Tuy Đàn Dương Tử đã xoay người đi, trông có vẻ không hề dự định tiếp tục nói về chuyện này nữa, nhưng lời sư phụ nói vẫn cứ vang vọng trong đầu Nhan Phi hết lần này tới lần khác.
“Lần trước là bởi vì con lừa ta, hơn nữa trước đó ta cũng chưa bao giờ nghĩ về con theo hướng đó cả…”
Trước đó chưa bao giờ nghĩ tới, nói một cách khác thì… sau đó đã từng nghĩ?
Nhận thức như nổ tung trong đầu khiến cho Nhan Phi đang chán ghét bản thân giờ lại bay lên chín tầng mây, y muốn gặng hỏi nhiều thêm, mà lại bỗng nhiên phát hiện ra Đàn Dương Tử đang bất động nhìn vị trí thi thể kia đang nằm. Y nhìn kỹ, cũng bất giác ngơ ngác hoang mang.
Thi thể kia đã biến mất.
Có lẽ là chính vào lúc Đàn Dương Tử đang nỗ lực an ủi Nhan Phi, cả một thi thể to lù lù vậy mà đã biến mất đi như vậy. Bọn họ thậm chí còn không hề nghe thấy âm thanh nó di chuyển.
Đàn Dương Tử nhận ra con sâu bị gã ghim vào sàn thuyền đã chảy ra một loại máu màu vàng sẫm ăn mòn phong ma trận trên sàn, cho nên đám sâu đó mới có thể lợi dụng thi thể của Bạch Bình Hiên để chạy trốn. Đàn Dương Tử thầm mắng bản thân quá bất cẩn, vừa nãy dồn hết tâm tư vào người Nhan Phi để rồi mắc phải sai lầm lớn như vậy. Gã vội vã nhấc kiếm nhằm về phía nắp hầm, liền phát hiện quả nhiên đến ngay cả chú phù trên nắp hầm cũng bị phá hỏng.
Nhan Phi đi theo, “Liệu có phải là nó đã đi tìm ba người kia rồi không?”
“Khó nói.” Đàn Dương Tử đẩy nắp hầm ra lao lên, cứ thế rơi vào bên khoang thuyền. Song trên ba cái giường đều trống không, không thấy bóng người.
Tình hình giống y như ký ức của Khương Dụ, Nhan Phi quay đầu nhìn lên bầu trời, chỉ có đúng một màu đen kịt, không thấy sao cũng chẳng thấy mây, phảng phất như một hư không không có tận cùng. Mà biển cả đang đỡ lấy bọn họ cũng đen đặc như mực nước, chập trùng đơn điệu.
“Chỉ còn sót lại có mười mấy con sâu, hơn nữa còn không ở trong thân thể người, lại vẫn có thể ảnh hưởng tới chúng ta sao?” Nhan Phi nghi hoặc nhìn xung quanh.
“Có lẽ là mùi tỏa ra từ trên người chúng nó có vấn đề. Mùi xác thối quá nồng, che giấu đi mùi của chính chúng nó, khiến hai chúng ta khó phát giác.” Trên mặt Đàn Dương Tử thoáng hiện lên vẻ ảo não, hẳn là đang trách cứ mình không thể bảo vệ tốt ba nhân loại kia.
“Nó có thể ảnh hưởng tới tình huyền, thậm chí là cả ý thức của chúng ta, những con sâu này xem ra có vẻ rất lợi hại.” Nhan Phi thở dài, nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ rằng, chúng nó có thể dễ dàng làm được chuyện mà rất nhiều Hồng Vô Thường đều rất khó làm được. Nếu như có thể lợi dụng chúng nó, chẳng phải là sẽ có thể làm ít hưởng nhiều sao?
