Nhìn thấy một khuôn mặt vốn xinh đẹp như hoa lại có thể bị hư hại thành hình ảnh buồn nôn như vậy, chẳng trách đại phu được mời tới đều sẽ hoảng sợ bỏ chạy.
Nhan Phi nói, “Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Là bị lây bệnh dịch gì đó sao?”
Giữa một đám máu thịt mơ hồ bên dưới miệng Bích Nặc tách ra một vết nứt, cũng không thiếu tơ máu dính liền nhơm nhớp, cả khuôn mặt trông rất kinh khủng, “Bắt đầu từ khoảng nửa tháng trước. Mới đầu chỉ là mọc ra một hai cái mụn mủ, còn tưởng rằng là mụn đầu trắng hoặc là lở loét, cho nên cũng không để ý. Chỉ là trong lầu có rất nhiều chị em cũng đều bắt đầu mọc, tất cả mọi người vội vàng điều chế một loại thuốc như cao hoa hồng để đắp mặt. Nhưng mấy ngày trôi qua, mụn mủ không có dấu hiệu tiêu đi, trái lại dường như còn trở nên to ra, đánh phấn cũng không che nổi.”
Nàng còn nhớ, ngày đó mình nhìn vào gương trang điểm, nhìn thấy một cái mụn đầu trắng đỏ đỏ hồng hồng bên cạnh mũi, trong lòng hết sức buồn bực. Làn da trắng mịn nhẵn nhụi của nàng luôn được chăm sóc cẩn thận, sao có thể mọc lên thứ này? Thế là nàng duỗi hai đầu ngón tay ra, dùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ bóp vào hai bên trái phải của cái mụn kia, rồi nhẹ nhàng đẩy vào chính giữa.
Phụt một tiếng, một luồng dịch thể màu trắng bắn ra.
Kỳ lạ chính là, rõ ràng thoạt nhìn chỉ nhỏ như một hạt đậu, mà bóp thế nào cũng chẳng thể bóp sạch mủ bên trong, cứ luôn có từng luồng từng luồng trào ra tiếp. Trong lòng nàng bắt đầu bất an, lấy khăn tay lau đi máu mủ chất đống xung quanh cục mụn kia, lại vẫn không nhịn được bản thân tiếp tục nặn. Nhìn từng luồng dịch thể màu trắng bị bóp ra khỏi mặt, nàng lại có khoái cảm khó diễn tả được bằng lời.
Da dẻ xung quanh cục mụn đã bị móng tay của nàng ghìm cho tím bầm, mà nàng vẫn không ngừng lại được.
Cuối cùng, một chút cồi mụn thể rắn cũng bị đẩy ra ngoài, để lại một lỗ hổng sưng tấy nho nhỏ trên làn da vốn nhẵn mịn của nàng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại bỗng nhiên ý thức được rằng mình vừa làm một chuyện dã man thế nào với mặt mình. Nàng vội vàng lấy thuốc mỡ liền sẹo nhẹ nhàng thoa lên vết thương, dùng một miếng băng gạc nhỏ che lại, sau đó báo với chủ chứa rằng ngày hôm nay không thể gặp khách.
Vốn cho rằng dưới tác dụng liền sẹo của thuốc mỡ, ngày hôm sau sưng tấy sẽ giảm bớt. Nhưng không ngờ rằng hôm sau rời giường, khoảnh khắc gỡ băng gạc xuống, nàng chỉ muốn qua đời ngay lập tức.
Vết thương vốn chỉ to bằng mũi kim, hiện giờ đã to bằng móng tay ngón út, xung quanh sưng vù, có thể nhìn rõ cả máu thịt đỏ chót bên trong, còn không ngừng có máu mủ cả đỏ lẫn vàng tràn ra ngoài. Đáng sợ hơn chính là, xung quanh vết thương mọc ra khoảng mười mấy cục mụn đầu trắng lít nha lít nhít, giống như thể bong bóng sủi bọt lên, vừa đau vừa ngứa.
