Chẳng bao lâu sau khi tia nắng ban mai đầu tiên ló lên khỏi mặt biển, con thuyền dần dần xuất hiện tại nơi trời biển gặp nhau. Ngư dân của thôn Ngư Tảo như thể đều cảm nhận được điều gì đó, dồn dập đi đến bên bờ biển, lo lắng chờ đợi.
Thuyền chậm rãi cập bờ. Ba người Lưu Hỉ nhảy xuống khỏi thuyền đầu tiên, sau đó hợp sức gỡ thứ gì đó được quấn trong vải buồm xuống khỏi thuyền, nhỏ nước biển tong tong, từ từ đi về phía bờ. Nhan Phi và Đàn Dương Tử theo sát phía sau, quay lưng về phía mặt trời, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt bọn họ..
Lão trưởng thôn tiến tới đón đầu tiên, hỏi, “Đạo trưởng, chuyến đi lần này có thuận lợi không? Có bắt được quỷ không?
Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn thi thể ba người kia đang nâng, nói rằng, “Bắt được. Ở đó.”
“Ở đâu?” Lão trưởng thôn liền vội vàng chạy đến trước mặt ba người kia, bảo Lưu Hỉ mở vải buồm ra. Những thôn dân khác cũng lục tục vây quanh. Giây phút tấm vải buồm bị giở ra, không ít người đàn bà đều hét lên lùi về sau. Mà những người không bị dọa sợ thì cũng dồn dập bị mùi tanh xông cho phải bịt kín miệng mũi.
Lưu Hỉ nhìn chằm chằm vào cha hắn, “Cha, cha nhận ra đây là ai không?”
Lưu trưởng thôn ngờ vực liếc mắt nhìn con trai, cố nhịn cơn buồn nôn nghiêm túc liếc mắt nhìn thi thể kia. Đột nhiên, lão lảo đảo lùi về sau một bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, “Đây… Đây là… Bạch…”
Lão vừa nói như vậy, mấy thôn dân khác cũng đều biến sắc, một người trong đó còn xoay người chạy đi, trong miệng vẫn đang hét mấy câu “Không liên quan gì tới ta! Không liên quan!”. Còn Lưu Hỉ thì lại nhìn chằm chằm vào cha mình, trầm giọng nói, “Cha, nửa năm trước mấy người rốt cuộc đã làm gì, giờ cũng nên nói ra được rồi đó! Bạch thúc đã cứu bao nhiêu mạng người trong thôn chúng ta, còn chúng ta lại báo đáp thúc ấy như thế nào?!”
Lưu trưởng thôn lùi về sau một bước, trên mặt mất đi vẻ sợ hãi, trái lại còn trở nên nghiêm lệ, “Vô liêm sỉ! Ngươi nói chuyện với cha ngươi thế nào hả? Bạch Bình Hiên chết có liên quan gì tới ta!”
“Cha, đã nhiều người chết như vậy rồi, cha vẫn không muốn thừa nhận sao? Cha và mấy người Khương nhị thúc thương lượng muốn cướp thuyền của Bạch thúc, chính tai con nghe thấy, cha dám nói chuyện này không liên quan tới cái chết của Bạch thúc sao?”
Từ Toàn Sơn và Lưu Tiểu Tứ cũng ở bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, mà trong mắt cũng long lanh ngấn lệ.
Lúc này, một ông lão tuổi tác đã cao đứng dậy từ giữa đám đông, nói với trưởng thôn rằng, “Lão Lưu à, chuyện như vậy sẽ không thể giấu giếm mãi được. Trước đó lúc mới bắt đầu xảy ra chuyện, ta đã nghĩ có phải là vì gặp báo ứng, có phải là vì lão Bạch không tha thứ cho chúng ta, cho nên mới mang đi hết con cháu, họ hàng của mấy người chúng ta không. Chúng ta không chỉ nợ hắn một cái mạng, trong thôn đã có bao nhiêu người được hắn cứu? Tuy chúng ta nghèo, nhưng không thể mất luôn lương tâm được!”
Mặt Lưu trưởng thôn co quắp lại, hiển nhiên vẫn không muốn thừa nhận. Đúng lúc này, Nhan Phi bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu, “Chúng ta đã cố hết sức, hiện tại cũng chỉ tạm thời đè được oán khí của Bạch Bình Hiên xuống, mà không có cách nào phá giải được hoàn toàn, một là phải an táng hắn thật tốt, chôn cất hắn và vợ hắn cùng nhau, hai là phải đưa người đã hại chết hắn ra ánh sáng. Bằng không thôn các ngươi sẽ mãi mãi không được yên bình.”
Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn Nhan Phi, nhưng không hề vạch trần lời nói dối của y, chỉ dùng ánh mắt cao thâm khó dò nhìn chằm chằm vào trưởng thôn.
Nghe thấy nhất định phải bắt hung thủ đền tội, cơn ác mộng mới có thể qua đi xong, mấy thôn dân đang đứng vây xem lập tức nháo nhào. Trước đó tuy phần lớn thôn dân đều đứng về phía trưởng thôn, đã vậy sau khi Bạch Bình Hiên chết đi, chỉ e tất cả bọn họ đều từng đến nhà Bạch thúc cướp đoạt đồ đạc, song giờ xảy ra chuyện, bọn họ vẫn sẽ theo bản năng muốn phủi sạch trách nhiệm của mình, phảng phất như mình hoàn toàn chẳng hề liên quan tới chuyện này. Cho nên hiện tại Lưu trưởng thôn lại phải đứng ở vị trí của Bạch Bình Hiên ngày trước, chịu lời chỉ trỏ, trăm miệng cũng không cãi nổi.