“Hiện tại ba người kia chắc vẫn còn đang ở trên thuyền, chỉ là chúng ta không nhìn thấy bọn họ thôi. Có lẽ bọn họ nhìn thấy được chúng ta, nhưng chưa chắc sẽ là bộ dạng của chính chúng ta. Lũ sâu kia muốn chúng ta tự chém giết nhau.” Đàn Dương Tử áy náy quan sát bốn phía, tìm kiếm bất cứ manh mối nào có thể, “Phải cẩn thận, chúng ta không thể hại lầm nhân loại.”
Vừa mới dứt lời, đã chợt nghe thấy một tiếng gầm rú quái lạ, ngay sau đó, một thứ gì đó bốc ra mùi tanh tưởi bỗng nhiên lao từ trong buồng lái về phía Nhan Phi. Đàn Dương Tử hét lên một câu “cẩn thận”, rồi ôm lấy Nhan Phi xoay một vòng, đồng thời vung chân lên đá bay vật kia đi, nó va mạnh vào khoang tàu. Nhìn kỹ mới biết chính là thi thể của Bạch Bình Hiên, thịt vụn trên người rơi xuống từng miếng, cái miệng vặn vẹo mở ra một góc độ cực lớn, phát ra tiếng gào thét đầy kinh dị.
Nhan Phi được Đàn Dương Tử ôm, trên mặt không nhịn được nhoẻn nụ cười trộm. Rõ ràng mình có thể tự né tránh, mà sư phụ hiển nhiên là đã quen che chở cho mình như vậy, nên mới theo phản xạ có điều kiện ôm lấy mình. Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, ngay sau đó Đàn Dương Tử đã lập tức buông y ra, khoảnh khắc thi thể kia lại một lần nữa nhào lên, bèn dứt khoát đẩy thế công của nó lại, rồi đè ngược thi thể này xuống đất, vặn ngược cánh tay vốn đã bám lỏng lẻo trên người lại.
Thi thể kia không ngừng giãy giụa kêu gào, song lại không có cách nào thoát ra nổi. Đàn Dương Tử vừa áp chế, vừa nói với Nhan Phi, “E rằng đây chính là một trong ba bọn họ, đi lấy sợi dây đến đây.”
Nhan Phi vội vã tìm một tấm lưới đánh cá từ trong khoang thuyền, hai người hợp sức quấn “thi thể” vào trong lưới đánh cá, làm cho nó không thể động đậy được nữa. Hai người kia không biết vẫn đang trốn ở nơi nào, Nhan Phi nhìn vào “thi thể” dưới sàn nhà, bỗng nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.
“Sư phụ, nếu như đây là một trong ba người đó, con có thể dùng báo mộng thuật với hắn không? Làm như vậy, chưa biết chừng sẽ có thể nhìn ra được nguyên nhân tại sao Bạch Bình Hiên lại nhất định muốn bọn họ chết.”
Đàn Dương Tử suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu nói, “Có thể thử một lần.”
Thế nên Đàn Dương Tử phụ trách thông khí, còn Nhan Phi thì lại tế khởi Dẫn Hồn Linh với “thi thể” đang không ngừng giãy giụa. Giữa từng tiếng chuông kêu, thi thể giãy giụa càng lúc càng yếu, cho đến khi hoàn toàn ngừng lại, còn mắt Nhan Phi thì đã lóe lên tia sáng đỏ, hiển nhiên là đã đi vào trong mộng.
Xuyên qua màn sương mù mờ ảo, Nhan Phi nhìn thấy một mình Lưu Hỉ đang ngồi trong một gian phòng có vẻ như là nơi trữ cá đánh vảy cá, xuyên thấu qua cánh cửa sổ nho nhỏ trên đầu hắn, có thể nhìn thấy bầu trời xanh lam trống trải xa xăm, còn có vài con chim hải âu bay quanh. Tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát vọng lại từ đằng xa, khung cảnh yên tĩnh mà an lành.