Là mụn nước sao?
Nhưng từ vết thương kia đã mọc ra hoa văn giống như những sợi tơ máu lan ra ngoài, thoạt nhìn giống như đã bị lây nhiễm.
Nàng cuống quít dùng khăn lụa che khuất khuôn mặt, đi tìm Nhạc Kiều cầu cứu. Nhưng mặc cho nàng gõ cửa như thế nào, Nhạc Kiều cũng không để ý đến nàng.
Kể từ mấy ngày trước, Nhạc Kiều bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, dùng phong thái chói mắt xuất hiện giữa đại sảnh, làm một đám đàn ông mê đắm hồn bay phách lạc, lại một lần nữa chuyển về Noãn Thược Các, đoạt lại địa vị trước kia của mình. Nhưng mà, Nhạc Kiều cũng không bao giờ nói gì với nàng nữa, ngoài xuống đại sảnh diễn múa, thi thoảng lựa chọn một hai người đàn ông vừa mắt ra, Nhạc Kiều đã không qua lại với bất cứ tỷ muội nào nữa, ánh mắt lúc vô tình chạm phải nhau, cũng khiến cho Bích Nặc âm thầm rét run trong lòng.
Đó là một ánh mắt xa lạ, trống rỗng đến mức quỷ dị.
Thấy Nhạc Kiều không mở cửa, nàng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tránh người, đi tìm chủ chứa cầu cứu. Chủ chứa vừa nhìn thấy cũng kinh hãi biến sắc, nhưng lại không muốn để người ngoài biết được khuôn mặt của một trong những hoa khôi nhà mình bị hủy hoại, thế nên chỉ kể lại triệu chứng của nàng cho vị đại phu nổi tiếng nhất trên trấn. Đại phu kê đơn, thuốc uống thuốc bôi đều có. Chủ chứa bảo mấy đứa nha đầu mỗi ngày sắc thuốc đúng giờ, đốc thúc nàng đổi thuốc, trông cậy nàng có thể mau chóng khỏi hẳn.
Thế nhưng không ngờ rằng, trên mặt những cô nương khác cũng liên tục mọc ra mụn mủ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả nàng, khuôn mặt vốn như được đúc từ ngọc giờ đã chỉ là một mảng sưng tấy, khó có thể gặp ai. Có vài cô nương ngứa tay nặn mụn, cũng trở nên giống như Bích Nặc, vết thương bắt đầu thối rữa, thậm chí còn chuyển biến xấu nhanh hơn cả nàng, bắt đầu lan cả xuống người. Chỗ thịt thối đó chẳng mấy chốc đã tỏa ra từng luồng mùi chua thối, làm người ta khó có thể chịu đựng.
Rất nhanh, trên người vài cô nương chuyển biến xấu nghiêm trọng nhất đã bắt đầu xảy ra biến dạng. Có một cô nương tên là Nguỵ Chu, một ngày nào đó bỗng nhiên khóa mình lại trong phòng không muốn gặp ai. Sau khi mấy tên hộ viện phá cửa vào, lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ đến mức cuống cuồng lùi ra. Chỉ thấy quần áo Nhụy Chu bị cởi ra một nửa, nhưng trên thân thể trẻ trung vốn nên trắng nõn nà lại mọc đầy những lớp vết thương mưng mủ nhung nhúc với nhau, từ giữa những lỗ hổng đó tuôn ra những thứ có dạng như trứng, có vài quả trứng trong đó đã vỡ, một loại côn trùng đỏ như máu trông rất giống con nhện đang bò tới bò lui trên đám thịt vụn đó. Mà quái lạ nhất chính là, trên bụng của nàng, đám thịt thối đó đã sinh trưởng thành một cái tay rất nhỏ vặn vẹo.
