Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao những người đã rời khỏi thôn này lại đột ngột trở về trong vòng một đêm? Tôi nhận ra được vài người trong đó đều là những người mấy năm trước ra ngoài làm ăn buôn bán, mãi không thấy trở về.Một suy nghĩ bất an đột nhiên xuất hiện trong đầu.Từ tất cả những chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây, thì rất rõ ràng là đối phương muốn giết chết toàn bộ mọi người trong thôn, nhưng không hiểu do đâu mà chỉ hai người tôi và Giang Tiểu Thơ không bị ảnh hưởng. Đến bây giờ, những người dân đã rời quê hương từ lâu cũng quay về, hiển nhiên cái thứ tà ma quỷ quái kia muốn triệt để tiêu diệt mọi người trong thôn này.Tôi không muốn tin đây là những chuyện Tú Tú làm ra sau khi chết, nhưng dựa theo tất cả những điều đang diễn ra, thì chỉ có Tú Tú mới có thù hận lớn đến vậy.Sau khi dẫn Giang Tiểu Thơ quay về nhà, tôi thấy vẻ mặt cha mẹ có phần khác thường. Phải nói như thế nào đây? Dù mới chỉ tới đây một ngày, nhưng họ như đã hoàn toàn hòa nhập với người trong thôn, trên gương mặt cũng không hề có chút sức sống nào.Lòng tôi thấy lạnh lẽo, sẽ không thật sự đúng như suy nghĩ của tôi đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, thì đây quả là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!Trò chuyện vài câu với cha mẹ, tôi lập tức nhận ra hai người nói chuyện rất cứng nhắc, giống như đang đọc lại lời thoại của một kịch bản có sẵn. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.Nếu quả thực đúng như suy đoán của tôi, vậy chẳng phải là cha mẹ tôi cũng bị nhốt ở cái thôn quỷ quái này hay sao?Bọn họ đều không có tội, tại sao lại liên lụy đến họ chứ?!Sau khi dẫn Giang Tiểu Thơ về phòng riêng, vẻ mặt tôi vô cùng khó coi. Hiển nhiên là Giang Tiểu Thơ cũng biết được tôi phiền lòng vì điều gì. Cô bé mở miệng trước: “Anh Giang Lưu, chúng ta nhất định phải rời đi vào tối nay, nếu không thì chính chúng ta cũng không thể thoát được. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Thơ hỏi: “Anh có thể dẫn theo người khác đi cùng không?”“Không được! Làm như vậy chỉ khiến tất cả chúng ta đều không đi ra được!” Giang Tiểu Thơ trả lời ngay lập tức.“Vậy cha mẹ anh thì sao? Bọn họ vừa tới đây, hẳn là vẫn chưa bị ảnh hưởng!” Tôi vội vàng hỏi lại.Giang Tiểu Thơ lắc đầu: “Một khi họ