“Trưởng thôn! Ngươi là trưởng một thôn, ngươi thừa nhận đi!”
“Trưởng thôn, yên bình của thôn chúng ta chỉ nhờ vào ngươi thôi!”
“Trưởng thôn, ngươi nói thật đi!”
Mà Đàn Dương Tử và Nhan Phi thì không có tâm trạng xem vở hài kịch này. Bọn họ đã có thể suy đoán được diễn biến sau đó. Cho dù Lưu trưởng thôn có không đến chỗ quan phủ tự thú đi nữa, cũng chắc chắn sẽ có người trong thôn đi tố giác. Đã vậy, vì sợ sệt bị trả thù, Bạch thúc chắc hẳn cũng sẽ được chôn cất lễ nghi chu toàn. Tuy những thôn dân này không xứng đáng với sự lương thiện của Bạch Bình Hiên, mà Đàn Dương Tử và Nhan Phi cũng chỉ có thể làm được vỏn vẹn như vậy.
Hai người không nhiều lời, yên lặng dắt ngựa rời khỏi thôn Ngư Tảo. Ngày hôm nay tiết trời quang đãng khoan khoái, trời cao xa xăm trống trải, bao phủ lên núi sông xanh biếc trùng trùng điệp điệp trước mặt. Trên đường không có ai, Nhan Phi liền thúc ngựa chạy tới bên người sư phụ, sóng vai đi cạnh Đàn Dương Tử.
“Sư phụ, trước khi về, con muốn đi một nơi.”
“Nơi nào?”
“Là như này. Liễu Ngọc Sinh nhờ con tìm một cuốn sách tên là Lục Dục Bổn Tương Kinh giúp hắn…”
Còn chưa nói hết câu này, Đàn Dương Tử đã đột nhiên quay đầu sang nhìn chằm chằm vào y, “Hắn cũng muốn cuốn sách đó?”
Nhan Phi chớp mắt, “Còn ai muốn nữa sao?”
“Con còn nhớ ma gia quỷ ở địa ngục Vô Gian, Tam vương tử A Lê Đa không?” Đàn Dương Tử than thở, “Ta nợ hắn không ít ân nghĩa, cho nên đã nhận lời giúp hắn tìm cuốn sách này. Nhưng hai bọn họ không hề có giao lưu gì, vì sao lại muốn tìm cùng một thứ?”
Nhan Phi vừa nghe thấy là Tam vương tử kia, sắc mặt đã tối sầm đi. Y vẫn còn nhớ trước đó ở Vô Gian vương cung, Tam vương tử kia đã ôm sư phụ vừa hôn vừa sờ như thế nào…
Đàn Dương Tử nghe thấy là Liễu Ngọc Sinh muốn thứ này, tim cũng như bị tóm chặt lại, cực kỳ khó chịu…
Hai người cứ lúng túng trong yên lặng như vậy mất một lúc, rồi Đàn Dương Tử hỏi một câu, “Con biết cuốn sách kia ở đâu à?”
“Trong khi thi tuyển Hồng Vô Thường, con nhìn thấy trước khi A Y Đáp kia bị bắt, hắn đã giấu sách giấu ở Lạc Tùng Cốc không quá xa nơi này. Nếu như sau khi hắn bị bắt, vẫn chưa hề có ai phát hiện ra, vậy thì hiện giờ cuốn sách kia vẫn có thể đang ở nơi đó.”
“A Y Đáp? Thì ra là như vậy…” Đàn Dương Tử luôn cảm thấy chuyện Nhan Phi có thể đánh bại Đệ nhất Hồng Vô Thường A Y Đáp vô cùng quái lạ, mà gã đã cẩn thận hỏi han Nhan Phi, Nhan Phi cũng chẳng nói ra được nguyên cớ gì. Bây giờ nghe thấy Nhan Phi vậy mà lại có thể tìm ra được thông tin quan trọng như vậy, có thể thấy thằng bé này đã đào vào khá sâu trong ý thức của A Y Đáp.
Rốt cuộc đã làm được như thế nào?
Đàn Dương Tử trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói, “Nếu như vậy, chúng ta hãy đi xem thử đi.”
…………………………
Lạc Tùng Cốc nằm sâu trong một vùng dãy núi xanh ngắt tĩnh lặng, đâu đâu cũng mọc những cây tùng rụng lá cao tới vài trượng. Tán lá tùng như những đám mây xanh chồng lên nhau, xẻ trời cao thành vô số những mảnh vỡ nho nhỏ.
Sơn trấn đồng bằng gần nhất cũng cách đây tới năm mươi dặm, giữa rừng cây không nghe thấy tiếng người, chỉ có âm thanh chim kêu tước hót, thi thoảng sẽ gặp được con đường nhỏ mà những người thợ săn giẫm lên đất tạo thành. Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của tùng, sương nhỏ tí tách từ đầu lá, ngấm thêm chút man mát cho không gian tĩnh mịch này.
Nơi này cây rừng san sát, ngựa khó tiến vào. Đàn Dương Tử và Nhan Phi liền gửi ngựa tại dịch trạm dưới sơn trấn đồng bằng, hai người mang theo đầy đủ lương khô, bắt đầu cất bước tiến vào núi rừng mây phủ, bôn ba về hướng Lạc Tùng Cốc. Đi được một buổi sáng, đến trưa không khí trở nên oi bức, Đàn Dương Tử xoa mồ hôi túa ra trên trán, rồi nói với Nhan Phi, “Chúng ta dừng lại đây nghỉ chân một lúc đi.”
Nhan Phi cũng đã nóng đến mức cổ họng bốc lửa, nhưng