Chủ chứa thấy cảnh này, cũng hét lên một tiếng hoảng sợ bỏ chạy. Nàng sai người đóng đinh cửa phòng Ngụy Chu lại, rồi phái người đi tìm đại phu tới lầu khám xem là chuyện gì xảy ra, nhưng vào lúc đại phu kia nhìn thấy Ngụy Chu, nghe đâu nàng đã không còn hình dạng con người nữa, kể cả là ác quỷ trong mộng cũng không có dáng dấp đáng sợ như vậy. Đại phu bị dọa chạy, liên tục mấy đại phu được mời tới đều hoảng sợ bỏ chạy.
Vào những ngày tháng Nhạc Kiều sa cơ, Nhụy Chu có lẽ là người thích bỏ đá xuống giếng. Nàng tự cao với mỹ mạo trẻ trung của mình, lén lút mắng Nhạc Kiều là lão yêu bà được một đoạn thời gian. Đến ngày Nhạc Kiều bị đuổi ra khỏi Noãn Nhược Các, nàng còn từng hỏi thẳng mặt Nhạc Kiều một câu ác độc rằng một đêm hầu hạ nhiều đàn ông như vậy có thấy thoải mái không.
Bệnh dịch đáng sợ lan tràn ra trong lầu, vào lúc tất cả mọi người đều chậm rãi mục nát giữa mùi chua thối như hoa quả hỏng, chỉ có mình Nhạc Kiều là càng ngày càng kiều diễm, càng ngày càng quyến rũ. Nàng phảng phất như một đóa hoa độc có thể hút mỹ mạo và sinh mệnh, mặc lên bộ váy múa nghê thường diễm lệ nhất mà cũng trí mạng nhất, mê hoặc tất cả đàn ông.
Chỉ là những người đàn ông kia dường như cũng đều đang nhanh chóng trở nên gầy gò xanh xao, rất nhiều phú thương bụng phệ qua nửa tháng vậy mà có thể trở nên gầy như da bọc xương, đã vậy, bộ dạng mê muội đến mức không màng tất cả đó cũng hơi rợn người.
Còn có một vài người đàn ông được Nhạc Kiều mời vào trong phòng xong đã không còn đi ra nữa. Đa phần những người đó đều là phú thương từ nơi khác đến, tuy mất tích, mà tạm thời vẫn chưa gây kinh động đến quan phủ.
Nghe Bích Nặc nhẹ nhàng kể ra tất cả những chuyện này, Nhan Phi thấy lạ, “Nếu biết có thể truyền nhiễm, vậy tại sao các ngươi không trốn đi?”
Bích Nặc cười khổ nói, “Trốn? Trốn đi nơi nào? Thế nhân đều nói những người con gái khói hoa như chúng ta không biết liêm sỉ, nhưng lúc đó là ai đã bán chúng ta vào đây? Chúng ta không biết gì, chỉ có thể làm vui lòng đàn ông, cứ coi như chúng ta muốn đi kiếm kế sinh nhai đi nữa, có ai sẽ thuê phụ nữ vào làm? Đàn ông luôn nói đàn bà chỉ nên giúp chồng dạy con, không nên xuất đầu lộ diện bên ngoài, nói những món đồ chơi như chúng ta không biết chịu khổ, không biết làm gì tốt, đầu óc vụng về. Cho dù ma ma có thả chúng ta đi nữa, những người con gái như chúng ta có thể đi nơi nào? Rồi phải sống tiếp như thế nào? Chẳng bằng… chết hẳn! Một khi đã rơi vào vũng bùn, sẽ khó mà cọ rửa sạch sẽ được.”
Lúc này, Đàn Dương Tử lại nói, “E là không chỉ như vậy đúng không. Kể từ nửa tháng trước, ngươi đã từng bước ra khỏi lầu Tế Vũ nửa bước chưa?”
Bích Nặc cẩn thận che khăn lụa lại trên mặt, nghe thấy câu hỏi này, liền ngây ra, cẩn thận nhớ lại, mãi một lúc sau mới hơi chần chừ lắc đầu một cái, “Hình như là, chưa ra ngoài bao giờ.”
“Những cô nương khác đã từng ra ngoài chưa? Dù chỉ là đi