng cao, nóng đến mức không khí dường như cũng đang run rẩy vặn vẹo.
Bụi mù lọt vào mũi càng ngày càng nhiều, Nhan Phi không nhịn được ho khan. Y nghe thấy Đàn Dương Tử dường như cũng đang phát ra vài tiếng ho khan. Cảm giác lưỡng lự dần dần lan ra trong lòng.
Nếu như ngọn lửa này là thật thì sao?
Không, nhất định là giả. Sư phụ chưa nói phải mở mắt, y cần phải tin tưởng sư phụ.
“Sư phụ?” Y hô to một câu, muốn xác định rằng Đàn Dương Tử không sao.
Thế nhưng Đàn Dương Tử lại không hề trả lời.
Xảy ra chuyện gì?
Nghi ngờ lại rõ rệt thêm mấy phần. Lúc này, hít thở đã ngày càng trở nên khó khăn, nóng rực thiêu đốt làn da, tạo ra cơn đau nhói dữ dội. Cảm giác đau nhói này nhanh chóng lan rộng, dâng thẳng lên đỉnh đầu, làm người ta không tài nào chịu nổi.
Cơn đau rát khi bị lửa thiêu, được mấy người có thể nhẫn nhịn.
Nhan Phi đau đớn kêu lên một tiếng, duỗi tay muốn vỗ những nơi bị bén lửa trên người xuống. Nhưng cảm giác đau đớn ấy vẫn nhanh chóng lan rộng ra, mới chỉ một chốc đã chạy ra cả người. Cả người y phảng phất như bị ném vào chảo dầu, đau đến mức quên sạch mọi chuyện. Cho dù là lúc ở địa ngục A Tì, y vẫn còn cách lửa một lớp quỷ thân, cảm giác nóng rực đáng sợ cũng không phải quá khó chịu, thế nhưng hiện giờ y lại đang phải dùng nhân thân để trải nghiệm cơn đau đớn này.
Ngay vào lúc y đang không nhịn được muốn mở mắt ra, cả người bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ôm. Bàn tay vững chãi ấm áp nhanh chóng phủ lên mắt y, giọng nói trầm thấp của Đàn Dương Tử ghé sát vào tai y, “Bình tĩnh! Không được hoài nghi! Bất kỳ hoài nghi nào cũng đều sẽ khiến ảo giác càng sâu sắc thêm!”
Đã rất lâu rồi Đàn Dương Tử không chủ động ôm lấy y như vậy. Lồng ngực rộng rãi kiên cố này từng là thứ Nhan Phi lưu luyến nhất, khi còn bé bừng tỉnh lại từ giữa ác mộng, Đàn Dương Tử cũng đã từng dùng cách có hơi ngốc nghếch mà lại đầy dịu dàng đó ôm lấy y, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng y.
Khí tức lặng lẽ như biển sâu thân thuộc khiến Nhan Phi nhanh chóng tỉnh táo lại. Cảm giác nóng bỏng làm người ta khó có thể chịu đựng cũng giảm bớt ngay khoảnh khắc đó.
“Đọc thầm an tâm chú, chốc nữa ta vừa thả con ra, con hãy lập tức dùng báo mộng thuật.” Đàn Dương Tử nói vào tai y.
“Nhưng ngay cả chân thân nó ở đâu con cũng không biết… dùng thế nào đây?” Nhan Phi thấp giọng hỏi.
“Chốc nữa ta sẽ mở mắt ra, để nó bắt lấy ta. Con hãy sử dụng báo mộng thuật với ta.”
Thì ra là như vậy! Như vậy là có thể vây bàn nhược quỷ vào trong giấc mộng của Đàn Dương Tử rồi!
Nhan Phi gần như đã muốn reo lên sư phụ người thật sự là thiên tài! Song lại bị Đàn Dương Tử lặng lẽ bấm eo, mang theo ý nhắc nhở hàm xúc.
Đồng thời y cũng bỗng nhiên hiểu ra được, đề nghị này của sư phụ mang ý vị thế nào.
Sư phụ cho phép mình điều khiển giấc mơ của sư phụ, chẳng khác nào đã thả sự đề phòng trên tinh thần của Thanh Vô Thường xuống, phô bày nơi phòng ngự yếu nhất trong ý thức người ra cho mình xem. Nếu như muốn, mình hoàn toàn có thể nghĩ cách đào tới nơi sâu nhất, một nghìn năm Khiên Na Ma La làm Thanh Vô Thường hành tẩu trên nhân gian, trải qua vô số lần chuyển kiếp, cũng nếm trải cực khổ muôn hình vạn trạng. Càng nhiều tổn thương in hằn lên linh hồn, sẽ càng có nhiều nhược điểm.
Nếu như một kẻ địch nào đó nhìn thấy những nhược điểm đó, kẻ đó sẽ có thể ra đòn trí mạng cho Khiên Na.
Thế nhưng sư phụ lại nguyện ý để Nhan Phi nhìn thấy những điều đó, tỏ rõ rằng sư phụ đã tin tưởng Nhan Phi hoàn toàn.
Nhận thức này khiến vành mắt Nhan Phi đột nhiên chua xót, y không nói nên lời.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng Đàn Dương Tử trầm thấp, vấn vít quanh tai như những sợi tóc. Nhan Phi bất giác lại cảm thấy hết sức gợi cảm.
“Rồi ạ!”
“Ừ… Một, hai…”
Ngay lúc chữ “ba” vừa ra khỏi miệng Đàn Dương Tử, Nhan Phi đã lập tức bắt đầu rung Dẫn Hồn Linh. Tiếng chuông theo nhịp u mị như từng vòng gợn sóng nhộn nhạo lên.
Những âm thanh huyên náo vừa nãy qua chớp nhoáng đã tắt lặng.
Nhan Phi mở mắt ra.
Y nhìn thấy Đàn Dương Tử đang đeo bảo kiếm, đứng chính giữa một vùng mạn châu sa hoa lan tới chân trời. Vài con bướm kỳ dị màu xanh lam đang vỗ cánh bay dập dờn cạnh đó, giữa bầu trời bồng bềnh những đóa tường vân sắc thái lung linh.
Đứng trước mặt Đàn Dương Tử là nghiệt kính khổng lồ kia.
Bóng người Đàn Dương Tử chiếu vào trong nghiệt kính, hiện trên đó chính là bộ dạng của Khiên Na Ma La. Sư phụ siết chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm, xoay người lại, tầm mắt lại xuyên thấu qua Nhan Phi, quan sát xung quanh.
Con bàn nhược quỷ kia đang ở nơi nào? Trong gương sao?
Động tác của Khiên Na Ma La trong gương giống y hệt như Đàn Dương Tử, khó nói được có đúng là bàn nhược quỷ ngụy trang không.
Lại vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử quay sang hướng khác nói một câu, “Nhan Phi, con có nghe thấy không?”
Nhan Phi đáp lại một câu “có” theo phản xạ có điều kiện, song Đàn Dương Tử lại không xoay người lại.
Y nhớ ra trừ phi mình dùng phương pháp đặc biệt để hiện thân, còn đâu Đàn Dương Tử sẽ không nhìn thấy mình.
Ngay vào lúc y đang muốn hiện thân, Đàn Dương Tử lại nói, “Đừng hiện thân, ta cần con đào sâu thêm. Có lẽ nàng đã biết rằng mình bị nhốt, cho nên mới trốn vào trong ý thức của ta.”
Nhan Phi mới vừa thoáng do dự, Đàn Dương Tử đã như thể đọc được nỗi lòng y, tiếp tục nói, “Không cần phải lo lắng, sư phụ sống lâu như vậy, không dễ