Kho cá này nằm cách miếu Long Vương không xa. Lưu Hỉ nghe thấy có tiếng người nói, liền đứng lên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Đang đi từ hướng miếu Long Vương đi tới là mấy vị trưởng bối mà Lưu Hỉ hết sức quen thuộc như trưởng thôn, Khương Xương. Mấy người này đều là tay đánh cá lão luyện trong thôn, bây giờ cũng đức cao vọng trọng, rất có tiếng nói.
Lưu Hỉ thấy mấy người kia đang đứng dưới mái hiên của kho cá, vừa định chào hỏi, đã thấy sắc mặt của cha hắn và mọi người đều không ổn lắm. Khương Nhị thúc nhai lá trà trong miệng, rồi bỗng nhiên dữ dằn nói một câu, “Mẹ kiếp, nếu như hắn dám không cho mượn thuyền, ông đây sẽ giết hắn!”
Lưu Hỉ vừa nghe thấy vậy liền không dám lên tiếng nữa, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nấp bên dưới cửa sổ lắng nghe.
Hắn nghe thấy cha hắn – Lưu trưởng thôn nói, “Các ngươi, ai chịu đi nói chuyện với Bạch Bình Hiên, bảo hắn cống thuyền của hắn ra. Dù sao hắn cũng rất ít khi ra biển, chi bằng để triều đình trưng dụng.”
Giờ thì Lưu Hỉ đã hiểu rõ là chuyện gì. Vài ngày trước đó, có một vị quan binh đến điều động thuyền, nói rằng thôn nhất định phải cống ra ba con thuyền. Bọn họ hẳn là muốn để Bạch Bình Hiên cống một con thuyền ra, như vậy thì trong thôn cũng không đến nỗi thiếu thuyền ra biển.
Một vị trưởng bối nói, “Thế nhưng con thuyền kia là đồ cưới của bà vợ đã chết của hắn, hắn trân trọng vô cùng. Chỉ e sẽ không chịu đâu nhỉ?”
“Hắn dám sao! Nếu như không phải vì hắn, anh của ta sẽ không đến nỗi không tìm thấy nổi cả xác!”
“Còn cả con trai ta nữa! Mẹ nó, ngẫm lại là tức!”
“Nếu như hắn dám không đáp ứng, chúng ta cứ nhân lúc hắn đang ngủ, lặng lẽ kéo thuyền của hắn đi. Hắn còn có thể làm thế nào?”
Lưu Hỉ nghe mà trong lòng hơi hồi hộp. Hắn biết bởi vì tai nạn năm ngoái, rất nhiều người trong thôn đều hận Bạch thúc. Bạch thúc dường như cũng tự trách bản thân, năm nay bệnh đã lành rồi lại phát nghiêm trọng hơn, không ra cả cửa. Hắn không hề nghĩ rằng, cha mình lại đang lăm le thuyền của người ta.
Trong lòng hắn rất khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là lén lút chạy đi. Hắn suy nghĩ một ngày xem có nên đi nói cho Bạch thúc hay không, nhưng vừa nghĩ tới nếu như Bạch thúc không giao thuyền ra, vậy thì con thuyền bị lấy đi rất có thể sẽ chính là thuyền nhà mình. Hiện giờ sưu cao thuế nặng, mình sống tạm bợ thôi còn khó khăn, sao còn có thể lo lắng cho người khác?
Lại không ngờ rằng, mấy ngày sau đó, hắn nghe thấy tin Bạch thúc ốm chết.
Lưu Hỉ chạy đến nhà Bạch thúc, lại phát hiện trong nhà đã không còn ai. Hỏi cha mình, trưởng thôn cũng chỉ nói rằng mấy người bọn họ đã cùng đưa hắn đi chôn cất rồi.
Vì sao lại chôn cất nhanh như vậy? Rồi chôn cất ở nơi nào? Mộ của thôn dân qua đời trên đất liền đều nằm trong một vùng mộ phía sau núi, nhưng Lưu Hỉ đã qua đó nhìn mấy lần, vẫn không hề tìm được mộ của Bạch thúc.
Hắn ngủ không ngon